Lão Đại Hắc Đạo Đã Động Lòng

Chương 78: Ngay cửa tử



“Đưa bệnh nhân vào phòng cấp cứu nhanh lên!!!”

Giọng nói Lý Duật Hành vang xa, Lãnh Hàn Tử bước nhanh theo nhịp chạy dồn dập của xe đẩy.

“Diệp Băng… Diệp Băng!!”

Từ lúc trên đường đi tới bệnh viện đến bây giờ Lãnh Hàn Tử như trở thành một tên điên thật sự. Hắn nắm chặt tay Diệp Băng không rời, hoảng sợ gọi tên cô chẳng ngừng. Hắn chỉ hy vọng cô có thể nghe được tiếng gọi của hắn mà mở mắt.

“Xin lỗi, anh không được phép vào trong.”

Nữ y tá đẩy Lãnh Hàn Tử ra rồi gấp gáp đóng cửa phòng cấp cứu lại. Bóng đèn đỏ ngay trên phòng cấp cứu nổi đèn lên thể hiện cho sự nguy cấp của bệnh nhân ở bên trong.

“Mau cầm máu lại!”

“Sơ cứu vết thương lẹ lên!!”

“Máu chảy nhiều quá! Cô ấy có mất máu không?!”

Bao bác sĩ, y tá chạy đôn chạy đáo lấy dụng cụ chuyên dụng xử lý các vết thương nghiêm trọng trên cơ thể cô. Toàn thân Diệp Băng từ trên xuống dưới thấm đẫm một màu máu đỏ tươi, thấm ướt cả chiếc giường bệnh một màu đỏ chết chóc. Vì lực ma sát lớn với mặt đường nên hiện giờ tay chân Diệp Băng toàn các vết trầy xước lở loét đang ươn mũ vàng xen kẽ lẫn nhau.

“Bác sĩ, hạ thân bệnh nhân đang chảy máu rất nhiều.” - Một nữ y tá hốt hoảng tới báo cáo.

Lý Duật Hành ngay lập tức kiểm tra dưới hạ thân của Diệp Băng. Đúng là đang chảy rất nhiều máu.

Một suy nghĩ bỗng chợt xuất hiện trong đầu anh.

“Bác sĩ sản khoa đâu mau kêu tới siêu âm cho bệnh nhân gấp.”

Một nữ y tá vừa nghe thấy mệnh lệnh của anh liền xông cửa ra ngoài chạy đi gọi bác sĩ sản khoa. Điều này làm kinh động đến Lãnh Hàn Tử đang ở bên ngoài. Hắn nhanh chân chạy theo sau nữ y tá tới phòng làm việc của vị bác sĩ phụ trách.

“Cô cho tôi hỏi cô ấy hiện giờ ra sao rồi?” - Lãnh Hàn Tử kéo giật tay nữ y tá lại hỏi.

“Bây giờ chúng tôi không thể nói trước được điều gì. Mong anh thông cảm, cảm phiền tránh sang tôi còn việc gấp.”



Nữ y tá gạt tay hắn ra rồi mở cửa vào trong phòng nói rõ tình hình cụ thể cho bác sĩ sản khoa nghe. Sau khi biết mọi chuyện đang cấp bách hai người họ bật tung cửa, tháo chạy tới phòng cấp cứu ngay tức khắc, bỏ một mình Lãnh Hàn Tử đau khổ đứng đó.

Nữ bác sĩ vừa tới liền bay thẳng vào việc siêu âm, những người khác vẫn tiếp tục việc sơ cứu vết thương cho cô. Lý Duật Hành đứng ngay bên, hướng mắt nhìn vào màn hình đang hiển thị một bào thai nhỏ. Với kinh nghiệm nhiều năm theo nghề nữ bác sĩ sản khoa nhìn một lần liền biết bào thai này đã hơn hai tháng. Quan trọng hơn bào thai này đang xảy ra vấn đề khiến cho tính mạng của bệnh nhân đang ngàn cân treo sợi tóc.

“Bác sĩ Lý, tôi nói cho anh biết cái thai này đã chịu tác động rất lớn. Nếu bây giờ chúng ta không bỏ đứa bé thì bệnh nhân sẽ gặp nguy hiểm.”

“Đứa bé chẳng phải rất bình thường hay sao?”

“Thoạt nhìn là vậy nhưng bệnh nhân đang gặp nguy hiểm. Cứ tiếp tục xuất huyết sẽ không có thời gian để cứu chữa nữa. Bác sĩ Lý, anh phải quyết định nhanh lên.”

Lý Duật Hành tức tốc đi ra ngoài, dáo dác nhìn quanh tìm Lãnh Hàn Tử liền bắt gặp hình bóng Lãnh Hàn Tử thẩn thờ đi từ phía phòng sản khoa tới đây.

