Lão Đại Hắc Đạo Đã Động Lòng

Chương 7: Cá cược



Kể từ lúc ký vào bản hợp đồng mà hắn đưa, chính thức trở thành người tình của một lão đại đầy uy quyền thì thời gian của cô cũng thật sự bị đảo lộn theo.

Nếu như trước đây thì sáng cô sẽ đi chơi với đám bạn của Lam Hoa, tới tối sẽ tới quán bar Thác Liên kiếm khách.

Nhưng kể từ khi hắn xuất hiện thì ngoại trừ tối ra thì sáng cô phải có mặt ở nhà của hắn.

Hôm nay cũng như mọi ngày Diệp Băng nằm ngủ thoải mái trên chiếc giường size King, bên cạnh là Hàn Tử vẫn đang say giấc.

Ánh nắng bên ngoài xuyên qua màn che chiếu vào mặt cô. Cô động đậy, lông mày nhíu lại khó chịu.

Hàn Tử kế bên đã tỉnh dậy từ lâu chỉ là chưa thấy cô dậy nên mới nằm đó giả vờ ngủ. Hắn ta trở người ôm lấy cô vào lòng.

Bị hắn ôm chặt vào lòng Diệp Băng mới giật mình mở mắt tỉnh dậy. Cô vùng vẫy tay chân thoát khỏi đôi tay như gọng sắt của hắn. Cô càng giãy giụa thì hắn càng thích thú mà ôm chặt hơn.

"Nằm im đi nào, em nghĩ em có thể thoát được sao?"

"Anh định để tôi chết đói à?"

Hắn ta cười cười, lôi Diệp Băng nằm dưới thân của hắn.

"Nếu đói thì em có thể ăn tôi."

Đôi tay thô ráp sờ lấy chiếc bụng phẳng lì nhỏ nhắn, hắn hạ thấp đầu hôn lấy từng nơi mẫn cảm trên cơ thể cô.

Cơ thể cô thoáng cứng đờ "Anh dở lắm tôi nuốt không trôi."

"Đừng dối lòng nữa."

Không vùng vẫy làm loạn nữa, cô nằm im tập trung suy nghĩ rồi nói: "Theo tôi thịt heo còn ngon hơn gấp trăm lần."

Gương mặt hắn thoáng tối sầm lại. Cô lại dám cả gan so sánh hắn với heo?

Biết hắn đã bị lời cô nói làm cho khó chịu nhưng thay vì làm cho hắn hạ hoả thì cô vẫn tiếp tục sát thêm muối vào vết thương lòng "Tôi trước nay là người nghĩ gì nói nấy nên anh cũng đừng buồn. Dù anh không ngon bằng heo nhưng có nhiều tiền mua heo phục vụ còn được mà."

"Em thật to gan."

"Ây da, tôi nào dám chứ."

Thấy hắn để lộ sơ hở, Diệp Băng nhanh chóng thoát khỏi vòng vây. Sau đó quay lưng lại, chống nạnh rồi như ra lệnh cho hắn "Tôi đói rồi, mau kiếm thịt heo cho tôi ăn đi."

Nói xong lại sợ bị bắt lại một lần nữa, cô mới gấp gáp chuồn khỏi đó nhanh nhất có thể.

Hắn rất nuông chiều cô, trong lúc cô đang thay đồ thì hắn đã xuống dưới nhà kêu một vài đầu bếp làm mấy món có thịt heo rồi vô bàn trước ngồi đợi chủ nhân của mấy món đó xuất hiện.

Hai mươi phút sau, Diệp Băng lon ton đi xuống, bắt gặp thấy bóng lưng của hắn đang ngồi ở bàn ăn, mà chả thấy đồ ăn ở đâu. Đáng lẽ trong khoảng thời gian cô bận bịu làm đẹp cho bản thân thì giờ cũng đã có đồ ăn rồi mới phải, hay do hắn nhỏ mọn còn ghim việc cô so sánh hắn với heo nên mới không kêu người làm đồ ăn?



Bước nhanh đi lại phía hắn "Đồ ăn đâu rồi?"

Nghe cô gọi, hắn xoay qua nhìn, thuận tiện đáp "Đang chuẩn bị cho heo ăn."

Cô đứng trước mặt hắn, hét lớn "Hả?!"

