12 giờ khuya, trong phòng chỉ còn ánh sáng của ngọn đèn bàn.
Thịnh Thanh Khê mặc đồ ngủ màu hồng ngồi trước bàn học, cô đang phác thảo từng nét lên giấy. Trong tai nghe là âm thanh líu ríu của Tống Thi Mạn: "Tiểu Khê, cậu thật sự đã xin với thầy giáo được rồi sao? Thầy ấy sẽ đi tìm chủ nhiệm lớp mình nói chuyện thật hả?"
Thịnh Thanh Khê khẽ cười: "Ừm, mình đã nói xong với thầy giáo. Thầy ấy nói sẽ đi tìm chủ nhiệm của cậu nói chuyện, nếu thuận lợi thì ngày mai là chúng ta có thể đến phòng tự học."
Tống Thi Mạn hưng phấn nói: "Cho đến bây giờ mình cũng chưa được đến đó, tới phòng tự học chúng ta có thể về nhà sớm hơn. A a a a a mình thật hạnh phúc quá đi."
Thịnh Thanh Khê nhìn thoáng qua đồng hồ: "Thi Mạn, giờ này nên đi ngủ rồi."
Hình như Tống Thi Mạn còn ở trên giường lăn vài vòng, một hồi lâu sau cô ấy mới từ trong chăn truyền ra thanh âm rầm rì: "Mình đi ngủ ngay đây. Tiểu Khê, chừng nào thì cậu mới ngủ?"
Tống Thi Mạn đáp lại một tiếng rồi tắt điện thoại.
Tầm mắt Thịnh Thanh Khê dừng lại trên cửa sổ cách đó không xa, ở đó treo áo khoác của Lâm Nhiên.
Dưới ánh đèn, Thịnh Thanh Khê dùng bút họa ra từng đường nét của Lâm Nhiên, thời điểm anh nhón người nhảy về phía trước lông mày hơi nhướn lên, ánh mắt sáng ngời, đôi môi hơi mím lại.
Sức mạnh thân trên của anh đa phần tập trung ở phần hông và cánh tay, qua lớp áo mơ hồ có thể thấy rõ phần cơ tay căng lên, thời điểm vạt áo bay lên có thể thấy được thắt lưng gầy tinh tế, đường cong cơ bụng đẹp mắt lại quyến rũ.
Thịnh Thanh Khê cứ miệt mài vẽ tranh, cơ hồ đã quên mất thời gian.
Chờ đến khi cô vẽ xong trời đã frạng sáng, cô lặng lẽ gạch kế hoạch chạy bộ sáng mai đổi vào buổi tối mai.
Thịnh Thanh Khê kẹp bức tranh vào tệp tài liệu, đặt ở trên bàn, ngày mai cô sẽ mang tới cho Tống Thi Mạn.
Cô đi vào nhà tắm rửa tay rồi lên giường nằm, toàn bộ không gian tối đen khiến cho cô có cảm giác an toàn. Cô nghiêng người ôm búp bê vải vào lòng, mặt cọ cọ chiếc gối mềm mại rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
—
Ngày hôm sau đúng 6 giờ sáng, Thịnh Thanh Khê cầm theo tệp tài liệu và áo khoác, cô cầm lấy một ổ bánh mì liền chạy đến trạm dừng xe bus. Thịnh Lan ở phía sau gọi to: "Nguyện Nguyện nhớ uống sữa trong cặp sách, ở trường nhớ ăn cơm đầy đủ."
Thịnh Thanh Khê quay lưng về phía Thịnh Lan vẫy vẫy tay, hàm hồ đáp lại: "Con đã biết."
Cô hẹn Tống Thi Mạn gặp mặt ở cổng trường lúc 7 giờ 10 phút, bây giờ vẫn còn sớm.
Chuyến xe vẫn vắng người như mọi khi. Cô nuốt miếng bánh mì trong miệng xuống, lấy sữa và sandwich mà Thịnh Lan chuẩn bị cho cô ra, hôm nay là sữa vị ô mai. Cô cũng giống với đám nhỏ trong viện phúc lợi, mỗi ngày đều có sữa uống.
Giống như trước đây.
