Lão Đại Hắc Đạo Đã Động Lòng

Chương 12: Cảnh cáo



Tới gần khuya thuốc an thần hết hiệu quả, Lãnh Hàn Tử tỉnh dậy trong tình trạng mơ màng.

Hắn đảo mắt nhìn quanh căn phòng hết một lượt liền biết bản thân đang ở đâu. Lập tức bật người ngồi dậy, hắn luống cuống gỡ bỏ những sợi dây được gắn trên người rồi dốc hết tốc lực chạy tới văn phòng của Lý Duật Hành.

A Tuấn và Lý Duật Hành đang yên tĩnh uống trà đàm đạo thì bị hắn làm cho một phen giật thốt tim, cánh cửa bị hắn đạp mạnh đến mức bật tung ra, đập mạnh vào tường. Vừa nhìn thấy lão đại của mình A Tuấn vui vẻ đứng dậy "Lão đại, anh vừa mới tỉnh sao lại chạy tới đây?"

"Diệp Băng đâu?" - Hắn hỏi.

A Tuấn không biết tình trạng của Diệp Băng hiện giờ ra sao, đành nhìn Lý Duật Hành chờ anh lên tiếng giải đáp, Lãnh Hàn Tử cũng nhìn chằm chằm tấm lưng của anh nhưng anh cứ mãi không lên tiếng. A Tuấn biết rõ hắn không thích chờ đợi nhưng Duật Hành cứ tỏ ra không bận tâm đến câu hỏi của hắn như vậy chắc chắn sẽ xảy ra xung đột mất. Điều này không chỉ riêng A Tuấn biết mà anh cũng biết rất rõ, anh chỉ muốn đùa giỡn một chút nào ngờ bị từ hai phía nhìn như vậy Lý Duật Hành bất giác cũng cảm thấy khó chịu "Hai người nhìn tôi làm gì? Cô ta vẫn ổn."

Cậu khẽ liếc mắt lên nhìn Lãnh Hàn Tử, nét mặt của hắn đã bớt căng thẳng hơn vừa rồi. Hắn đi lại ngồi vào ghế, gương mặt góc cạnh đầy sắc sảo thoáng lãnh đạm, hồi lâu hắn mới mở miệng ra lệnh cho A Tuấn làm việc "A Tuấn, cậu mau đi điều tra kẻ đứng sau là ai, có gia thế như nào?"

Đi theo hắn bao lâu nay không cần đến lúc hắn giao việc thì cậu mới bắt tay vào làm, trong lúc Diệp Băng và hắn đang giành lại sự sống cậu đã âm thầm đi điều tra kẻ có lá gan lớn đó.

“Trước đó em đã đi điều tra mọi thứ mới biết được con trai chủ tịch Doãn - Doãn Vi Mạc trong những năm gần đây có quan hệ mật thiết với Trình Tường, đường dây buôn bán hàng cấm qua các cảng biển lớn cũng là do hắn lấy danh nghĩa của cha mình để giúp đỡ Trình Tường thuận lợi vận chuyển.”

A Tuấn ngưng một chút rồi nói tiếp “Dạo lúc lão đại cùng Hứa gia có một chuyến nhập khẩu ở cảng biển phía tây của thành phố Nam Hà, đã liên hệ tới Doãn Kình trao đổi với ông ta, và cả về bản hợp đồng giữa anh là Doãn Kình. Trong khoảng thời gian đó Doãn Kình đã phát hiện ra mọi việc con trai ông ta âm thầm làm nên đã lên tiếng ra lệnh ngừng việc vận chuyển. Chuyến hàng gồm mấy chục lô của Trình Tường cứ thế không còn dấu vết, thiệt hại vô cùng nặng.”

“Hắn muốn lấy mạng để trả thù.” - Lãnh Hàn Tử nói.

“Đúng như anh nói.” - A Tuấn đáp.

“Cậu đi chuẩn bị xe chúng ta sẽ qua bên Doãn thị một chuyến.”

“Nhưng mà…” - A Tuấn lưỡng lự

“Sao vậy?”

Lý Duật Hành ngồi một bên, nãy giờ những gì hai người họ nói tất cả đã lọt hết vào tai. A Tuấn là người đồng hành cùng hắn lâu hơn bất cứ ai trong bang, là trợ thủ đắc lực được hắn trọng dụng tin tưởng nhất. Duật Hành tuy mới theo chân Lãnh Hàn Tử không lâu nhưng biết rất rõ cậu ta rất quan tâm đến hắn và ngay lúc này cũng vậy.

Lo cho hắn cũng vô ích dù gì hắn cũng là lão đại, chống lại lời hắn chỉ khiến cho tình trạng tệ hơn.

A Tuấn nhìn hắn hồi lâu mới dè dặt nói ra suy nghĩ “Anh vừa mới tỉnh dậy đi gấp như vậy liệu có ổn?”



Lãnh Hàn Tử không hài lòng liền đanh hai hàng lông mày lại, nhìn thẳng vào đôi đồng tử của hắn khiến cho cậu ta lo sợ không ít.

"Cậu cứ làm theo lời hắn đi."

Cậu quay sang nhìn Lý Duật Hành tự hiểu ra bản thân không nên chống lại lệnh của hắn, sau đó nhanh chân đi chuẩn bị xe.

Trong căn phòng làm việc nhỏ nhắn, không gian im lặng đến đáng sợ bao trùm lấy cả gian phòng. Với trò ngồi bất động lặng thinh này Duật Hành chưa bao giờ thích nổi, đặc biệt là chơi trò này với một tên như Lãnh Hàn Tử. Cuối cùng vẫn là anh chịu bắt đầu trước "Cậu lo cho cô gái đó như vậy sao?"

