Mạnh Ái cùng Kiều Ny lâu ngày không gặp nên bây giờ ngồi tán gẫu với nhau rất lâu mà không để ý xung quanh. Nói về cuộc sống và nhiều thứ khác, nhưng chủ yếu vẫn là chia sẻ cách nuôi nấng con cho nhau. Cả hai đều là mẹ bỉm sữa, cô rất vui mừng vì nhỏ đã tìm được đúng người giao phó nửa đời còn lại của mình rồi. Còn cô sao? Chuyện đó để tính sau vậy.
Mãi đến khi cả hội trường tắt đèn đi để chuẩn bị cho sự kiện diễn ra, cả hai người mới ngớ ra là đã quên mất rằng mình đang đi sự kiện mất rồi.
Người MC lịch lãm trong bộ vest bước lên sân khấu thu hút sự chú ý của mọi người, đằng sau là một màn ảnh siêu chất lượng tốt, hiện lên một dãy chữ lớn: " CHÀO MỪNG MỌI NGƯỜI ĐẾN THAM GIA SỰ KIỆN NGÀY HÔM NAY CỦA NGÔ THỊ. "
Vì hai chữ Ngô Thị bị những quan khách phía trước che lấp nên rốt cuộc, Mạnh Ái vẫn không thấy gì.
- Cảm ơn các vị quan khách đã đến tham gia sự kiện của chúng tôi ngày hôm nay. Sau đây, tôi xin mời chủ tịch lần sự kiện này phát biểu vài lời, đó chính là anh Ngô Hàn Dương.
Người MC nói trôi chảy, đến khi nhắc tới ba chữ Ngô Hàn Dương thì cô mới ngớ người ra? Cái gì, đây là sự kiện của Ngô Thị hay sao?
Từ xa ngoài cửa chính, Hàn Dương cùng Kha Đức và Tử Hy tiêu soái bước vào khiến bao người ủng hộ. Cô nhìn anh nhưng lòng lại chợt nhói lên, 5 năm rồi sao? Không biết bây giờ anh có hạnh phúc hay không nữa? Tại sao lại gầy hẳn đi như thế, nhưng nhìn anh vẫn rất phong độ, cả người toát lên khí thế vẫn như ngày nào. Ánh mắt, dáng vóc, đôi môi, tất cả mọi thứ của anh đều ghim sâu vào trong trí tuệ của cô vàn ngạn lần, tuyệt đối không bao giờ quên. Nhưng chỉ cần nhớ lại chuyện cũ, là cô lại không thể nào có thể tha thứ cho anh được.
- Cảm ơn mọi người đã tham gia lần này. Kết quả cả năm vừa qua thật sự rất khả quan, cảm ơn mọi người đã tin tưởng chúng tôi. Cùng nhập tiệc thôi. _ Vẫn thế, anh vẫn luôn kiệm lời như vậy, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng không biết nói sao.Không hiểu sao Hàn Dương hôm nay tâm trạng rất bồi hồi và lo lắng, đến cả anh vẫn không hiểu được bản thân nữa là. Sau tràng vỗ tay của mọi người, anh lãnh đạm đi xuống phía sau mép sân khấu, Hàn Đại cùng Hàn Lục đứng đó cung kính nói:
" Chủ tịch, anh nhìn xem kia có phải thiếu phu nhân Mạnh Ái không? "
Đến hai người còn tưởng mình hoa mắt, nhưng nhìn đi nhìn lại, đó chính xác là thiếu phu nhân cơ mà?
Theo hướng tay của họ, anh chuyển hướng đôi mắt về quầy rượu. Cả người anh như bị một trận dao động mạnh, miệng mấp máy không lên lời, đó chính xác là Ái Nhi của anh! Cô ấy đang cùng Kiều Ny đứng nói chuyện.
Anh nhếch mép cười, trong lòng ngập tràn hạnh phúc không diễn tả thành lời được hết!
Đúng lúc đó, trò chơi của người MC kia đặt ra là nếu đèn khán phòng di chuyển tới ai, người đó sẽ phải lên khán đài giới thiệu về mình và suy nghĩ của bản thân đối với thành công của Ngô Thị. Không biết như nào mà ánh đèn lại chiếu tới chỗ của cô đang đứng, thế là cô bắt buộc phải đi lên. Cái trò chơi quái quỷ gì thế này?
Mọi người được một phen bất ngờ khi nhận ra cô là Lục Mạnh Ái, con gái cưng của Lục Gia và " vợ cũ " của Ngô Hàn Dương.- Xin chào tất cả mọi người! Tôi là Lục Mạnh Ái, con gái út của Lục Gia. Hiện đang là chủ tịch tập đoàn nước hoa DAK bí ẩn mà mọi người đã nghe qua. Đối với lần thành công này của Ngô Thị, tôi thấy rất ngưỡng mộ, với lại anh ấy cũng còn trẻ như vậy, lại sở hữu một cơ ngơi đồ sộ, không phải là một người đàn ông độc thân hoàng kim hay sao? Nếu ai được làm vợ của anh ấy, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
Cô nói ra những gì nên nói, vả lại, với thân phận chủ tịch bí ẩn của DAK cô đã giấu nó quá lâu rồi. Thôi thì lần này nói ra cũng chả chết ai hết, nên cô cứ nói. Còn những lời còn lại, 100% thì hết 90% là cô đá xéo anh rồi.
Mọi người không ngờ cô chính là chủ tịch của DAK, đúng là tuổi trẻ tài cao. Lục Gia có ba người con, người nào cũng đều giỏi giang hết. Sau đó, cô lui xuống, trả chỗ lại cho người MC.
Mạnh Ái đứng nói chuyện với Kiều Ny nhưng cả sống lưng cứ thấy ớn lạnh. Tựa như một cặp mắt nào đó đang xoáy sâu vào người mình vậy.
- Ny Ny, mình đi ra ngoài một chút, trong đây ngột ngạt quá. _ Cô vờ nói một lí do để đi ra ngoài, nếu nói thật sự thì trong đây cũng không thoải mái một chút nào, nên cô muốn đi ra.
Cô uyển chuyển bước ra bên ngoài ban công, ở đây gió dễ chịu hơn. Nếu ai để ý sẽ biết, cô giờ đây đã lạnh lùng nhiều hơn trước, tất cả là do biến cố của 5 năm trước, nhưng điều này giúp cô trưởng thành hơn rất nhiều.