Qua tới ngày hôm sau Lãnh Hàn Tử hăng hái thu xếp tất cả đồ đạc của cô vào trong vali, rồi ân cần dìu cô ra xe.
Thuận tiện cho việc theo dõi cũng như chăm sóc hắn quyết định cả hai sẽ ở chung một phòng. Mặc dù lúc trước từng ngủ chung phòng nhiều rồi nhưng lần này cảm giác khác mấy lần trước đó lắm. Lãnh Hàn Tử ngày ngày luôn để ý đến tất cả mọi thứ từ khẩu vị, tâm trạng, suy nghĩ của cô trong ngày hôm đó sẽ như thế nào. Tất cả đều lọt vào mắt của hắn.
Xem ra Lãnh Hàn Tử sắp biết cách làm một người chồng tốt, một người cha của gia đình rồi.
Thấm thoát hai tháng nữa trôi qua. Đứa bé trong bụng bây giờ cũng đã tròn sáu tháng, phần bụng dần to hơn khiến cho việc di chuyển của Diệp Băng trở nên khá khó khăn.
“Hàn Tử, em muốn ra ngoài vườn hít thở không khí một chút.” - Diệp Băng ngồi ở trên giường, nói với Lãnh Hàn Tử cách đó không xa.
“Bé ngoan, anh đến ngay đây.” - Lãnh Hàn Tử đặt viết xuống, đống tập tài liệu lại rồi dang tay ra tiến đến chỗ thiên thần lớn và thiên thần nhỏ của hắn.
Với tới nắm lấy tay Lãnh Hàn Tử, hắn phản ứng nhanh xoay qua giúp cô đỡ phần lưng nặng nề.
“Công việc của anh còn nhiều không?”
“Không nhiều, có nhiều thì thời điểm bây giờ cũng không còn quan trọng nữa.”
Diệp Băng nở nụ cười hạnh phúc.
Lãnh Hàn Tử ngày qua ngày thay đổi đi không ít. Hắn không còn nóng giận hay la mắng, cũng chẳng còn đâm đầu vào công việc một cách điên cuồng khiến cho người khác lo lắng như trước. Hắn đã nỗ lực cố gắng thay đổi…vì cô, vì gia đình nhỏ của mình.
“Từ từ thôi.” - Hắn gồng lên, chịu sức nặng để cho Diệp Băng thoải mái ngồi xuống ghế tre.
Trời đất sắp chuyển giao giữa ngày và đêm, gió nhẹ lay qua khóm hoa sặc sỡ, thổi bay mái tóc đã dài ngang bắp tay. Khung cảnh yên bình, mát mẻ làm cho tâm trạng của cô rất thoải mái, cũng có một chút gì đó mang theo tâm sự.
“Hàn Tử…” - Cô bất giác gọi tên hắn.
“Anh nghe.”
Diệp Băng chợt để ý đến lời của mình vừa nói vội lúng túng che giấu tâm trạng “À không…không có gì.”
Chung sống với nhau gần một năm rồi vậy mà cô vẫn còn có điều để giấu giếm, không chịu giải bày ra với hắn. Hắn không trách cô, hắn không trách bản thân mình, càng không trách hai từ “số phận”. Chỉ là quá khứ, hiện tại và kể cả tương lai trong lòng mỗi người đều có nỗi niềm riêng khó lòng cho người khác nhìn thấy, chỉ có thể âm thầm chịu đựng, học cách chấp nhận.
“Diệp Băng, em có hối hận không?!” - Hắn dịu giọng hỏi, ánh mắt nhìn ra phía xa xăm.
Cô chợt quay qua nhìn hắn “Vì điều gì?”
“Vì chấp nhận đi theo anh.”
Cô không ngờ trước Lãnh Hàn Tử đột nhiên hỏi vậy. Vài chục giây tưởng chừng như ngắn ngủi nhưng thật ra là quá lâu cho bầu không khí đầy tâm sự của hiện tại. Diệp Băng thoáng do dự trước khi trả lời. Giây phút chần chừ đó cô như đang suy nghĩ chính xác cho câu trả lời, như đang tự hỏi chính bản thân.
