Lão Đại Hắc Đạo Đã Động Lòng

Chương 36: Bị bắt gọn



Bị đuổi theo sau gắt gao không có một con đường thoát. Vô tình Diệp Băng chạy lướt ngang một con đường quen thuộc. Trước đây có lần được A Tuấn chở đến bệnh viện Thành Dương của Lý Duật Hành cũng là đi trên con đường này.

Trí nhớ của cô rất tốt chỉ cần lướt qua một lần liền có thể nhớ rõ đường chạy tới đó. Phóng xe thẳng đến bệnh viện Thành Dương ngay tức khắc. Tới được đó coi như là cô có thể an toàn sống sót khỏi tay bọn kia, với lại Lý Duật Hành đang làm lá chắn cho Lãnh Hàn Tử nếu Trình Tường cho người xông vào đó chắc chắn chỉ có hắn là người chịu thiệt thòi.

Tới trước cửa bệnh viện cô bỏ mặc chiếc xe ở ngoài đường, chạy thẳng vào trong bệnh viện, tới phòng làm việc của Lý Duật Hành.

Dự tính ban đầu Diệp Băng định sẽ kiếm Lý Duật Hành đầu tiên kể hết lại những chuyện vừa trải qua cho anh biết. Sau đó, sẽ xin anh cho vô bệnh viện hoặc kiếm tạm một căn hộ nào đó ở vài ngày cho đến khi Lãnh Hàn Tử với Lục Thuần Trạch hồi phục. Trong lúc cô ẩn náu nơi khác tránh sự truy bắt của hắn chắc chắn Trình Tường sẽ không chịu ngồi yên một chỗ mặc cho cô tung tin về hắn. Nếu tin này truyền xa hậu quả của nó nhất định là một cuộc chiến không khoan nhượng.

Diệp Băng cũng chỉ mới tính được đến lúc đó, còn mọi việc còn lại đợi đến lúc hai người kia tỉnh dậy rồi tính tiếp.

Ở trong thang máy đang từ từ đi lên cô cứ thấp thỏm lo sợ, chỉ khi gặp được người cần gặp mới chấn an được nổi lo này. Tới tầng ba, cửa thang máy tự động mở ra, phòng làm việc của Lý Duật Hành chỉ cách một dãy, rẻ trái là tới nơi. Bước ra khỏi thang máy, Diệp Băng gấp gáp chạy tới. Còn một bước rẻ trái nữa là có thể thuận lợi gặp được anh nhưng cô đã bị tóm lại.

Một người đàn ông lạ mặt giữ chặt cô ngay phía sau, dứt khoát lạnh lùng đánh phía sau cổ làm cho cô ngất xỉu. Hắn cứ thế bế cô lên, đi ra chiếc xe đổ sẵn ngoài đường khi nãy rồi một mạch chở cô đi.

...

Diệp Băng khó khăn nâng mí mắt, lờ mờ nhìn trần nhà màu trắng trước mặt mình. Từ từ nâng người ngồi dậy, cô khó chịu vừa ôm sau cổ vừa nhìn xung quanh căn phòng. Căn phòng này lạ lẫm không phải là nơi mà trước đó cô bị bắt. Hắn ta chắc hẳn sợ việc này bại lộ nên mới phòng ngừa trước đưa cô đi nơi khác, hòng nhầm cách đánh lạc hướng nếu có người biết tin cô bị hắn bắt cóc.

Mãi mê suy nghĩ hắn ta bước vào phòng chẳng có lấy một động tỉnh. Cho đến khi cô cảm thấy một phần của chiếc giường lún xuống mới xoay vòng qua nhìn, gương mặt của hắn hiện rõ trong tầm mắt.



Theo bản năng tự vệ của phụ nữ Diệp Băng khi bắt gặp thấy hắn liền trèo ra khỏi giường, đứng cách xa nhất có thể, cho đến khi cảm thấy đủ xa, đủ an toàn mới thôi. Hắn trông thấy loạt hành động né tránh vừa rồi lại thấy cực kỳ đáng yêu, môi nhếch lên, chăm chú quan sát coi như cô là một con mèo nhỏ tinh nghịch, chẳng nói gì.

