Editor: Nha Đam
"Oa ——"
Những người xem náo nhiệt không sợ việc lớn.
Tiểu tiên nữ táo bạc đánh công tử ăn chơi tác táng còn hào hứng hơn nhiều so với buổi nói chuyện dài lê thê của thầy cô ở buổi chào cờ.
Giang Nam giữ chặt cổ áo mình, anh không ngờ rằng Cố Sanh có vẻ ngoài ngọt ngào và nhỏ xinh như vậy lại có thể có lực sát thương lớn như vậy.
Anh bị tiểu tiên nữ trước mặt toàn trường đánh cho mất hết mặt mũi, lúc này nhất định phải ở trụ được!
Mặc dù bị bẽ mặt, Giang Nam vẫn cười khinh bỉ, "Ôn Thành chính là con hoang! Lời tôi nói đều là sự thật! Cố Sanh, cho dù cô giết tôi, cũng không thể thay đổi sự thật này!"
Cố Sanh cuối cùng cũng đập vào mũi Giang Nam, những tiếng chửi bới Ôn Thành xung quanh ngày càng lớn hơn, giờ cả Nam Thành đều biết anh là một đứa con không thể đem ra ngoài ánh sáng, bạo lực của dư luận thường nguy hại hơn là thiệt hại về thân thể.
Cố Sanh buông Giang Nam ra, lý trí nói với cô, táo bạo là không đúng, tiểu tiên nữ về sau muốn lấy đức thu phục lòng người.
Cô là tiểu tiên nữ mà vai phản diện yêu thương nhất, cô không thể anh bị bôi đen được.
Cố Sanh dừng lại, mọi người đang xì xào bàn tán, đội ngũ trên sân thể dục đã bắt đầu có xu hướng hỗn loạn, chủ nhiệm giáo dục trên bục chào cờ đã hoàn toàn quên lời, mình định nói gì đây? Mình là ai? Mình đang làm gì vậy?
Làn gió buổi sáng cuối mùa thu mát mẻ, váy của Cố Sanh lay động trong gió, mái tóc đen dài xõa trên vai, đôi mắt mờ sương không biết là đang khóc hay đã bị bụi bay vào mắt. Cô ấy rõ ràng là không cao, nhìn xung quanh một vòng, học sinh xúng quanh có cảm giác bị tiểu tiên nữ uy hiếp.
Cố Sanh bị lãng quên.
Ôn Thành quá đáng thương.
Không ai có thể bước vào trái tim anh, anh cũng đóng chặt cánh cửa trái tim không cho ai bước vào, anh là một thiếu niên mới mười mấy tuổi, vườn trường là nơi thiêng liêng và sạch sẽ nhất, ngay cả nơi này không chứa chấp anh vậy thì anh có thể đi về đâu?
Cố Sanh biết rằng khả năng của mình có hạn và cô ấy không thể tự mình tạo ra một nơi trú ẩn ấm áp cho Ôn Thành.
Nhưng cô sẽ cố gắng hết sức để giúp anh.
Ý tưởng này đã bén rễ trong trái tim, Cố Sanh một lần nữa nhận ra sứ mệnh của mình khi sống trong thế giới này --- cô ấy muốn bảo vệ thiếu niên của mình!
Nghĩ đến đây, Cố Sanh vỗ tay, liếc nhìn Giang Nam trên mặt đất rồi trừng mắt nhìn Chương Văn Hào bên cạnh, Cố Sanh nhận thấy Chương Văn Hào rõ ràng là sửng sốt, như thể anh ta đang đề phòng cô, anh tbất giác lùi lại 2 bước.
Cố Sanh đôi mắt hơi nheo lại, mặc dù Chương Văn Hào là một tên khốn nạn và thích gây rắc rối, nhưng cậu ta từ trước đến nay chưa có chủ kiến gì, điều này hẳn là không phải Chương Văn Hào làm.
Dưới sự quan sát của vô số cặp mắt, Cố Sanh bước đến bục chào cờ với khí thế hiên ngang, chủ nhiệm giáo dục dùng một tay chạm vào đỉnh đầu thưa thớt của mình, sắp xếp lại ngôn từ của mình.
Sao có thể đánh người trong trường?!
Hành vi này không phải là không đúng sao.
Nhưng ... Tại sao ông lại nghĩ Cố Sanh đánh đúng?! Tội lỗi, tội lỗi.
Cố Sanh kính cẩn cúi đầu trước chủ nhiệm giảng dạy. Giọng nói ngọt ngào của cô trong trẻo và thanh thúy, khác hẳn với tiểu tiên nữ cáu kỉnh đã đánh bạn vừa rồi. "Thầy Vương, em lại gây rắc rối cho thầy rồi, nhưng em có một việc nữa phải làm. Mong thầy Vương cho em mượn mic một chút. "
Vừa nói, Cố Sanh vừa đưa tay ra nắm lấy chiếc micro trên tay của thầy Vương.