Lúc Thịnh Thanh Khê uống sữa thường có thói quen cắn ống hút, thói quen này cô đã sửa rất lâu mà vẫn chưa được.
Đôi mắt đen nhìn qua sandwich Thịnh Lan chuẩn bị cho cô, gầy đây bà đã chú ý đến việc cô không muốn ăn thịt, chân giò hun khói trong sandwich hôm nay đã ít đi một nửa so với trước kia.
Rau xà lách tươi xanh mơn mởn được cuộn trong lát trứng vàng ươm, thịt chân giò hun khói tươi ngon hút mắt, cùng hương vị mê người của nước sốt chua chua, làm người có cảm giác thèm ăn.
Đây là bữa ăn nhẹ giờ giải lao của cô.
Thịnh Thanh Khê chỉ nhìn thoáng qua, liền đem sandwich để lại chỗ cũ, cô cầm sữa lên uống, làn gió nhẹ buổi sáng thật mát mẻ, hoa ở hai bên đường cũng tỏa hương thơm ngát phả vào chiếc xe vắng vẻ.
Mùa xuân đến rồi.
Bảy giờ đúng Thịnh Thanh Khê xuống xe.
Cô ngồi ở trạm dừng chờ Tống Thi Mạn đến, nhưng cô đợi đến bảy rưỡi vẫn chưa thấy Tống Thi Mạn đâu.
Thịnh Thanh Khê cầm cuốn sổ nhỏ ghi từ đơn, cô học mấy từ lại ngẩng đầu lên nhìn một cái.
Khi Lâm Nhiên dừng xe trước cổng trường nhìn thấy Thịnh Thanh Khê đang ngồi một mình ở trạm dừng, bộ dạng ngây ngốc, chính anh cũng không ý thức được rằng mình đã đem quá nhiều sự chú ý đặt lên người cô.
Lâm Yên Yên thoáng nhìn Lâm Nhiên không biết đang nhìn cái gì, ngoan ngoãn tự mình trèo xuống khỏi xe.
Sau khi xuống xe, Lâm Yên Yên nhìn theo tầm mắt của Lâm Nhiên. Anh trai cô bé, người anh trai lạnh lùng thờ ơ độc thân suốt mười bảy năm, vậy mà lại đang nhìn một chị gái nhỏ.
Còn là một chị gái nhỏ đặc biệt xinh đẹp.
Lâm Yên Yên vươn đầu ngón tay chọc chọc người Lâm Nhiên: "Anh ơi, em đi vào lớp đây."
Lúc này Lâm Nhiên mới dời tầm mắt đến trên người Lâm Yên Yên, anh vỗ vỗ đầu Lâm Yên Yên: "Đi đi, giữa trưa anh tới tìm em ăn cơm."
Lâm Yên Yên gật đầu.
Chờ Lâm Yên Yên rời đi, Lâm Nhiên lái xe vào nhà để xe. Anh có hai cái áo khoác đồng phục, một ở trong lớp học, còn một đang ở trong lồng ngực cô gái nhỏ ngồi ngoài kia.
Đầu ngón tay thon dài câu lấy chìa khóa xe, anh lại quay ra cổng trường lần nữa.
Trước đó Thịnh Thanh Khê đến nơi, trường còn rất vắng người, trong nửa giờ này cũng là lúc học sinh đến trường nhiều nhất. Đợi qua bảy rưỡi đám đông đã bắt đầu giảm dần.
Có vài người đi qua đều nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ khi thấy cô còn ngồi một mình ở đây.
Thịnh Thanh Khê mím môi, cô không biết Tống Thi Mạn nhất thời có việc bận hay là không đi học. Đã vậy cô còn không mang theo điện thoại đến trường, vậy nên nếu Tống Thi Mạn có nhắn cấp báo thì cô cũng không đọc được.
Cô nhỏ tiếng thở dài, tính đợi thêm mười phút nữa sẽ đi vào lớp.
Lâm Nhiên nhìn Thịnh Thanh Khê lơ đãng nhìn cuốn sổ nhỏ trên tay, tay trái cô cầm cuốn sổ nhỏ, còn tay phải ôm đồng phục của anh. Thỉnh thoảng lại nhìn về phía đường lớn vắng vẻ không có mấy người.