Người phụ nữ này đã khó hiểu rồi mà nội lực còn cao chót vót, xém chút nữa làm cho hắn thủng màn nhĩ. Biết là cô đang đói nên hắn không giỡn với cô nữa, đành nói sự thật "Tôi giỡn thôi, mau ngồi vào ghế đi, sẽ có người đem ra."

Cô liếc xéo Lãnh Hàn Tử một cái cho hả giận rồi kéo ghế ra ngồi. Lúc vừa ngồi xuống thì mấy vị đầu bếp bưng đồ ăn ra, đặt trên bàn. Dáo dác nhìn khắp bàn ăn đều là những món có thịt heo, cô vô thức hỏi hắn "Sao toàn thịt heo không vậy?"

"Chẳng phải ban nãy em nói muốn ăn thịt heo sao? Tôi tưởng em thích chứ."

Lãnh Hàn Tử nói câu này làm cho cô phút chốc cứng họng. Dù sao cũng là do cô chuốc lấy, dù gì mấy món này trông rất đẹp mắt chắc ăn vào mùi vị ngon lành thôi.

Không so đo với hắn nữa, Diệp Băng tập trung chuyên môn của mình, cứ gắp cái này rồi gắp cái kia cho vào chén đến khi đầy ắp cả chén thì mới dừng lại. Lãnh Hàn Tử lơm lơm mắt nhìn không rời, cô gái nhỏ bé như vậy ai mà ngờ được lại có sức ăn khủng khiếp hơn cả đàn ông, trông cứ y như đứa con nít đang tuổi ăn tuổi lớn vậy.

Mặc dù ăn rất ngon nhưng dù có ngon cỡ nào mà khi có người cứ luôn nhìn chằm chằm mình thì chẳng còn thấy ngon lành gì nữa. Diệp Băng liếc mắt nhìn hắn, hắn ta cười cười rồi để yên cho cô ăn.

"Tối nay, em đi với tôi tới một nơi."

Diệp Băng hỏi "Đi đâu?"

"Tới tối rồi em sẽ biết."

Nói xong, Lãnh Hàn Tử kéo ghế đi ra ngoài.

...

Đến tầm mười giờ tối, Lãnh Hàn Tử một mình lái chiếc Bugatti La Voiture Noire chở cô đến một sân đua cực lớn.

Hàng ngàn chiếc moto và ô tô mọi kiểu dáng cực chất, giá trị lên đến hàng trăm đô la mỹ trải dài khắp mọi nơi. Các chàng trai, cô gái là chủ nhân của những chiếc xe đắt đỏ có gu thời trang rất phù hợp với thời đại, ăn mặc thoáng đãng, mát mẻ, trông rất cá tính.

Chiếc Bugatti La Voiture Noire lướt qua đám người đó như một cơn gió, Diệp Băng không khỏi nhìn họ thông qua gương ngoài xe.

Dù biết hắn ta dẫn cô tới đây chắc chắn là có lý do gì đó, có khi đây cũng là một cách để hắn giới thiệu cô trước mặt đám người kia. Nhưng trực giác của Diệp Băng bỗng nhiên lại cảm thấy không ổn. Nghĩ đến đây cô cố gắng gạt bỏ đi cảm giác đó qua một bên, dù sao cô cũng đang ở cạnh hắn ta làm gì xảy ra chuyện được.

Hình như nơi này đang chuẩn bị tổ chức một cuộc đua lớn. Hai bên đường có rất nhiều người đang chuẩn bị pháo nổ, các tay chơi bắt đầu dắt những con siêu xe vào bên trong vòng đua, có người nâng niu xem xét sửa chữa lại. Cho đến khi bọn họ trông thấy chiếc Bugatti La Voiture Noire đang từ xa chạy tới, bọn họ đều đồng loạt né sang một bên nhường đường.

Xuống xe, Lãnh Hàn Tử đưa cô lên một ngọn tháp gần đó. Vừa lên tới nơi gió lớn đã làm cho tóc của cô rối bù, nhưng ngạc nhiên hơn từ nơi này có thể quan sát được toàn bộ con đường đua lớn phía trước.

