Nhìn món quà trước mắt, Cao Mẫn không giấu khỏi biểu cảm ngạc nhiên và xúc động đến mức rưng rưng nước mắt. Cô không nghĩ rằng Tề Hàn sẽ nhớ ra hôm nay là sinh nhật của cô, thì nói chi nghĩ đến khoảnh khắc được nhận quà như hiện tại.
"Anh... không phải anh nói không biết hôm nay là ngày gì sao?"
"Nếu nói biết, thì còn gì là bất ngờ. Nào, anh đeo lên cổ cho em." Tề Hàn dịu dàng đưa sợi dây chuyền cài vào cổ cô gái.
Ngày hôm nay, giây phút này, anh đã chờ đợi từ rất lâu thì lẽ nào đến lúc tới rồi lại quên đi. Nuôi cô chín năm, nói chính xác là nuôi vợ từ bé, anh chỉ mong đến ngày cô đủ tuổi trưởng thành để hoàn tất thủ tục, nên làm gì có chuyện bỏ lỡ đêm nay.
Ai nói anh tồi hay cặn bã, hoặc ngụy quân tử sao cũng được. Với anh, quan trọng vẫn là phải giữ được cô gái này ở bên cạnh mình trọn đời, suốt kiếp. "Có đẹp không?" Anh cong môi, ôn nhu hỏi.
"Đẹp, em thích lắm! Cảm ơn anh trai." Cao Mẫn cười nói, rồi còn đền đáp đối phương bằng một nụ hôn lên gò má.
Nhưng tâm tình của Tề Hàn vào lúc này chẳng lại được vui. Tại sao lại là "anh trai" cơ chứ? Trong lòng cô, anh thật sự chỉ là một người anh trai không hơn không kém thôi sao?
Thấy sắc mặt anh chợt chùng xuống, Cao Mẫn lại ngây thơ tiến tới và nhìn chằm chằm vào anh, để hỏi:
"Anh sao vậy? Tặng quà đắt tiền quá nên không vui hửm?"
Nghe xong câu hỏi, Tề Hàn suýt chút nữa bật cười trào phúng, cũng may là anh kịp thời nén lại và trưng ra gương mặt vừa buồn lòng vừa buồn cười, mà nói:
"Vốn dĩ từ đầu định tặng em váy công chúa, nhưng nghĩ lại thì thấy nó quá rẻ tiền, lại không thể luôn luôn ở trên người em, nên đổi sang vật này. Nghĩ xem, tôi có tiếc tiền với em không?" "Thì em cũng chỉ nói đại thôi, chứ đâu biết tại sao anh buồn."
"Mẫn Mẫn! Tôi hỏi em một câu và em phải thật lòng trả lời cho tôi biết, chịu không?"
Có vẻ như người đàn ông không còn đủ kiên nhẫn để tiếp tục chờ đợi và cũng chẳng muốn chạy mãi trên con đường mông lung không lối thoát, nên anh sẽ hỏi. Nhưng hỏi rồi thì sao? Lỡ như câu trả lời không như mong muốn, thì anh có đủ dũng khí để từ bỏ?
"Chuyện gì, mà trông anh nghiêm trọng vậy? Anh cứ hỏi đi, em sẽ trả lời thật lòng."
Không gian rơi vào tĩnh lặng, Tề Hàn vẫn nhìn người con gái trước mặt bằng đôi mắt hy vọng. Chưa bao giờ anh cảm thấy hồi hộp như lúc này, được hay mất, rồi sẽ sớm biết được...
Tưởng rằng sau đó sẽ có một câu hỏi, nào ngờ thứ xuất hiện lại là một nụ hôn bất ngờ từ phía người đàn ông mang đến. Anh hôn cô, bất chấp đối phương nghĩ gì và phản ứng ra sao. Chỉ cần biết đây là thứ anh mong muốn bấy lâu, giờ được hay mất thì trước mắt phải hôn. Cao Mẫn ngạc nhiên đến ngơ ngác, hai tay nắm chặt, đôi mắt ngọc đã long lanh mở to hết cỡ. Chính lúc này, cô có thể cảm nhận được độ nóng trên cơ thể mình và cả tần số bất ổn từ con tim.
Tại sao anh lại hôn cô? Nụ hôn như thể đang chiếm hữu và chứng minh cô thuộc về anh...
Lý Giai Ngân từng nói, lão đại đã yêu cô, cũng từng ghen vì cô. Lẽ nào...
Bừng tỉnh sau chuỗi giây phút rơi vào suy nghĩ miên man, Cao Mẫn vội đẩy người đàn ông ra và bối rối tránh né anh bằng cách muốn rời khỏi nơi ngột ngạt này.
Nhưng Tề Hàn làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Anh nhanh chóng đứng dậy và bắt lấy cánh tay cô gái, níu kéo không cho người đi.
"Em còn chưa trả lời câu hỏi của tôi."
Đang rối, bị nắm níu lại càng rối hơn. Cao Mẫn thẹn thùng thu tay trở về, đến quay lại đối mặt với Tề Hàn, cô cũng không dám, vì gương mặt hiện tại đã đỏ như cà chua chín mọng thì làm sao dám để ai nhìn thấy.
"Hay là đợi khi khác hãy hỏi, em muốn xuống bếp tìm chút đồ ăn. Anh...anh về phòng đi nha, đừng có đi theo em." Nói xong, Cao Mẫn liền co chân bỏ chạy mất hút.
Thế là đến cơ hội hé môi nói ra nửa từ, Tề Hàn cũng không có. Nhưng nghĩ lại, thì anh đã đổi được nụ hôn đầu tiên của người con gái ấy, xem ra cũng không đến mức thất bại. Huống hồ, trông qua thái độ của Cao Mẫn, anh càng chắc chắn cô có tình cảm với anh.