Thử thách kết thúc trong căng thẳng, Cao Mẫn vừa bước ra khỏi phòng đã thấy Tề Hàn mặt lạnh như băng đứng chờ từ trước.
Vừa nhìn thấy cô, anh liền nắm lấy cánh tay đã bị thương ra xem xét, Đào Cẩn đứng bên cạnh nhanh nhẹn đưa thuốc sát trùng và băng gạt. Người đàn ông không nói không rằng, chỉ một mạch chuyên tâm băng bó vết thương cho cô gái bé nhỏ của mình.
Lúc này, Ciin cũng bước ra từ căn phòng bên cạnh, tay cô cũng bị thương, nhưng chẳng có ai mảy may quan tâm tới. Thấy vậy, Đào Cẩn đã chủ động bước qua đó, đưa dụng cụ y tế cho cô.
“Có cần tôi giúp không?”
Ciin im lặng, rồi bẽn lẽn gật đầu khi nhận được câu hỏi của Đào Cẩn. Dù gì bị thương tay phải, tay trái không thuận tiện băng bó, được người khác giúp đỡ vẫn tốt hơn.
Trong khi Ciin vẫn đang được Đào Cẩn chăm sóc vết thương, thì Cao Mẫn ở bên này đã được Tề Hàn trực tiếp bế ra ngoài. “Anh làm gì vậy? Ông Tề và bác trai còn đang ở bên ngoài, lỡ họ nhìn thấy thì sao?”
“Mặc họ.” Tề Hàn thẳng thừng đáp trả.
Thậm chí anh còn chẳng để Cao Mẫn quay lại trình diện hai vị trưởng bối, chỉ dứt khoát một đường bế thẳng đi ra ngoài, đưa lên xe và chở về nhà.
Đối với anh, chỉ cần nhìn thấy người phụ nữ của mình chịu đựng một chút tổn thương ngoài da thôi cũng cồn cào hết ruột gan, chứ nói chi bị tấn công đến đổ máu đầm đìa thế này.
Nếu anh không nói, sẽ không ai biết được rằng cả cuộc đời Tề Hàn chỉ yêu thương, trân quý duy nhất hai người. Một là mẹ, hai là cô ấy, Mẫn Mẫn. Anh không thể sống tốt, nếu họ chẳng may không còn tồn tại.
“Anh làm như vậy, ông nội lại càng có định kiến với em, mọi người cũng chẳng công nhận năng lực của em. Họ sẽ cho rằng em yếu đuối, trẻ con và thích làm nũng.” Ngồi bên ghế phụ lái, Cao Mẫn buồn bã khẽ nói. Thật ra vết thương trên tay cô không hề nghiêm trọng, cũng chả quá mức đau đớn, nhưng nhìn cái cách người đàn ông ấy lo lắng cho mình, trông cô lại giống như bị xem như một đứa trẻ. Cô không thích điều đó, cô muốn được người khác nhìn thấy dáng vẻ mạnh mẽ, kiên cường của mình như cái cách họ nhìn nhận về Ciin.
“Em không cần phải quan tâm họ nghĩ gì về mình, em chỉ cần ghi nhớ an nguy của bản thân mới là thứ quan trọng đã đủ rồi.”
“Nhưng đây là thử thách và em đã chấp nhận thì phải quyết tâm tới cùng.” Cao Mẫn cảm thấy bất mãn, nên thái độ dần trở nên gay gắt.
Lúc này, bàn tay của người đàn ông đã siết chặt lấy vô lăng. Anh bức bối cho xe tấp vào lề để giữ bình tĩnh, vì sợ tâm trạng kích đông lại nói lời không hay.
“Anh không cần em vì anh mà sống trái với mong muốn của mình. Anh đã nói rồi, em chỉ cần ở bên anh, mọi thứ để anh lo. Em bướng bỉnh không nghe, cố gắng chứng minh làm gì để kết quả lại khiến bản thân bị thương. Có biết chỉ cần thấy em đau một chút, là tim anh đã đau tới tận mười lần rồi không?” Tệ thật, chỉ chút vấn đề không đáng lại khiến cả hai rơi vào khoảnh khắc đau lòng. Lúc Cao Mẫn thấy đôi mắt của Tề Hàn đỏ au, cô mới biết anh đã lo lắng cho mình nhường nào.
“Mong muốn của em, là được trở thành một cô gái mạnh mẽ để bảo vệ những người thân yêu bên cạnh mình. Em thích học Y, thích làm bác sĩ và cũng thích học thêm vũ khí, thích đánh trả khi bị tấn công và càng thích đấu tranh vì tình yêu của mình. Vậy nên, đừng nghĩ em miễn cưỡng vì anh.” Cao Mẫn cúi mặt, khẽ khàng nói ra suy nghĩ.
Không gian sau đó chìm vào yên tĩnh, mãi đến khi Tề Hàn nghiền ngẫm xong mọi chuyện, thì anh mới lên tiếng:
“Nếu em muốn, anh sẽ cùng em vượt qua.”
…----------------…
Tối đến, Ciin được Đào Cẩn đưa về. Tâm trạng của cô cũng không được tốt, nên định đi thẳng lên phòng nghỉ ngơi, nhưng lại chạm mặt Tề Hàn từ trên lầu đi xuống.
Cả hai đối mặt vài giây, rồi người đàn ông lạnh lùng lướt qua với câu nói:
“Qua đây, nói chuyện chút đi.”
Nghe vậy, Ciin cũng quay đầu. Bước đến sofa và ngồi xuống đối diện.
Tề Hàn lúc này tự tay rót ra ly rượu, sau khi thong thả uống vơi một nửa, chất giọng trầm lạnh từ cổ họng nam tính mới vang lên.
“Mục đích cô tiếp cận Tề gia là gì?”
Nhận được câu hỏi, Ciin chỉ cười nhạt. Cô cũng rót cho mình một ly rượu, khi nâng ly trên tay, mắt nhìn dòng nước sóng sánh bên trong, rồi cong nhẹ khóe môi tẻ nhạt trước khi uống cạn.