Lần đầu tiên anh gọi tên cô: "Thịnh Thanh Khê."
Thịnh Thanh Khê hơi run rẩy một chút, cô quay đầu nhìn lại đằng sau. Ngay lập tức đối diện với đôi mắt đen của thiếu niên cao lớn lạnh lùng, anh không nói thêm lời nào, mà mắt nhìn nhìn áo khoác đồng phục trong ngực cô.
Thịnh Thanh Khê vội gấp cuốn sách nhỏ vào, cô theo bản năng mà đưa hết những thứ đang ôm trong lòng ra ngoài.
Lâm Nhiên nhận lấy đồng phục từ tay cô, ngoài áo đồng phục mềm mại anh còn chạm đến một đồ vật khác, giống như là một tệp tài liệu.
Anh nhíu mày, cô gái nhỏ ngoài miệng thì nói không yêu sớm, thể nhưng thân thể lại rất thành thật.
Thịnh Thanh Khê ngẩng đầu nói cảm ơn anh: "Lâm Nhiên, cảm ơn áo khoác của cậu."
Cô gái ngẩng khuôn mặt trắng nõn lên, nắng sớm dịu dàng chiếu vào sườn mặt mềm mại của cô. Hàng mi cong dài như được nhuốm một tầng ánh sáng, đôi mắt của cô rất đẹp.
Lâm Nhiên ừ một tiếng, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, nó mang đậm phong cách của chủ nhân. Anh thuận miệng nói: "Còn mười lăm phút nữa là vào học, cậu còn ngồi ở chỗ này làm gì?"
Thịnh Thanh Khê trả lời anh: "Tôi đang đợi Thi Mạn, chúng tôi hẹn gặp ở đây."
Lâm Nhiên nghe vậy cười nhạo một tiếng, học kì trước có một đoạn thời gian Tống Thi Mạn chạy đến trước mặt anh son sắt thề sẽ đem cho anh bữa sáng tình yêu, lúc ấy Lâm Nhiên cũng không hề để trong lòng.
Cho đến khi anh nhìn thấy sổ ghi đi học muộn của Ủy ban Kỷ luật.
Một tuần sáu ngày, Tống Thi Mạn đi muộn mất năm ngày. Bữa sáng tình yêu gì đó, ngay cả bóng dáng cũng chưa từng thấy.
Lâm Nhiên khẽ nâng cằm: "Cậu đợi bao lâu rồi?"
Thịnh Thanh Khê: "Hai mươi lăm phút."
Lâm Nhiên: "Cậu tính ngồi ở đây vài tiếng nữa?"
Thịnh Thanh Khê dùng đôi mắt đen láy nhìn Lâm Nhiên thành thật nói: "Bảy giờ bốn mươi."
Lâm Nhiên thấy cô đã tính toán trong lòng, không tiếp tục phí lời nữa, anh thấp giọng nói: "Đi đây."
Sau khi Lâm Nhiên đi rồi, Thịnh Thanh Khê đem cuốn sổ nhỏ nhét vào balo, lúc này cô mới mơ hồ cảm thấy hình như mình đã quên mất chuyện gì đó. Đến tận năm phút sau, cô nhìn Tống Thi Mạn vội vội vàng vàng chạy xuống xe mới nhớ ra.
Thịnh Thanh Khê nhìn thấy ngoài một cuốn sổ nhỏ thì hai tay của mình đều trống không.
Cô mang cả đồng phục và bản vẽ đưa hết cho Lâm Nhiên mất rồi!
Tống Thi Mạn thở hổn hển chạy đến trước mặt Thịnh Thanh Khê, hai má cô ấy hồng hào, như là có chút ngượng ngùng: "Tiểu Khê, hôm qua mình quá cao hứng. Nên hôm nay dậy hơi muộn một chút. Sáng nay còn đánh bay đồng hồ báo thức."
Thịnh Thanh Khê khẽ lắc đầu, cô hỏi dò: "Thi Mạn, bức vẽ kia hết tiết đầu mình mang lên cho cậu nhé?"
