Lính cứu hỏa cầm vòi chữa cháy hối hả dập lửa, một bộ phận khác gan dạ tiến vào trong toà nhà cứu những người còn mắc kẹt.
“Nhanh lên! Mau đưa lão đại ra khỏi đây!”
A Tuấn và Lãnh Hàn Tử chen chúc trong dòng người mãi mới ra được bên ngoài an toàn.
“Lão đại, anh đợi em đi lấy xe.” - A Tuấn vừa dứt lời liền phóng đi ra ngoài đường lớn, gấp rút chạy tới bãi đỗ xe.
Lãnh Hàn Tử đứng ngay tại vị trí cũ đợi A Tuấn lái xe tới. Trong lúc chờ đợi hắn lôi điện thoại trong túi áo ra gọi vào số máy của Diệp Băng.
“Thuê bao của quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau.” - Giọng nói của một người nữ quen thuộc thông qua loa điện thoại.
Hắn chậc lưỡi khó chịu, kiên nhẫn gọi vào số máy của Diệp Băng vài lần nữa. Nhưng lần nào cũng là giọng nói quen thuộc đến phát chán kia. Hắn bỗng nhiên lại có dự cảm chẳng lành, định trở vào trong toà nhà tìm kiếm hình bóng Diệp Băng nhưng A Tuấn đã lái xe tới nơi, họ không thể ở lại đây quá lâu được “Lão đại, anh mau lên xe đi.”
A Tuấn cứ luôn miệng hối thúc, cuối cùng hắn phải cắn chặt răng chịu đựng lên xe theo ý của cậu.
“A Tuấn, cậu hãy liên lạc tới bộ phận canh gác ở khu ngoài toà nhà Moon cho tôi. Ra lệnh cho tất cả triệu tập ở dinh thự gia tộc Brian, không được chậm trễ dù chỉ một giây.”
“Em sẽ làm ngay.”
Một tay vừa điều khiển vô lăng, tay còn lại A Tuấn kết nối đến bộ đàm của những người canh gác ở khu A, B, C, D, nghiêm trọng thông báo lại mệnh lệnh của Lãnh Hàn Tử cho tất cả cùng biết mà tuân theo.
Toàn bộ tất cả người ở các khu vực đổ bộ tập trung đầy đủ ở hoa viên gia tộc Brian. A Tuấn đảo qua đảo lại nhiều vòng kiểm tra kỹ càng từng người một ở mỗi khu. Người cuối cùng của khu D vừa khai báo xong A Tuấn liền lấy viết đánh một dấu tick vào ngay phần tên của anh ta. Sau đó, đảo lại một vòng quan sát nét mặt rồi mới tới chỗ ngồi của Lãnh Hàn Tử báo cáo lại.
Lãnh Hàn Tử ngồi vắt chéo chân trên ghế gỗ, kế bên là một vệ sĩ dáng người cường tráng, mặc áo đen đang đứng cầm dù che nắng cho hắn.
A Tuấn lật đật đi lại, nhìn vào trong thông tin trên giấy một lượt rồi báo cáo “Từ khi vụ nổ xảy ra khu A và khu D là hai khu ở gần cửa chính và cửa phụ nhất đã nhanh chóng xông vào hội trường di tản phía cổ đông ra bên ngoài. Khu B thì gọi điện cho bên cứu hỏa, trong số những người ở khu B thì có Aiden là người của gia tộc Brian. Trong thời điểm vừa xảy ra chuyện cậu ta đã gọi điện thông báo cho ngài Brian Titus biết tin nhằm hỗ trợ lực lượng cho chúng ta. Cuối cùng, khu C là khu đảm nhận việc tìm ra nguyên nhân vụ nổ và kiểm tra bên trong toà nhà còn bom hay không.”
“Các khu còn đủ số lượng mười hai người không?” - Lãnh Hàn Tử nhàn nhạt lên tiếng.
A Tuấn nhanh nhẹn đưa ngón tay trỏ lên tờ thông tin lướt từ trên xuống dưới, chầm chậm nói: “Do vụ nổ khá lớn khu chịu tác động nhiều nhất là A và D. Có vài người bị thương hiện giờ đang được chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện của gia tộc Brian. Hai khu còn lại…”
Cậu vừa lướt ngón tay nhanh vừa nhẩm số lượng trong đầu. Vốn dĩ định nói “Hai khu còn lại vẫn đủ số lượng, không thiếu một ai.” Nhưng A Tuấn đột ngột khựng lại một giây, dừng ngay khu C, số thứ tự tám, ngay tên của Diệp Băng.
