Diệp Băng chạy khỏi bệnh viện, đứng bên lề đường bắt taxi nhưng không hiểu hôm nay là ngày gì mà chẳng có lấy một chiếc tấp vào. Đành tự thân vận động cô cuống quýt đi tìm một người đi đường xin mượn điện thoại.
Trông lúc này, gần chỗ cô đứng chờ taxi có một chàng trai ngoại quốc bảnh bao đang say sưa đứng bấm điện thoại. Theo cô quan sát được cơ thể người này khá săn chắc, mặc dù đã mặc một cái áo khoác ngoài nhưng vẫn có thể nhìn rõ sự đô con từ các cơ bắp. Cô chợt nghĩ chắc là người này vừa mới đi tập gym xong vì trên trán vẫn còn vương một lớp mồ hôi mỏng chưa lau. Chớp lấy cơ hội cô liền tiếp cận đối tượng.
“Excuse me, can I borrow your phone for a bit?” - Diệp Băng dùng tiếng anh để hỏi.
[Xin lỗi, anh có thể cho tôi mượn điện thoại một chút?]
Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên, sau đó tự nhiên đưa điện thoại của mình cho cô “Okay.”
Cô nhanh tay chụp lấy, lần lượt bấm số điện thoại của từng người nhưng chả có một ai nhắc máy. Bất lực đạp mạnh vào trán một cái, Diệp Băng quay sang nở nụ cười thân thiện với chàng trai ngoại quốc rồi “cảm ơn” chàng trai bằng tiếng anh.
Lục Thuần Trạch sau khi nghe điện thoại xong, trở vào lại chẳng thấy cô đâu. Anh hối hả đi tìm khắp bệnh viện một vòng lớn mới biết được việc Diệp Băng đã biết bản thân mình có thai từ vị bác sĩ kia.
Mọi thứ trong phút chốc đảo lộn hết lên. Lục Thuần Trạch tức giận đến phát điên huy động năm, sáu tên anh em của anh bắt đầu tìm kiếm Diệp Băng trong phạm vi từ bệnh viện tới khu vực nhà nơi anh đang ở.
Chỉ tại mới vừa khỏe lại một chút mà cô đã hoạt động quá nhiều, chạy từ chỗ này đến chỗ khác phút chốc toàn thân rã rời, không còn xíu sức lực. Nhờ vậy Lục Thuần Trạch dễ dàng tìm thấy Diệp Băng ở trên đường.
…
*Chát!!!*
Lục Thuần Trạch thẳng tay tát vào mặt cô một cái, tiếng chát giòn tan khẽ vang vọng trong gian phòng có chiều rộng khá lớn.
Diệp Băng không phản kháng lại. Hiện tại, duy nhất một việc cô có thể làm đó chính là phải hết sức chịu đựng mọi sự đánh đập.
Vì đứa bé trong bụng, vì Lãnh Hàn Tử!
“Cô biết bản thân mình có thai rồi phải không?”
Lục Thuần Trạch nhẹ giọng hỏi nhưng nét mặt vẫn lạnh lùng.
“Phải.” - Diệp Băng run rẩy trả lời.
Gian phòng đột ngột trở nên im ắng, không gian chết chóc bao trùm lấy dây thần kinh trong đại não.
“Phá bỏ!”
Trái tim bất giác hẳn đi một nhịp.
Vốn dĩ cô sớm đoán được anh sẽ nói vậy nhưng tại sao lại thấy đau lòng như thế chứ?
Ban đầu, lúc biết tin bản thân mang thai hơn hai tháng. Suốt hai tháng đó anh ngày ngày dẫn cô đi khám thai, từng bữa ăn giấc ngủ của cô đều do một tay Lục Thuần Trạch lo liệu. Không có sai sót chỉ có ân cần chăm sóc.
Cô vốn nghĩ với biết bao hành động đó Lục Thuần Trạch có khi đã tha cho mẹ con cô. Hoá ra… Hoá ra là cô suy nghĩ sai rồi.
“Không… Tôi sẽ giữ đứa bé lại.”
“Tao nói là mày phải phá nó!!!” - Lục Thuần Trạch bóp chặt hai gò má nhỏ, gằn giọng ra lệnh ép buộc cô phải nghe theo.
“Nó là con của tôi, anh không có tư cách để kêu tôi phá thai anh hiểu không!!! Lục Thuần Trạch, có giỏi thì anh giết chết tôi ngay bây giờ đi!”
Diệp Băng trừng mắt nhìn thẳng vào mắt Lục Thuần Trạch, gào thét nói thẳng cho tên ác ma trước mặt hiểu rõ “Đứa bé này là con của Lãnh Hàn Tử, trừ anh ấy ra chẳng một ai có quyền ra lệnh cho tôi hết anh hiểu chưa!!!”
Diệp Băng vùng dậy chống trả anh chưa hề tính tới trường hợp này.
“Hahaha.”
Lục Thuần Trạch nở nụ cười quái dị “Hay lắm, hay lắm. Mày yên tâm tao sẽ không để mày phá cái thai đâu. Nhiêu đó với tao chưa đủ tàn nhẫn để khiến tên chó kia sống không bằng chết, cùng lắm hắn chỉ đau lòng, căm hận tao thêm một chút thôi!!”
Diệp Băng cảm nhận được người trước mặt cô không còn là Lục Thuần Trạch mà cô biết nữa. Đối diện với con người này một dự cảm không tốt dấy lên dữ dội trong lồng ngực.
“Không biết tên chó đó sẽ ra sao nếu tao cho người cưỡng b*c mày nhỉ?”
Một tần điện chạy xẹt qua người khiến cho Diệp Băng rùng mình.
“Có thai mà bị cưỡng b*c chắc không sao đâu ha?!!”
“Tên khốn, anh không được phép làm vậy!!!” - Diệp Băng giãy giụa, cố gắng dùng răng tháo dây trói.
Tóc của cô bị nắm chặt, anh hung tàn giơ cao tay giáng xuống thêm một bạt tay. Cái tát quá mạnh làm cho cô ngã người ra sàn, đầu tóc rối bù che phủ cả gương mặt đang dần đẫm nước mắt.
Lời khi nãy anh tuyên bố sẽ cho người cưỡng b*c trước mặt Diệp Băng hoá ra không phải là một lời nói đe dọa thông thường.
Một lúc sau, không biết anh kiếm đâu ra được bốn tên to con, mặt mũi hung tợn trong thời gian ngắn. Bốn tên đó tự động đứng ở bốn góc giường, chĩa cặp mắt d*m đ*ng, thèm khát dò xét khắp người cô.
“Chúng mày cứ từ từ.”
Lục Thuần Trạch cầm theo ba cái máy quay bước vào. Đặt hai cái ở hai bên bức tường, một cái đối diện giường.
“Anh Lục, chẳng lẽ anh muốn tụi em chơi tập thể cô ta?” - Tên đứng ngay đầu giường góc phải thắc mắc ý định của Lục Thuần Trạch nên thuận miệng hỏi.
“Chứ chẳng lẽ tao kêu bọn mày đến đây để chơi chữa bệnh à!!”
Tên đó biết bản thân đã lỡ lời hỏi ngu chỉ biết đứng cười trừ cho qua.
Lục Thuần Trạch cẩn trọng sửa từng ống kính máy quay ngay khung hình đẹp nhất. Anh muốn màn cưỡng b*c này phải quay thật đẹp, thật sắc nét có như vậy mới đủ sức ảnh hưởng làm cho Lãnh Hàn Tử phát điên lên.