Lão Đại Hắc Đạo Đã Động Lòng

Chương 10: Thoát trong gan tất



Đuổi đuổi giết giết một hồi cô và hắn cũng kiếm được một chỗ trốn.

Trong căn hầm tối chật hẹp, đầy bụi bặm cả hai cùng chen chúc nhau trong một góc nhỏ. Ngay cả việc thở cũng không dám thở mạnh, tâm thế phòng bị trước mọi động tĩnh làm cho mọi giác quan ngày càng nhạy bén hơn. Tầng mồ hôi trên trán lăn dài trên má xuống dưới cằm đủ để thấy được họ đã dần đuối sức.

Đằng sau cánh cửa sắt lớn vẫn có thể nghe rõ được tiếng bước chân dồn dập.

Ở trong vùng an toàn cả hai giờ đây có thể yên tâm định thần lại, dưỡng sức cho trận rượt đuổi tiếp theo. Chỉ là việc này nếu cứ kéo dài thêm nữa cái chết đến với họ sẽ rất dễ dàng.

Khoảng nửa tiếng nghỉ ngơi, tiếng bước chân bên ngoài đã từ từ vơi đi. Lãnh Hàn Tử chủ động tiến tới xem xét tình hình, khi mọi thứ đã an toàn cả hai mới yên tâm rời khỏi vị trí.

Diệp Băng đi sau lưng hắn không rời, dáo dác nhìn quanh khung cảnh hỗn độn, đổ nát. Đám người đuổi theo bọn họ không biết giờ đang ở đâu. Diệp Băng cứ sợ cảm giác bị chúng dồn vào đường cùng, một viên đạn của chúng chỉ trong vòng một cái chớp mắt cũng có thể lấy đi mạng sống của cô.

Đi dọc trên hành lang đầy mãnh vụn thuỷ tinh. Lúc này, tiếng chuông điện thoại không rõ từ phương trời nào reo lên thu hút sự chú ý của Lãnh Hàn Tử. Hắn mạnh bạo ôm cô vào lòng, đôi tay lớn của hắn bịt chặt miệng cô lại, núp xuống một cái bàn dài có vải đỏ ở gần đó.

Tiếng bước chân va chạm xuống mặt nền vang nhẹ trong không gian chết chóc. Diệp Băng nín thở, rút vào trong lòng hắn. Một cái bóng đen trải dài đang di chuyển bỗng dưng dừng lại.

"Tìm thấy chưa?" - Thanh âm nhẹ tênh lạnh lẽo cứ truyền khắp mọi nơi.

"Một lũ vô dụng, mau tăng thêm người lục soát đi. Cứ gặp là giết không cần phải mang về gặp lão đại."

Cô khẽ liếc mắt qua nhìn Lãnh Hàn Tử xem coi hắn có phản ứng gì trước câu nói của tên đó không. Nào ngờ vừa quay sang cô đã bắt gặp ánh mắt của hắn, hình ảnh hoảng sợ của cô hiện rõ mồn một trong đôi đồng tử màu đen không thấy đáy đó. Lãnh Hàn Tử chỉ nhìn chứ chẳng nói gì.



Sau khi tên đó đi khỏi, Lãnh Hàn Tử mới buông cô ra, chui ra khỏi gầm bàn.

Hiện tại, họ không biết bọn chúng đang có mặt tại đâu nhưng biết rõ nếu chưa giết được hai người bọn họ thì bọn chúng sẽ không rời đi trước. Chạy cật lực ra phía sau của tòa nhà một lần nữa. Lần này trót lọt thành công nhưng họ chưa dám vui mừng sớm.

Lãnh Hàn Tử dường như biết trước việc này sẽ xảy ra nên đã chuẩn bị một chiếc xe từ trước. Hắn chạy xe tới, Diệp Băng chỉ mới vừa mở cửa xe còn chưa kịp đặt chân vào thì một tiếng súng phát ra, bên phía bắp chân phải đã truyền tới cảm giác đau nhức nhói.

"Nhanh lên." - Lãnh Hàn Tử hối thúc.

Cô cắn răng chịu đựng. Một viên đạn nữa ghim thẳng vào trong vai trái.

Diệp Băng la lên đầy đau đớn, Lãnh Hàn Tử thấy mọi thứ đang dần chuyển biến xấu bèn vương người sang kéo cô vào trong xe rồi chạy đi.