Ngước mắt lên nhìn người đàn ông ngồi trước mắt mình, hai đầu chân mày nhíu lại. Diệp Băng nhìn mãi, nhìn mãi sao chẳng thể nhìn thấu được hắn. Lãnh Hàn Tử nhếch môi, cánh môi hé mở nhẹ thở dài.
“Tới lượt em hỏi anh. Trước đây anh nói yêu em vậy anh yêu em kể từ khi nào thế?!” - Cái đầu nhỏ nghiêng sang một bên, mong chờ câu trả lời thật lòng nhất từ hắn.
Câu hỏi này quá dễ đối với hắn. Không cần thời gian để nhớ chính xác thời điểm hắn liền trả lời ngay “Yêu em từ lúc biết tin em mất tích ở toà nhà Moon. Lúc đó, anh như phát điên khi nhận ra em đã không còn ở bên cạnh anh nữa. Anh rất hoảng sợ khi nghĩ tới Lục Thuần Trạch sẽ làm hại em chỉ để uy hiếp anh. Diệp Băng, tôi sợ nhiều thứ lắm. Đặc biệt là sợ đánh mất em nhất.”
Thì ra là từ ngày hôm đó.
Cả hai bỗng im lặng chẳng còn nói hay hỏi gì đối phương. Đang bình thường tự nhiên Lãnh Hàn Tử đứng bật dậy làm cho Diệp Băng xém đứng tim.
“Anh sao vậy?” - Diệp Băng chống tay lên ghế, định đứng lên thì Lạnh Hàn Tử ngăn lại.
“Em cứ ngồi ở đó đi.”
Nghe theo hắn cô ngồi xuống “Nhưng mà anh bị làm vậy? Nói cho em biết đi.”
Lãnh Hàn Tử hít một hơi thật sâu khiến cho lồng ngực căng rồi mới từ từ thở ra nhẹ. Hắn quay phắt lại đối diện với Diệp Băng. Động tác nhanh nhẹn Lãnh Hàn Tử quỳ một chân xuống đất, lấy một chiếc hộp màu đỏ đưa ra phía trước.
Diệp Băng ngờ ngợ ra việc Lãnh Hàn Tử sắp làm, trái tim của cô bỗng chốc đập loạn xạ. Tay hắn từ từ mở chiếc hộp nhỏ ra, chiếc nhẫn kim cương lấp lánh dưới ánh chiều tà càng kiêu sa đến lạ thường.
“Diệp Băng…” - Lãnh Hàn Tử ấm áp gọi tên cô.
Hiện tại, cảm xúc của hắn hơi hỗn độn với nhau. Giờ khắc này hắn chờ đợi ấp ủ từ rất lâu. Vì thế hắn chẳng muốn vì cảm xúc của bản thân mà phá hủy đi ngày quan trọng này.
Lãnh Hàn Tử hít sâu, dịu dàng hướng mắt về người con gái xinh đẹp, chầm chậm nói:
“Em đồng ý làm vợ của anh chứ?”
Trái tim như bị ai đó bóp chặt, tay ôm chặt ngực, nước mắt lưng tròng. Diệp Băng không ngờ bản thân cũng có ngày này.
“Em…em đồng ý.”
Hắn đeo nhẫn vào ngón tay áp út cho Diệp Băng rồi hôn lên bàn tay của cô một cái thật lâu.
“Diệp Băng, anh vui lắm, anh thật sự rất hạnh phúc.”
Lãnh Hàn Tử đứng dậy ôm cô vào lòng.
“Anh yêu em… Anh yêu em rất nhiều.”
“Em cũng vậy. Lãnh Hàn Tử, em yêu anh nhiều lắm.”
Ánh chiều tà dần khuất, trái tim của hai người chìm đắm trong niềm hạnh phúc, vui vẻ nghĩ tới một tương lai tốt đẹp.
Một tương lai tuyệt đẹp đang chờ hai người họ phía trước.