Cố Sanh xem tin tức ở Nam Thành vào buổi sáng. Tin tức về thân thế của Ôn Thành đã được đưa lên hàng đầu. Dư luận đôi khi có thể giết người. Với sự phát triển của Internet, khuôn mặt của Ôn Thành đã được vô số người nhớ đến. Tứ Trung là một nơi tốt, cô không thể để Ôn Thành mất cơ hội đến trường.
Cô ấy muốn dùng bạo lực để kiểm soát bạo lực và dùng bạo lực của chính mình để giúp Ôn Thành chống lại bạo lực học đường. Ngoài ra, cô không biết có thể làm gì khác.
Đứng trên bục chào cờ, Cố Sanh nhìn xuống gần một nghìn người của trường. "Các thầy cô và các bạn trường Tứ Trung thân mến, chào buổi sáng. Tôi tin rằng tất cả các bạn đều biết tôi là ai và Ôn Thành là ai. Hôm nay tôi đứng đây để trịnh trọng giải thích cho mọi người một điều! "
Vừa nói, Cố Sanh lại liếc nhìn xung quanh một lần nữa, giọng điệu trở nên cứng rắn hơn, "Ôn Thành là Ôn Thành, anh ấy là một người độc nhất vô nhị! Anh ấy từ nhỏ đã dựa vào thiên phú của mình, mọi thứ đều kiếm được bằng chính nỗ lực của anh ấy, không trộm cắp cũng không cướp giật, và chưa bao giờ sử dụng một đồng của nhà họ Chương! Người ta có thể thay đổi vận mệnh, nhưng không thể thay đổi nơi mình sinh ra! Thân thế của Ôn Thành, các bạn đều chỉ biết một mà không biết hai, nếu các bạn không phân rõ xanh đỏ đen trắng, liền theo dư luận ồn ào có khác gì heo không?! "
Mọi người: "..." Không! Chúng tôi không phải là heo! Chúng tôi chỉ là thích ồn ào mà thôi!
Chủ nhiệm giáo dục: "(⊙o⊙) ..."
Cố Sanh tiếp tục nói: "Mẹ của Ôn Thành khi đó đã bị cưỡng bức, nhưng do thế lực của đối phương quá lớn nên bà ấy đành phải trốn đi và sinh con. Đến tận bây giờ, một số người vẫn không có ý định buông tha cho đôi mẹ con đáng thương ấy, thử hỏi, mọi người đều có trình độ học vấn cao và là mầm non tương lai của đất nước. Chẳng lẽ các bạn đều muốn ỷ mạnh hiếp yếu sao?! "
"Tôi sẽ cảnh cáo lần cuối. Ôn Thành là thiếu niên tốt nhất trên thế giới. Nếu tôi nghe thấy ai đó vu khống cậu ấy sau lưng, sẽ giống như công tử nhà họ Giang đây! Cố Sanh tôi nói lời giữu lời! Một số học sinh tâm thuật bất chính tốt nhất nên tự giải quyết cho tốt! "
"Hiểu không ?!"
Mọi người: "... Hiểu rồi!" Không ít người bắt đầu ồn ào phụ họa.
"Oa ——"
Sân thể dục lại một trận ầm ầm, tiểu tiên nữ táp bạo, cô vẫn là ớt cay nhỏ ngày nào, Ôn Thành xem ra khá là đáng thương, nghĩ đi, Chương gia thật sự là không ra gì!
Đột nhiên, Chương Văn Hào cảm thấy vô số ánh mắt không tốt nhìn mình.
Thật sự ấm ức mà!
Người làm sai chính là Lão già nhà tôi, không phải tôi!
Lúc này, chủ nhiệm giáo dục ho nhẹ một tiếng, đang định chỉ trích Cố Sanh một cách tượng trưng, ai biết rằng Cố Sanh không trực tiếp đưa micro cho ông, mà lại cúi đầu cảm ơn: "Thầy Vương đạo công vô tư, tận tâm với Cố Thành, em ở đây để thay anh ấy cảm ơn thầy. Hôm nay, xin cảm ơn thầy đã cho em cơ hội này để bày tỏ lập trường của mình với tất cả học sinh trường Tứ Trung. Thầy chủ nhiệm, thầy thật sự cao mình, là một trong trong những cổ đông của Trường Tứ Trung, em rất vui mừng. "
Chủ nhiệm giáo dục: "(⊙o⊙) ..."
Đây là sự thật, Cố Sanh hiện là con gái duy nhất của Cố Trường Phong, nói chung, cô cũng xem như là một cổ đông của trường Tứ Trung.
Tính ra thế này, tiểu tiên nữ táo bạo chính là kim chủ!
