Lão Đại Hắc Đạo Đã Động Lòng

Chương 22: Để cô ta chịu khổ một chút



Lãnh Hàn Tử trầm mặc, một nửa gương mặt toát ra sự lạnh lẽo, nửa gương mặt còn lại chìm trong bóng tối khó ai nắm bắt được hắn đang nghĩ gì trong đầu khiến cho những người có mặt tại trong phòng có đôi phần lo sợ. Hắn đã im lặng như vậy gần nửa tiếng chỉ vì nguyên do lô hàng đợt này đã bị đánh tráo toàn là hàng giả. Điều bất ngờ hơn là chẳng thể điều tra ra được kẻ đứng sau là ai, mục đích của hắn là gì.

Với hắn chuyến hàng này có thiệt hại bao nhiêu đi nữa cũng không bằng việc có người dám cả gan ngăn chặn việc làm ăn của hắn. Ngay cả việc lai lịch của kẻ đó mà chính tay A Tuấn còn không tìm ra được một chút manh mối nào quả thực phía sau lưng kẻ này không phải đơn giản, phải nói có khi ngang bằng quyền lực của Lãnh Hàn Tử hoặc hơn thế nữa.

Trong giới hắc đạo không phải là không có người nào hơn Lãnh Hàn Tử chỉ là đám người đó chẳng có lý do nào chính đáng để nhúng tay vào vụ này.

Hắn đang nghi ngờ do chính tay Trình Tường làm ra để trả thù số lô hàng một tháng trước. Nhưng kế từ lúc Lãnh Hàn Tử biết được tên Trình Tường đó cho người ám sát mình hắn đã thuê thảm tử để theo dõi nhất cử nhất động. Suốt một tháng nay tên đó rất ngoan ngoãn chưa từng nhận hợp tác làm ăn vụ nào quá lớn.

Day trán vài cái. Có một lần chắc chắn sẽ có lần hai lúc đó hắn chỉ cần việc để ý quan sát đưa kẻ đó vào tròng rồi tóm gọn tận gốc là được. A Tuấn vừa thấy hắn đứng lên liền nhanh chân đi lại khoác áo lên vai hắn.

Cứ như thế cuộc họp kết thúc trong không khí căng thẳng. Trở về phòng làm việc Lãnh Hàn Tử liền lao vào làm việc điên cuồng, đóng kín cửa không tiếp một ai. Đến tầm gần chiều A Tuấn vì lo lắng cho hắn.

Mỗi khi hắn cảm thấy bực tức là một mạch lao đầu, dồn toàn bộ tất cả sự tập trung vào công việc đến độ không chịu ăn uống cho đúng bữa. Lãnh Hàn Tử có thói quen như vậy cũng được mấy năm nay. Do đó hắn có một căn bệnh đau dạ dày cứ lâu lâu sẽ tái phát nếu hắn không chịu dùng bữa.

A Tuấn cầm chén súp nóng hổi còn bốc khói nghi ngút, đứng ở trước cửa phòng của hắn. Do dự hồi lâu mới dám mở cửa bước vào. Vẫn là hình ảnh quen thuộc Lãnh Hàn Tử tập trung cao độ vào giấy tờ chồng chất trên bàn.

Hắn rất không thích cảm giác lạnh buốt bao quanh cơ thể nên hiển nhiên nhiệt độ điều hoà trong phòng luôn được điều chỉnh ở mức vừa phải. Vậy mà bây giờ nhiệt độ của điều hoà đã biến căn phòng này như gần như một cái tủ lạnh mà hắn còn chẳng nhận ra. A Tuấn đặt chén súp trên bàn, lấy điều khiển điều chỉnh lại nhiệt độ. Hướng mắt về phía bàn vẫn thấy hắn miệt mài trong mớ giấy tờ phiền phức đó, cậu vờ lên tiếng: "Anh đổi gu khi nào thế?"

Lãnh Hàn Tử chăm chăm nhìn vào bản báo cáo trước mặt, hỏi: "Ý cậu là gì?"

"Phòng lạnh như vậy không lẽ lão đại không nhận ra? Có phải anh định chuyển qua kiểu sống cô đơn lạnh lẽo đúng không?"

Hắn dừng bút một lát, sau đó tiếp tục ký vào tờ giấy, giải vây cho bản thân "Cậu suy nghĩ nhiều rồi."



A Tuấn cười cười, lắc đầu "Em theo anh mấy năm nay tuy không nhiều nhưng vẫn hiểu rõ con người của anh..."

Lãnh Hàn Tử bị câu nói của A Tuấn làm cho dừng lại, cuối cùng hắn cũng dời mấy sấp giấy đó sang một bên để nói chuyện với cậu "A Tuấn, tôi từng dạy cậu một khi bước chân vào thế giới này thì không được quá tự cao. Đặc biệt là thản nhiên thể hiện điều đó với người đã cứu mạng cậu và được cậu kêu bằng hai tiếng lão đại."