Câu nói này khiến cho Lãnh Hàn Tử không ngờ tới, hắn vẫn giữ nét mặt không có biểu cảm đó nhìn anh, nói: "Chỉ là cần dùng tới."

Lời vừa dứt Lý Duật Hành đã cười không ngớt, tiếng cười của anh rất mau chóng làm cho người đối diện cảm thấy không thích "Có gì đáng vui?"

"Tôi có cảm giác không phải như lời anh nói."

Nói xong, Lý Duật Hành tiếp tục cười đến độ chảy cả nước mắt. Hắn bực bội nhưng không muốn để tâm đến anh quá nhiều.

"Cậu chỉ cần chăm sóc tốt cho cô ta. Còn những chuyện cậu muốn xảy ra e là sẽ bao giờ thành hiện thực."

Hắn dặn dò anh đôi câu rồi đi ra bên ngoài chỗ A Tuấn đang chờ.

...

Trình lái xe của A Tuấn không hề thua kém hắn, không lâu sau cả hai đã tới Doãn thị của Doãn Kình.

Hai người cứ thế băng băng đi vào tới nơi làm việc của chủ tịch Doãn mà chẳng một người nào dám bước ra ngăn cản. A Tuấn mở cửa cho hắn đi vào, chủ tịch Doãn đang thưởng thức điếu xì gà trong tay, thong dong ngắm nhìn cảnh sắc tuyệt đẹp của thành phố Tây Hà thông qua cửa kính mà chẳng ngờ tới ác ma đang ở ngay bên cạnh.

Lãnh Hàn Tử vô phòng, thoải mái ngồi trên ghế vậy mà chủ tịch Doãn đây vẫn chưa hề biết sự hiện diện của hắn. Hắn giả vờ ho vài tiếng, ông ta quay lưng thấy Lãnh Hàn Tử liền bất ngờ, đi tới cung kính.

"Hôm nay, sao cậu lại tới đây?"

"Tôi nhớ ra còn một số việc chưa bàn bạc kĩ với ông."

Doãn Kình hơi ngẩn người, tập trung suy nghĩ xem coi việc gì mà hắn với ông ta chưa bàn bạc kĩ. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể biết là việc gì, ông ta đành hỏi "Không biết là..."

Doãn Kình chưa kịp nói hết lời đã bị hắn không kiêng nể cắt ngang "Con trai ông là Doãn Vi Mạc?"



Mặc dù không hiểu vì sao hắn lại hỏi như vậy nhưng ông ta vẫn tự nhiên trả lời "Phải. Nó là con trai của tôi."

"Con trai yêu quý của ông muốn lấy mạng của tôi, chuyện như vậy ông tính giải quyết như nào đây?"

Đôi đồng tử chủ tịch Doãn chạy qua chạy lại, trên trán dần xuất hiện lớp mồ hôi mỏng. Ông ta chậm rãi hỏi lại "Cậu có chắc là nó làm không? Có khi có người lấy tên của nó đi gây hoạ chẳng nên, cậu cũng biết có rất nhiều người nhắm vào tôi mà không ngại thủ đoạn lấy con trai của tôi ra làm chuyện sai quấy."

Doãn Kình luyên thuyên bào chữa cho con trai của mình.

Đột nhiên hắn hỏi "Ông biết Trình Tường chứ?"

Câu hỏi này của Lãnh Hàn Tử phút chốc làm cho Doãn Kình kinh ngạc. Trong đầu ông ta lúc này đang tự hỏi có khi nào Lãnh Hàn Tử đã biết được chuyện gì đó mà ông không biết hay không.

"Tôi... Tôi có biết hắn."

A Tuấn tiến tới một bước, thay lời Lãnh Hàn Tử nói: "Con trai ông - Doãn Vi Mạc từng hợp tác qua lại vài vụ làm ăn. Lúc chuyến hàng của Trình Tường đang vận chuyển cũng là lúc ông hợp tác với lão đại của chúng tôi. Do theo điều khoản của hợp đồng tất cả các cảng biển từ thành phố Tây Hà và Nam Hà không có ai được phép sử dụng. Nên khi ông phát hiện ra con trai mình đang hợp tác với Trình Tường vận chuyển một lô hàng lớn, sợ lão đại chúng tôi biết liền ngăn chặn chuyến hàng đó, khiến cho Trình Tường tổn thất nặng nề."

"Vậy thì chuyện này có liên quan gì đến việc con trai tôi muốn giết cậu chứ?"

Lãnh Hàn Tử nhìn ông, không nhanh không chậm nói: "Trình Tường tổn thất, Doãn Vi Mạc cũng mất thể diện. Tôi nghĩ con ông thì ông phải là người biết rõ nhất. Doãn Vi Mạc quan trọng nhất là thể diện của bản thân, nếu hắn biết được vì giữ đúng thoả thuận hợp đồng với tôi mà ông đã làm mất thể diện của hắn, thì ông nghĩ hắn có dám lấy mạng của tôi không?"

Ông gục mặt xuống bàn, hai bàn tay của Doãn Kình siết chặt vào nhau "Tôi chắc chắn nó không có lá gan lớn dám làm như vậy."

"Nếu Trình Tường uy hiếp hắn?"

Doãn Kình ngước mặt lên nhìn hắn, ngờ vực "Hắn dám sao?"

"Hắn có máu điên ông quên rồi sao?"

"Cậu muốn làm gì?"

Hắn nhếch mép cười, ngã lưng ra sau ghế "Ông không cần biết, tôi chỉ nhắc nhở ông nên giữ con trai mình cẩn thận một chút."

Doãn Kình không nói lời nào, ngồi trầm mặc cho đến khi Lãnh Hàn Tử rời khỏi.