Bốn mắt nhìn nhau không nói câu nào. Từ sau việc bất thành giở trò đê tiện ngày hôm đó cô không tin hắn hôm nay không làm gì. Hắn cứ mãi chăm chăm nhìn cô đến độ không chớp mắt cũng biết được hắn thèm thuồng đến mức nào. Không thể đoán trước được hắn sẽ chán nản bỏ đi hay điên dại nhào đến chỗ cô một cách mất kiểm soát.

Nói đi cũng phải nói lại trong lúc cô phòng bị đã quan sát nhất cử nhất động của hắn. Kì lạ là hôm nay hắn như một con người khác, chỉ ngồi ở trên giường, giương mắt nhìn chứ chẳng vồ vập như trước.

“Sợ tôi lắm sao?” - Hắn bỗng nhiên hỏi.

Diệp Băng không nhanh không chậm, đối đáp lại: “Chỉ thấy ghê tởm.”

Nhận lại là một câu nói cay độc nhưng hắn không tỏ ra tức giận, ngược lại giở giọng cười vô cùng thích thú.

Sống được một phần ba của đời người Diệp Băng chưa từng nghĩ đến việc sẽ phải gặp một người bị đa nhân cách. Cô không dám chắc hắn ta có bị đa nhân cách hay không nhưng mọi cử chỉ, lời nói từ nãy đến giờ đều khác xa hoàn toàn với trước đây.

Từ đầu, cái suy nghĩ này chưa hề xuất hiện trong đầu Diệp Băng cho tới khi hắn rời khỏi giường, chầm chậm tiến lại phía cô. Từ lúc tỉnh dậy, gặp hắn, cô đã lường trước việc này thể nào cũng sẽ xảy ra chỉ là nó đến chậm hơn so với dự tính.

Nhưng khác xa hoàn toàn với mọi việc trong đầu. Hắn chỉ cúi xuống nhặt một mảnh vỡ thủy tinh dưới chân, rồi giơ mảnh thủy tinh vụn ra trước mặt cô, nói: “Cẩn thận một chút.”

Quả thật cô đang căng thẳng, cẩn thận từng li từng tí nhưng không phải với mảnh thủy tinh nhỏ này mà chính là hắn.



Diệp Băng bày ra bộ mặt khó hiểu, hắn nhìn thấy chỉ mỉm cười, sau đó còn xoa xoa đầu của cô vài cái. Dù cho hắn không làm gì cả nhưng cô vẫn phải đề phòng lùi thêm vài bước.

Hắn cầm mảnh thủy tinh trong lòng bàn tay, thở dài một hơi, sau đó đút hai tay vào túi quần, căn dặn: “Cô mới vừa tỉnh chắc hẳn vẫn còn mệt. Tôi không làm phiền cô nữa cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Nói rồi hắn đi ra khỏi phòng trong sự kinh ngạc của Diệp Băng.

...

“Đã tìm ra được chưa?”

Lý Duật Hành ngồi căng thẳng khi thấy A Tuấn trở lại liền đứng dậy, hỏi.

A Tuấn lắc đầu, chán nản ngồi vào ghế “Tôi đã kiểm tra camera đích thị Diệp Băng đã bị bắt cóc. Còn về việc tên đó là ai tôi không thể nào biết được.”

“Chẳng lẽ không còn manh mối nào có lợi?”

A Tuấn nhàn nhạt đáp: “Hoàn toàn là không còn manh mối nào xót lại. Bây giờ chí ít vẫn phải đợi lão đại tỉnh dậy để xử lý.”

Chỉ còn cách này mới có thể trông chờ tìm ra được Diệp Băng. Thế lực của người này không phải dạng tầm thường ngang nhiên có thể xông vào biệt thự riêng của Lãnh Hàn Tử, còn bắt cả người đi mà không để lộ sơ hở nào xem ra việc bắt cóc này đã được kế hoạch từ rất lâu rồi.