Máu từ phần vai và bắp chân ngày một chảy ra nhiều, mùi máu tanh nồng lan khắp khoang xe. Thân thể nhỏ co rút người lại đầy đau đớn, gương mặt xinh đẹp trắng bệch không còn một giọt máu. Hắn bế tắc nhìn cô mà không biết nên làm gì để giúp đỡ.

Không gian đang im ắng bỗng chốc náo động. Hàng loạt tiếng súng xối xả từ đằng sau ngắm về chiếc xe của hai người. Lãnh Hàn Tử bắt đầu gia tăng tốc độ để cắt đuôi nhưng bọn này cố chấp hơn hắn tưởng.

Cứ cái đà này bọn chúng sẽ đạt được điều mà bọn chúng mong muốn. Lãnh Hàn Tử vận dụng khả năng lái xe tuyệt đỉnh của mình, chạy vào những con đường vòng, may mắn sau đã cắt đuôi được nhưng sẽ nhanh thôi chúng sẽ tới.

Toàn bộ lực lượng của hắn hiện đang ở thành phố Nam Hà giải quyết một số việc cấp bách. Nhanh nhất cũng phải mất một ngày mới trở về thành phố Tây Hà, ngặt nổi tới lúc đó có khi bọn họ đã chết ở nơi nào đó rồi.

Đang suy nghĩ miên man Lãnh Hàn Tử phát hiện ra trong xe có gắn một con chip định vị. Hắn ngầm hiểu ra mọi chuyện, gỡ bỏ, vứt con chip ra ngoài cửa xe, thì bọn người kia đã ở ngay phía sau.



Hóa ra bọn này ngay từ đầu đã phòng ngừa trước việc hắn sẽ dùng xe để tấu thoát nên đã gắn một con chip định vị ngay khi thấy chiếc xe này. Khá khen cho kế hoạch của bọn chúng nhưng không đồng nghĩa với việc họ sẽ chết.

Một tên ở phía sau cầm súng bắn vào hai bánh xe sau. Chiếc xe mau chóng ngoài tầm kiểm soát của hắn. Đành làm liều hắn ta dừng xe bên cạnh một cánh rừng lớn, bế xốc cô lên rồi cật lực chạy thẳng vào khu rừng.

Hắn cứ điên cuồng lao thẳng về phía bóng tối trước mặt không hề lo sợ những cạm bẫy được giăng kín. Vết thương trên người Diệp Băng mỗi lúc càng trầm trọng, e là tính mạng như ngọn đèn treo trước gió.

Bọn chúng đã tập hợp tất cả lực lượng có mặt tại khu rừng để dồn ép họ vào bức đường cùng. Lãnh Hàn Tử biết rõ điều đó chỉ là hắn đã có dự tính từ trước nên mới dám làm liều chạy vào đây.

Chạy trong suốt mười lăm phút Lãnh Hàn Tử đã âm thầm rãi những quả bom với kích thước nhỏ khắp nơi mà hắn đã chạy qua.

Trên bầu trời đêm chớp nhoáng những tia sét dữ tợn, gió lớn từ ngoài biển đổ dồn về phía đất liền, làm cho cánh rừng bị lây động dữ dội.

Lãnh Hàn Tử đã thật sự cận kề con đường chết. Chơi trò rượt đuổi cũng đã hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua, với một mình hắn thì vẫn có thể chịu đựng được nhưng Diệp Băng đã không còn khả năng di chuyển.

Phía sau lưng là những bước chân dồn dập, phía trước lại là đại dương với độ cao có thể giết chết một người. Hắn không hề có một tia do dự, siết chặt cô vào lòng, phóng thẳng ra phía vực. Giây phút Lãnh Hàn Tử cùng Diệp Băng rơi xuống là lúc cả cánh rừng xảy ra một vụ nổ kinh hoàng.

Nhờ gió lớn ngọn lửa bùng cháy dữ dội lan dài trên diện tích rộng, cây cối chìm trong đám lửa đến khi cháy rụi chỉ còn lại đống tro tàn.

Những quả bom tuy có kích thước nhỏ nhưng chứa lượng thuốc nổ rất lớn. Xui xẻo sao nếu hắn và cô mất mạng thì bọn chúng cũng không được quyền sống thanh thản.

Từng giọt mưa nặng trĩu rơi lất phất, sóng biển gào thét nuốt chửng hai con người nhỏ bé vào trong lòng, dìm xuống dưới đại dương sâu thẳm lạnh lẽo.