Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 342





Tính khí bạo lực của Lâu Yến Vy cuối cùng cũng bùng nổ: “Chết tiệt, đội trưởng Lãnh, Lâu Yến Vy này cũng không có nhiều kiên nhẫn đi van xin anh đâu.

Nếu anh còn không nói ra chỗ nhốt Hồng Hoa, có tin tôi đào góc tường chia rẽ mối quan hệ của anh với tên công tử bột không hả?”
Lãnh Phú Cường ngẩn người, không biết rốt cuộc là lỗ tai của mình có vấn đề hay bản thân đã nghe nhầm.

“Lâu Yến Vy, ý của cô là gì?” Lãnh Phú Cường cảm thấy tốt nhất nên hỏi Lâu Yến Vy cho rõ.

Lâu Yến Vy lại tưởng Lãnh Phú Cường đã bị uy hiếp, lập tức cười đầy mỉa mai: “Đừng tưởng tôi không biết anh và công tử bột có quan hệ thế nào, nếu còn không nói cho tôi biết Hồng Hoa ở đâu thì anh cứ chuẩn bị tinh thần đi.”
“Cô đã biết cả rồi?” Lãnh Phú Cường cau mày, cho rằng Lâu Yến Vy đã biết được mối quan hệ thân thích của mình với Vạn Hoài Bắc.


Lời vừa thốt ra, tình hình càng không ổn.

Đây chẳng phải là thú nhận còn gì?
Lâu Yến Vy gật đầu: “Đúng, tôi đã sớm biết chuyện này từ rất lâu rồi, đừng tưởng rằng các người che giấu thật kỹ là có thể thoát khỏi ánh mắt của tôi”
Lãnh Phú Cường thở phào nhẹ nhõm, xem ra vừa rồi anh ta thật sự hiểu lầm ý của Lâu Yến Vy.

Anh ta nói: “Lâu Yến Vy, chúng tôi cũng không cố ý giấu cô, dù sao quan hệ giữa tôi và Vạn Hoài Bắc không tiện công khai cho lắm, hơn nữa có công khai hay không cũng không phải chuyện gì quan trọng”.

Lãnh Phú Cường là cảnh sát còn Vạn Hoài Bắc là người làm ăn, quan hệ giữa hai người bắn đại bác cũng không tới, nếu để người khác biết được sự ràng buộc thân thích này thì chắc chắn sẽ tạo ra những phiền phức không đáng có làm người ta tìm ra khuyết điểm, khi Vạn Hoài Bắc xảy ra chuyện còn có thể nghĩ rằng anh đã mở cửa sau cho Vạn Hoài Bắc, bao che cho nhà họ Vạn.

Vì vậy, họ không để quá nhiều người biết được mối quan hệ thân thích này, càng không cố tình công khai ra bên ngoài ánh sáng.

Nhưng điều mà Lãnh Phú Cường không ngờ tới chính là, một câu “không tiện công khai” này của anh ta đã khiến mọi chuyện hoàn toàn trở nên đen tối không thể tẩy rõ.

“Dù sao thì bây giờ tôi cũng đã biết rồi, đội trưởng Lãnh, anh muốn nói cho tôi biết nơi ở của Hồng Hoa hay định để tôi công khai mối quan hệ của hai người ra ngoài đây? Tự anh lựa chọn đi.”
“Lâu Yến Vy” Lãnh Phú Cường bất lực nói: “Bạch Hồng Hoa đã được chuyển đi, tôi thực sự không biết”.

“Đội trưởng Lãnh, anh coi tôi là đứa trẻ ba tuổi đấy à?” Hai tay Lâu Yến Vy nắm chặt mép bàn, dáng vẻ như muốn sẵn sàng nhấc cái bàn lên bất cứ lúc nào: “Bình thường Lâu Yến Vy này làm việc không dùng não cho lắm, nhưng hôm nay tôi đã
mang theo não đi rồi, anh ở trong cục lâu như thế cũng đâu phải ngồi chơi, động não là có thể đoán được đúng không?”.


Lâu Yến Vy không tin rằng Lãnh Phú Cường chẳng hề biết một chút gì.

Lãnh Phú Cường lắc đầu: “Bữa cơm hôm nay thực sự không ngon cho lắm”
Nếu sớm biết rằng Vạn Hoài Bắc gọi anh ta ra ngoài để gặp Lâu Yến Vy, anh ta sẽ không đi.

“Đội trưởng Lãnh, cân nhắc một chút đi, dù sao tôi cũng có rất nhiều thời gian cho anh”
“Tôi không biết chính xác Bạch Hồng Hoa bị giam ở đâu, nhưng rất có thể ở ba nơi này.” Lãnh Phú Cường nói: “Một là nhà tù an toàn nhất trong thủ đô, nhà tù Gamma, nơi còn lại là nhà tù Dự Thành.”
“Còn nơi thứ ba ở đâu?”.

Lãnh Phú Cường im lặng một lúc mới nói: “Nơi thứ ba này rất có thể không phải là nhà tù”.

“Đó là nơi nào?” Lâu Yến Vy nóng vội nói: “Anh đừng có thừa nước đục thả câu, lề mề như đàn bà vậy.”
“Lâu Yến Vy, bất kể là chỗ nào cũng vô cùng nguy hiểm.

Tôi nhắc nhở cô, nếu muốn cứu Bạch Hồng Hoa thì hãy đi con đường quang minh chính đại, đừng tìm kiếm lối ngang ngõ tắt.” Lãnh Phú Cường thực sự đánh giá cao Lâu Yến Vy, cho nên cũng không muốn cố xảy ra chuyện gì.

Nhưng cố tình anh ta và Lâu Yến Vy lại đứng ở hai phe đối lập.

“Đừng nói nhảm nữa, mau nói cho tôi biết nơi thứ ba ở đâu.


Tôi tự có chừng mực của mình, mười sáu tuổi tôi đã theo Hồng Hoa ra ngoài kiếm sống, bảy năm trôi qua, anh cho rằng tôi và Hồng Hoa sống đến ngày hôm nay đều do may mắn sao?”
Trong lòng Lãnh Phú Cường không khỏi khiếp sợ.

Lâu Yến Vy ra ngoài kiểm sống khi chỉ mới mười sáu tuổi? Vẫn còn là trẻ vị thành niên.

Lãnh Phú Cường chưa từng coi thường Lâu Yến Vy, sống hơn ba mươi năm trên đời, đây là lần đầu tiên anh ta tỏ vẻ kính nể với một người phụ nữ.

“Lâu Yến Vy, thật ra muốn cứu Bạch Hồng Hoa cũng không phải là hết cách.

Chỉ cần bắt được Tần Kiều Lam cùng Lệ Quốc Phong, lấy công đền tội, tôi sẽ trở về báo cáo với cấp trên để bảo lãnh cho hai người, nể mặt hai người lập được công lao, nhất định cấp trên sẽ giải quyết khoan hồng.

Lần này tôi cho cô quyền hạn ấy coi như ngoại lệ, cũng sẽ nói rõ với cấp trên trước”
Lâu Yến Vy do dự.

Muốn bắt Tần Kiều Lam không thành vấn đề nhưng thực sự bắt Lệ Quốc Phong thì trong lòng cô ta vẫn có chút do dự..