Lúc này, có một chàng trai ăn mặc rất phong cách đi ra đứng giữa vạch trắng, nói lớn vào cái mic bên tai "Xin chào, chào mừng mọi người đã đến với cuộc đua lần thứ ba lớn nhất thành phố Tây Hà, tại đường đua kịch tính có tên là Shadow."

Tất cả mọi người đồng loạt hò hét, hưởng ứng nhiệt tình.



"Để không làm mất đi sự nhiệt huyết này tôi sẽ nhanh chóng thông báo thể lệ cuộc đua để các tay đua nắm rõ."

Các tay đua lần đầu đến với Shadow bắt đầu xôn xao, còn những tay đua đã quen với việc này lại tỏ ra rất bình tỉnh.

Anh ta đi được một lúc rồi trở lại đứng giữa vạch trắng, lấy trong túi áo ra một mảnh giấy nhỏ "Đã để mọi người chờ lâu, tôi đã trở lại rồi đây. Hiện tại tôi đang giữ thể lệ của cuộc đua ngày hôm nay. Mong các tay đua giữ trật tự, lắng nghe để biết rõ thông tin."

Nghe thấy anh ta nói vậy, mọi người đồng loạt im lặng, chờ đợi anh ta công bố.

Anh ta nhìn vào tờ giấy chừng một đến hai giây rồi nghiêm túc, nói: "Cuộc đua lần thứ ba tại thành phố Tây Hà hôm nay gồm có một lần đua, vượt qua ba trở ngại trên đường. Khác với những năm vừa qua thì hôm nay các tay đua phải kiếm thêm bạn đồng hành cùng đua với mình, nếu không có sẽ không có tư cách tham gia cuộc đua."

Các tay đua không nhiều thì ít cũng có vài người không thể chấp nhận được thể lệ này nhưng cũng chẳng ai dám hỏi. Họ dần tản ra tìm cho mình bạn đồng hành ưng ý nhất trong dòng người tấp nập.

Diệp Băng ở trên ngọn tháp từ nãy đến giờ cũng đã nghe thấy hết. Trái ngược lại với sự phấn khích của các tay đua bên dưới thì cô lại chẳng mấy thấy thích thú.

Cô đang tự hỏi Lãnh Hàn Tử vì sao lại dẫn cô tới đây. Chẳng lẽ hắn ta muốn cô xuống dưới đua xe với mấy tên máu chiến đó.

Thấy từ nãy đến giờ cô không nói lời nào, hắn ta thuận miệng hỏi: "Em thấy sao?"

"Nhàm chán, tôi không thích cho lắm."

Hắn ta cười cười rồi nói "Đã vậy chúng ta cá cược đi."

Nghe nhắc đến Diệp Băng liền quay sang nhìn hắn, hỏi "Cá cược như nào."

Lãnh Hàn Tử hướng tầm mắt về phía những tay đua đang bận rộn chuẩn bị tham gia "Cá cược xem ai hôm nay sẽ là người đoạt giải quán quân."

Diệp Băng nhìn chằm chằm vào hắn, bĩu môi "Tôi không dám chắc mình sẽ chọn đúng người chiến thắng. Với lại trong cuộc cá cược này không có sự công bằng."

"Không công bằng?"

"Đúng vậy. Anh là người am hiểu, thường xuyên tới đây nên chắc chắn anh chỉ cần nhìn liền sẽ biết người nào có khả năng."

Nghe thấy cô đề cao khả năng của hắn như vậy, khiến cho hắn không khỏi quay sang nhìn cô "Em đề cao tôi quá rồi."

"Vậy em muốn sao đây?"

Cô cũng đưa mắt nhìn dòng người qua lại phía dưới, môi nhếch lên "Đã vậy tôi và anh tham gia đi, xem coi ai là người về đích trước."

Trông thấy cô đưa ra yêu cầu này thật sự làm cho Lãnh Hàn Tử bất ngờ, phút chốc không biết phải nói gì.

Cô nghiêng đầu, ánh mắt sắt lẹm liếc nhìn hắn, nói khích "Sao, anh dám không?"

Dáng vẻ này của Diệp Băng làm cho hắn rất phấn khích "Em muốn chơi, tôi chiều."

Dứt lời, Lãnh Hàn Tử rời khỏi ghế, đi xuống dưới, cô nhanh chân cũng đi theo sau.