Xem ra A Tuấn đã thật sự khiến cho Lãnh Hàn Tử trở nên nghiêm túc. Trước câu vừa rồi hắn nói cậu không có gì để phản bác. Vì quả thực hắn đã từng dạy cậu như vậy, với lại cậu cũng cùng chung một suy nghĩ với hắn.

"Em vẫn còn nhớ những gì anh nói nhưng anh không có dạy em là được quyền bỏ bê bản thân."

Cuối cùng, Lãnh Hàn Tử cũng hiểu ra ý tốt của A Tuấn, vừa hay cũng đã thấy chén súp ở trên bàn. Hắn thở dài một hơi, mệt mỏi ngã lưng ra sau ghế.

Bản thân Lãnh Hàn Tử biết rõ thói quen không tốt này nhưng hắn không biết làm cách nào để từ bỏ nó thành công. May mắn còn có A Tuấn ở bên cạnh nhắc nhở từng ngày vậy mà có nhiều lúc hắn còn la mắng cậu xem bản thân làm vậy là việc đúng.

Bây giờ, mới được dễ thở một chút, hắn có thể cảm nhận rõ dạ dày đang từ từ nhói lên, cồn cào dữ dội trong bụng. Nhắm mắt lại để bình ổn rồi mới dùng chén súp kia. Bỗng nhiên trong giây phút yên tĩnh hình bóng của Diệp Băng lại hiện ra trong đầu hắn.

A Tuấn vẫn như cũ đứng im lặng ở đó, chỉ chờ hắn lên tiếng là sẽ bưng chén súp lại. Chiếc ghế xoay ngã bóng lưng dài của mình lại phía cậu, cứ im lìm chẳng có động tĩnh. Cậu cứ nghĩ lão đại của mình chắc hẳn là mệt mỏi quá mà thiếp đi rồi. Định cất tiếng gọi nào ngờ hắn lại hỏi cậu một câu "Diệp Băng, cô ta dạo gần đây sao rồi?"

A Tuấn không ngờ tới hắn lại hỏi về Diệp Băng, bất giác khựng lại vài giây chưa biết nên trả lời như nào.

"A Tuấn..." - Lãnh Hàn Tử nhắc.

Cậu giật mình, định thần lại rồi nói: "Cô ta hiện tại vẫn ổn ạ."

"Vậy thì tốt."



Nhân lúc hắn hỏi về Diệp Băng cậu cũng có vài điều muốn hỏi cho rõ "Lão đại, tại sao anh lại đưa cô ta vào Mộng Lao vậy?"

Lãnh Hàn Tử xoay ghế lại, rời khỏi, đi lại phía bàn, từ từ cầm chén súp đã có chút hơi nguội lên thưởng thức hương vị "Mới khi nãy cậu còn nói hiểu rõ con người của tôi mà, chẳng lẽ việc này cậu không nhìn ra được ý định của tôi sao?"

Cậu từng thử đặt bản thân ở nhiều góc độ để đoán ra ý định của hắn nhưng vẫn là thật sự không hiểu "Lần này em vẫn thật sự không thể đoán ra."

Chén súp trong tay hắn đã vơi đi chỉ còn một ít, cơn quằn quại đau nhói nơi dạ dày đã dịu xuống đáng kể. A Tuấn lấy thuốc dạ dày được Phó Duật Hành kê từ trước đưa cho hắn uống. Uống xong Lãnh Hàn Tử mới giải thích cho cậu hiểu ra "Tôi là muốn cô ta vô Mộng Lao để sau này khi rời khỏi đó sẽ đi quyến rũ Trình Tường."

"Em vẫn không hiểu." - A Tuấn nói.

Hắn nhếch mép, ngửa cổ ra phía sau ghế, tìm chỗ thoải mái để dựa vào "Cậu chỉ cần suy nghĩ đơn giản là tôi muốn cô ta trở thành gián điệp. Những cô gái mềm yếu như Diệp Băng rất dễ lọt vào mắt xanh của hắn, đến lúc đó sẽ có lợi cho ta."

"Nếu hắn ta đã thích mềm yếu thì sao anh lại còn đưa cô ta vào Mộng Lao? Nơi đó là nơi để huấn luyện lỡ chẳng may sau này để lộ sơ hở..."

Câu cuối cùng cậu không dám nói hết lời. Lãnh Hàn Tử chỉ mỉm cười, không quá bận tâm lời của cậu "Trình Tường, hắn rất nguy hiểm sao tôi có thể đưa một người không có kĩ năng gì mà tiếp cận hắn. Ít nhất cô ta cũng phải có sức chịu đựng tốt thì may ra kế hoạch sắp tới mới thuận lợi."

A Tuấn đã hiểu ra ý đồ của hắn cho sau này. Nhưng Mộng Lao là nơi rừng thiên nước độc liệu cô có thể chịu đựng được bao lâu?

"Cũng đã hơn một tháng rồi anh không định thả cô ta ra?" - Cậu dè dặt hỏi.

"Để cô ta chịu khổ một chút."

Lãnh Hàn Tử đã nói vậy cậu cũng chẳng có lá gan để hỏi thêm bất cứ điều gì.