Phần thông tin vừa thu thập chỉ có riêng mỗi chỗ của Diệp Băng là trống không. A Tuấn lắp bắp, run rẩy nói: “Lão đại, Louisa không có mặt ở đây…”
Lãnh Hàn Tử đứng bật dậy, hối hả đi, lớn tiếng nói cho mọi người cùng nghe “Tất cả tập trung tại toà nhà Moon ngay lập tức.”
Dự cảm chẳng lành của hắn đã trở thành sự thật. Hắn thầm mong khi tới toà nhà Moon kiểm tra sẽ trông thấy Diệp Băng nằm trong dòng gạch đá đổ nát hơn là không tìm thấy gì. Mấy chục chiếc xe màu đen chạy với vận tốc cao trên con đường cao tốc, địa điểm đến là toà nhà Moon vừa xảy ra năm vụ nổ bom.
…
-Toà nhà Moon -
“Tất cả chia nhau ra tìm kiếm Louisa. Nếu phát hiện ra người ngay lập tức phải thông báo ngay cho lão đại biết.” - A Tuấn hô lớn.
“Rõ.” Tất cả lực lượng cùng đồng thanh.
Theo từng khu như lúc ban đầu họ chia nhau ra theo bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc. Riêng nhóm của Lãnh Hàn Tử sẽ tìm kiếm ở khu vực trung tâm vụ nổ.
Hắn săn tay áo lên cao, dùng sức lật tung từng mảnh đá lớn đến mức đầu ngón tay bật ra máu, mồ hôi nhễ nhãi, lấm lem trên mặt. Gương mặt Lãnh Hàn Tử lẫn lộn cảm xúc căng thẳng, lo lắng với nhau, hắn lẩm bẩm trong miệng kêu tên cô không ngừng.
“Diệp Băng, em đâu rồi… Em đâu rồi!!!”
Vài tiếng đã trôi qua hắn dường như sắp phát điên đến nơi thì A Tuấn nhận được một cuộc gọi “Gần khu vực cầu thang thoát hiểm. Tôi vừa thấy bộ đàm của Louisa nằm ở đây, có thể cô ấy chỉ ở đâu xung quanh đây thôi. Chúng tôi cần người hỗ trợ gấp.”
“Lão đại…” - A Tuấn ngước mặt lên nhìn hắn.
Lãnh Hàn Tử như điên chạy tới khu vực dãy cầu thang bằng thang bộ thông thường. Tới nơi, hắn không suy nghĩ gì liền lao đầu vào bới tung từng chỗ lên.
“Nhất định phải kiếm cho ra!!!” - Lãnh Hàn Tử điên cuồng hét lớn, tiếng của hắn vang vọng khắp nơi trong không gian nhỏ. Lãnh Hàn Tử như bị ma nhập cắn răng dời từng tảng đá lớn mặc kệ đầu ngón tay đang be bét máu, tét đến thịt hồng bên trong móng tay.
“Diệp Băng, em đâu rồi, em ra đây cho tôi!!!”
Một tiếng đồng hồ thấm thoát trôi qua trong vô nghĩa. Từng tảng đá lớn nhỏ do vụ nổ gây ra đã được dời hết sang một bên nhưng người cần thấy lại chẳng thấy đâu.
“Lão đại, mọi người đã lục tung cả toà nhà rồi mà vẫn không thấy Louisa đâu hết. Có lẽ cô ấy đã bị bắt đi rồi.” - A Tuấn dè dặt lên tiếng.
Phẫn nộ lên tới đỉnh điểm tay hắn nắm thành đấm, đập mạnh tay vào trong tường. Lãnh Hàn Tử nghiến răng nghiến lợi đến độ gân cổ nổi lên chằng chịt, hắn phát điên hét lớn ra lệnh “Lục tung cả Peru này lên. Bằng mọi thủ đoạn phải tìm cho ra được Lục Thuần Trạch, đưa hắn tới trước mặt cho tôi!!!”
“Rõ.”
Ngay sau đó, tin tức về việc truy bắt Lục Thuần Trạch lan truyền rộng rãi tới các bang khác.Một vài bang là đối tác lâu năm thân thiết với Lãnh Hàn Tử khi hay biết tin tức chấn động này cũng bắt tay vào việc hỗ trợ hết khả năng giúp hắn. Thông qua đó, không tránh khỏi có một số bang phái chỉ trố mắt nhìn, vui vẻ xem phim hành động lâu năm mới có.
Lãnh Hàn Tử gấp gáp cho người hàng ngày kiểm soát số lượng hành khách ở các chuyến bay khác nhau. Hòng ngăn chặn việc Lục Thuần Trạch đem Diệp Băng sang nước khác.