“Hàn Tử, tôi có chuyện cần phải hỏi ý kiến của anh gấp.” - Lý Duật Hành nắm chặt hai vai hắn “Diệp Băng, có thai rồi. Hiện tại, cô ấy đang trong tình trạng nguy hiểm nếu không bỏ cái thai đi cô ấy sẽ không thể sống được.”

Lãnh Hàn Tử mở to mắt “Cô ấy có thai?”

“Cái thai đã hơn hai tháng rồi. Không còn thời gian nữa đâu cậu hãy mau quyết định đi.”

Theo lý chắc chắn bọn họ sẽ cứu người mẹ nhưng ngay thời điểm này việc Diệp Băng mang thai Lãnh Hàn Tử có khi còn chưa biết. Anh muốn thông qua việc này thông báo cho hắn biết là hắn đã có con, đã được làm cha nhưng chưa kịp để hắn vui mừng thì lại phải quyết định một việc rất quan trọng.

Đôi đồng tử màu nâu của hắn đảo qua đảo lại như đang tập trung suy nghĩ giữa việc nên chọn Diệp Băng hay là đứa bé. Lý trí và cảm xúc đan xen lẫn nhau.

Hắn không muốn bỏ một ai hết...

Vài giây sau Lãnh Hàn Tử đứng im lặng hồi lâu, hắn gục đầu, nhỏ giọng đưa ra quyết định.

“Tôi mong cậu bằng mọi cách hãy cứu sống Diệp Băng!!”

Anh biết tinh thần Lãnh Hàn Tử tại thời điểm này đang suy sụp nhưng còn nước còn tát. Họ còn trẻ nhất định sẽ lại có con sớm thôi.

“Được. Tôi sẽ cố gắng hết sức cứu sống cô ấy.”

Nói rồi Lý Duật Hành tức tốc chạy lại vào trong phòng nói rõ với nữ bác sĩ sẽ cứu sống bệnh nhân, bỏ đứa bé.



“Tôi có cách giữ đứa bé lại.”

Nữ bác sĩ chỉ nói vỏn vẹn một câu ngắn gọn rồi dùng cách riêng của mình cứu sống cả hai mẹ con cô. Việc về cái thai đã có bác sĩ phụ trách, những việc còn lại các y tá và bác sĩ khác làm rất tốt. Tránh làm vướng tay vướng chân Lý Duật Hành lặng lẽ lui ra ngoài, ngồi chung với Lãnh Hàn Tử chờ đợi từng giây từng phút tử thần đi qua.

Thời gian thấm thoát trôi qua không biết bao lâu cho tới khi bóng đèn đỏ trên cửa phòng chợt tắt. Một số ít bác sĩ và y tá lần lượt rời khỏi phòng.

Lãnh Hàn Tử và Lý Duật Hành cùng nhau chạy vào. Chỉ thấy Diệp Băng cả người được băng bó, nữ bác sĩ sản khoa thì thu xếp dụng cụ làm việc.

“Bác sĩ, cô ấy sao rồi?” - Hắn sốt sắng đi lại hỏi, ánh mắt lo lắng nhìn giường bệnh cô đang nằm.

“Không sao cả bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch rồi.” - Nữ bác sĩ từ tốn trả lời, tay thoăn thoắt xếp cây kéo vào trong valy nhỏ.

Lý Duật Hành tiến lên một bước, ngập ngừng hỏi: “Đứa bé…”

Anh không có dũng khí để nói ra hết câu. Chỉ mới nói ra hai từ “Đứa bé” thôi anh lại cảm thấy xót xa. Ngay cả Lãnh Hàn Tử khi nghe anh nhắc tới đứa con của mình bất giác trở nên đau lòng khôn nguôi.

Lãnh Hàn Tử chầm chậm bước lại kế bên giường, dịu dàng chạm tay vào má cô một cái nhẹ “Diệp Băng, con của chúng ta…”

Hắn thấy có lỗi với cô, có lỗi với đứa con chưa kịp chào đời của hai người.

Giá như hắn có thể làm lại từ đầu nhất quyết hắn sẽ không để cho ngày này xảy ra. Nhưng có lẽ tất cả đã quá muộn màng, vòng xoay số phận chỉ có thể quay xuôi chứ không thể quay ngược được.

“Hai người đừng lo đứa bé vẫn bình an vô sự.”

“Cô nói sao? Đứa bé…” - Lý Duật Hành mở to mắt bất ngờ.

Cô ấy nâng mí mắt lên, câu trả lời thể hiện đầy đủ trong đôi mắt biết nói.

Đứa bé vẫn còn sống, vẫn bình an vô sự yên ổn phát triển trong bụng Diệp Băng.

“Tôi…tôi cảm ơn bác sĩ nhiều.”

Hắn nở nụ cười hạnh phúc cùng lúc đó âm thầm rơi lệ.