Tống Thi Mạn không có ý kiến gì, cô ấy kéo tay Thịnh Thanh Khê đi vào trong trường, vừa đi vừa nói: "Tiểu Khê, hôm qua mình nói chuyện kia với ba mẹ. Bọn họ nói nếu mình có thể đậu ngành chính quy sẽ cho mình ở lại trong nước!"
Cô ấy cảm thấy mỹ mãn: "Mình đây sẽ không phải một mình phiêu bạt xứ người."
—
Nhất ban, tiết tự học sáng.
Hà Mặc nghiêng đầu nhìn Lâm Nhiên một cái, từ khi tiết tự học buổi sáng bắt đầu anh vẫn luôn nhìn đồ vật trong tay, đã qua mười phút rồi, anh vẫn còn nhìn. Rốt cuộc trên đó có cái gì?
Người trong bức họa là anh. Ngôn Tình Hay
Lâm Nhiên cụp mắt nhìn chính mình, trong bức tranh anh tràn ngập năng lượng sống tích cực, sức sống trong tranh như lan tràn ra ngoài. Từ đuôi mày đến vẻ mặt thiếu niên đều tràn đầy sức sống.
Đây là anh trong mắt Thịnh Thanh Khê, tươi tắn và sinh động.
Đây là lần đầu tiên Lâm Nhiên xác định được, Thịnh Thanh Khê thật sự thích anh.
Trong mắt cô anh quá mức tốt đẹp.
Môi Lâm Nhiên bỗng nhiên nhếch lên như là trào phúng, anh đã chết qua một lần, sao có thể là Lâm Nhiên trong tranh này.
Người Thịnh Thanh Khê thích là Lâm Nhiên, không phải là anh.
Phía dưới bức tranh còn viết một dòng chữ nhỏ. Lâm Nhiên nhìn lướt qua, anh còn tưởng rằng đây đơn giản là một lời tỏ tình, nhưng một dòng chữ nhỏ này lại khiến anh bắt đầu hoài nghi, Thịnh Thanh Khê thật sự thích anh sao?
Dòng chữ phía dưới viết ——
Tặng cho Thi Mạn.
Lâm Nhiên: "......???"
Anh nghĩ lại lời nói tối hôm qua Thịnh Thanh Khê nói cùng với nam sinh kia, cô nói cô đến phong tự học cùng với Tống Thi Mạn. Thịnh Thanh Khê rốt cuộc có nhận thức được hay không, cô và Tống Thi Mạn là tình địch?
Lâm Nhiên sắc mặt bình tĩnh đem bức tranh kẹp lại vào tệp tài liệu.
Tám giờ rưỡi, tiếng chuông kết thúc giờ tự học vang lên.
Tạ Chân trêu chọc Hà Mặc một lát, vừa định nằm xuống bàn ngắm trời đất, nhìn về phía cửa sau thì thấy Thịnh Thanh Khê ở cửa sau lớp học. Theo bản năng gọi to: "Nhiên ca, có người tìm!"
Lâm Nhiên vừa quay đầu liền đối diện với ánh mắt của Thịnh Thanh Khê.
Anh hừ nhẹ một tiếng, cầm lấy tệp tài liệu đi đến cửa sau.
Đến nơi anh liền cúi đầu nhìn Thịnh Thanh Khê, đôi mắt anh âm trầm, anh hỏi ra một câu mà mình chưa bao giờ nghĩ đến: "Thịnh Thanh Khê, cậu thích tôi hay Tống Thi Mạn?"
Thịnh Thanh Khê mộng bức: "A?"
Lâm Nhiên: "......"
Anh không kiên nhẫn nhíu mày, ánh mắt trầm xuống, đôi môi mất hứng mím lại. Nhìn cô một hồi lâu còn chưa trả lời, anh nhét tập tài liệu trả Thịnh Thanh Khê, lướt qua người cô rời đi.
Thịnh Thanh Khê khó hiểu mở to mắt, hình như là Lâm Nhiên tức giận?
Nhưng anh vì cái gì mà tức giận chứ?
_____
Tác giả có lời muốn nói: Con nói là vì cái gì chứ:(((