Lão Đại Hắc Đạo Đã Động Lòng

Chương 73: Tranh cãi



Lãnh Hàn Tử nhanh chóng đi vào phòng của ông Brian Titus để họp mặt.

“Lão đại, anh bị thương rồi.” - A Tuấn hoảng hốt khi thấy trên mặt Lãnh Hàn Tử có một vết bị đạn xược qua, máu rỉ từng chút lăn dài trên má.

Theo phản xạ hắn chạm tay lên trên má, thấy mặt ngón tay dính một ít máu mới biết bản thân đã bị đạn làm cho bị thương.

“Chỉ là vết thương ngoài da thôi không đáng lo ngại.”

Hắn nói qua loa bỏ qua vết thương, mặc kệ nó vẫn đang chảy máu mà vào thẳng vấn đề chính “Có manh mối gì không?”

A Tuấn thay mặt Lý Duật Hành đem laptop để trên bàn, mở đoạn video camera ghi hình được vào lúc Lãnh Hàn Tử bị ám sát.

“Camera trước cửa bệnh viện có ghi hình lại được khoảnh khắc anh bị ám sát. Viên đạn được bắn ra từ phía tầng bốn của một nhà hàng đối diện, là loại đạn dành riêng cho xạ thủ bắn tỉa.”

Đoạn video mờ camera ghi nhận được bật lên. Trong video ngắn tên đó chuyên nghiệp ngắm thẳng cây awm vào mục tiêu là Lãnh Hàn Tử. Một phát, hai phát rồi ồ ạt từng phát súng, viên kẹo đồng bay thẳng vào chiếc taxi y như những gì lúc đó diễn ra.

“Đã xác định được là ai chưa?” - Lãnh Hàn Tử nhàn nhạt hỏi.

A Tuấn bấm một phím trên laptop, thông tin cùng hình ảnh của tên đó hiện rõ mồn một ngay trên màn hình.

“Ở Peru hắn có biệt danh là DB, là một tên bắn tỉa thuê cho mấy ông trùm xã hội đen ở đây. Do là hắn có liên quan đến một tổ chức xã hội đen khá lớn ở Peru, thân phận được bảo mật rất kỹ nên em không thể tìm ra được gì thêm.”

“Không cần tìm nữa.” - Lãnh Hàn Tử cắt ngang.

“Hàn Tử, tôi nghĩ tốt nhất bây giờ cậu nên ở lại đây thì tốt hơn. Lục Thuần Trạch, hắn ta rõ ràng là muốn giết chết cậu, sau cứ nhất quyết phải đưa bản thân vào nguy hiểm vậy?” - Lý Duật Hành cáu gắt trước tính cách cố chấp của Lãnh Hàn Tử.



Rõ ràng hết lần này đến lần khác rơi vào nguy hiểm, may mắn mới thoát được. Vậy mà hắn chẳng bao giờ quan tâm đến tính mạng của bản thân. Cũng đã qua độ tuổi 25 rồi Lãnh Hàn Tử vẫn cứ bướng bỉnh như một đứa con nít chưa chịu lớn.

“Lãnh Hàn Tử, cậu có nghe tôi nói không vậy?” - Lý Duật Hành đẩy vai Lãnh Hàn Tử “Cậu bị ai nhập hay sao mà cứ xông vào nguy hiểm vậy?”

Lãnh Hàn Tử siết chặt lòng bàn tay, phản ứng kịch liệt “Tôi làm vậy là vì Diệp Băng.”

“Chúng ta vẫn còn nhiều cách khác.”

“Cách gì cậu nói tôi nghe đi? Chẳng phải suốt mấy ngày qua các người chả tìm ra được gì hay sao? Đợi tới bao giờ nữa đây hả?”

Lãnh Hàn Tử quát lớn vào mặt Lý Duật Hành một cách mất kiểm soát. Cảm xúc này dường như hắn đã chôn vùi tận sâu dưới đáy lòng rất lâu, cho tới khi chồng chất quá nhiều thì ngọn núi lửa trong lòng cũng tới lúc phun trào dữ dội.

Anh nhìn Lãnh Hàn Tử không chớp mắt, cay đắng thốt lên được một câu “Điên rồi.”

Trong lúc mạch cảm xúc căng như dây đàn mọi hành động, lời nói tác động vào nó chỉ khiến cho mạch cảm xúc tuôn trào ồ ạt không có điểm dừng.

“Đúng, tôi điên rồi! Cậu thì làm sao hiểu được cảm giác hiện tại của tôi hả? Trông khi Diệp Băng đã bị hắn bắt cóc, sống chết như nào tôi còn không biết, còn tôi ở ngoài này tham sống sợ chết được hay sao?”

“Lão đại, anh bình tĩnh lại đã…”

A Tuấn thấy tình hình đang dần chuyển biến tệ muốn lại can ngăn nhưng chưa kịp thì Lý Duật Hành đã chống trả quyết liệt “Tôi không hiểu, tôi làm sao hiểu tình cảm nam nữ giữa hai người! Tôi chỉ biết tôi đang cố gắng để không ai phải thiệt mạng trong trận chiến này. Chẳng lẽ như vậy là sai à?”

Hai cặp mắt đằng đằng sát khí nhìn thẳng vào đối phương, chẳng có ai có ý định sẽ nhường nhịn đối phương dù chỉ một chút.



Lãnh Hàn Tử tức đến mức gân máu nổi lên, hắn quay lưng đi, đóng sầm cửa lại.

“Tôi sẽ khuyên ngăn anh ấy.” - A Tuấn đi lại nói lời cuối với Lý Duật Hành rồi gấp gáp đuổi theo Lãnh Hàn Tử.



Diệp Băng dựa lưng vào tường, nét mặt thẩn thờ thiếu sức sống. Hai tiếng trôi qua từ lúc Lục Thuần Trạch nói cho cô biết anh sẽ đi lấy mạng của Lãnh Hàn Tử, nếu có tin tức gì anh sẽ cho thuộc hạ vô thông báo cho cô biết.

Lúc này, một tên lạ mặt khác đem cơm vào cho cô. Hắn đặt khuây đồ ăn xuống sàn, nói ngang “Ăn đi.”

Diệp Băng không biết tên này có bị chạm dây thần kinh nào hay không. Tay chân bị trói chặt cứng thì ăn kiểu gì? Hắn đút cô ăn à?

“Cởi trói cho tôi.” - Cô nhắc nhở hắn.

Hắn vậy mà chả thèm trả lời, hờ hững ngồi lên giường hút thuốc.

“Nè, cởi trói thì tôi mới ăn được chứ!”

“Câm cái miệng lại đi.”

Hắn trào phúng quăng một câu rồi lại tập trung chuyên môn hút thuốc.

Hai hàng lông mày chau lại, cô thầm chửi rủa hắn vài câu trong bụng cho bỏ ghét, cũng chẳng mảy may để ý tới hắn nữa.

Không biết tên tưng tửng này vào đây để đưa đồ ăn, để canh chừng cô hay là vô đây để thoải mái mặc sức cho hắn hút thuốc nữa. Chứ mới vỏn vẹn mười lăm phút từ lúc hắn xuất hiện thì căn phòng này đã tràn ngập khói thuốc mờ ảo, mùi thuốc lá đặc trưng nồng nặc trong không khí khiến cho Diệp Băng cảm thấy khó chịu.