Chủ nhiệm giáo dục cầm lấy chiếc micro mà Cố Sanh đưa, và chấp nhận lời cảm ơn của Cố Sanh với lương tâm cắn rứt, nhưng ông phải tiếp tục dọn dẹp đống lộn xộn, "E hèm, các bạn đã nghe những gì Cố Sanh nói. Ôn Thành là một người tốt, thành tích vẫn luôn đứng thứ nhất. Trường Tứ chúng ta là nơi coi trọng đạo đức. Từ nay, không được phép nói chuyện sau lưng người khác! Một khi ai đó bị phát hiện vi phạm nội quy, họ sẽ bị xử lý theo nội quy của trường! "
Hiệu trưởng: "..." Tại sao ông lại không biết nội quy này từ khi nào mọc ra?!
...
Trong văn phòng độc lập của tòa nhà văn phòng, thiếu niên đứng bên cửa kính trong suốt từ trần đến sàn trên tầng hai mươi tư, với dáng người cao ráo mảnh khảnh mặc một bộ vest.
Một tay đút túi quần, tay kia cầm điện thoại, đầu ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve cô gái xinh đẹp trên màn hình.
16 năm, lần đầu tiên anh được một người bảo vệ như vậy.
Đối với Ôn Thành mà nói, hôm nay có thể nói là một sự thay đổi rất lớn, khóe môi hơi nhếch lên, trong mắt mang theo ý cười.
Ôn Thành không có ý định công bố thân thế của mình, chủ yếu là vì Cố Sanh và vì tương lai của bọn họ.
Nhưng hiện tại xem ra, không phải anh lựa chọn trốn tránh là có thể.
Cô gái nhỏ không sợ thì anh có gì phải sợ.
Cửa phòng làm việc bị gõ mấy lần, thiếu niên dường như đã hoàn toàn thay đổi giọng nói, trầm giọng nói: "Mời vào."
Triệu Lương vừa tốt nghiệp năm ngoái, hơn nữa tốt nghiệp một trường đại học hàng đầu ở Hải Thị, nhưng về lĩnh vực máy tính thì nhiều chỗ không bằng Ôn Thành, anh luôn cho rằng Ôn Thành phải là sinh viên hàng đầu của một trường đại học danh tiếng.
Nhưng không ngờ Ôn Thành vẫn còn là học sinh cấp ba! Hơn nữa thân thế anh ly kỳ như vậy!
Triệu Lương so với Ôn Thành thấp hơn nhiều, anh không dám trực tiếp nhìn chằm chằm Ôn Thành.
Phải biết rằng, Chương lão gia đã mắc bệnh gan nặng từ lâu, con trai Chương Mộ có tiếng là đứa con phá hoại, cháu nội hiện tại cũng không giúp được gì, chỉ cần Ôn Thành nhận tổ quy tông, giá trị của anh ngay lập tức tăng vọt.
"Ôn tổng, tin tức mà anh muốn tìm đã có rồi. Là nhà họ Giang truyền ra." Triệu Lương không trực tiếp nói rõ đó là tin tức gì, chủ yếu là vì tôn trọng Ôn Thành.
Một người đẹp trai lại vô cùng tài giỏi là điều hoàn toàn đáng để anh ta nể phục.
Và ... Anh không dám nói từ "con hoang", đầu năm nay kinh tế đang suy thoái, anh không muốn bị đuổi việc.
Thiếu niên vẫn chăm chú vào điện thoại, khuôn mặt anh tuấn hiện ra sự trưởng thành không phù hợp với độ tuổi của anh, dường như cho dù nghe nói hung thủ là nhà họ Giang, tâm tình cũng không có mấy thay đổi.
Triệu Lương có dũng khí bổ sung thêm một câu, "Ôn tổng, video của tiểu tiên nữ hôm nay đã spam rồi." Anh vươn ngón cái ra, "Tiểu tiên nữ thật sự rất ngầu."
Hôm nay, chuyện xảy ra ở Tứ Trung đã được quay lại, sau khi phát sóng trực tiếp đã gây được rất nhiều phản ứng.
Nhiều đánh giá thiên về Ôn Thành.
【Có tiểu tiên nữ hộ giá như vậy, tôi cũng muốn làm con hoang, tiếc là cha mẹ không cho ta cơ hội này, 99 nghìn lượt thích】
【Những sai lầm của thế hệ trước, tại sao phải trách một đứa trẻ? Hơn nữa tôi đã thấy Ôn Thành, thật sự đẹp trai! 56 nghìn lượt thích】
Ôn Thành cất điện thoại di động đi, "Được rồi, tôi hiểu rồi, anh có thể liên hệ với Trần tổng, nói tôi có một dự án lớn muốn hợp tác với ông ấy."
Triệu Lương tưởng rằng Ôn Thành chưa gượng dậy nổi, nhưng khi nhìn thấy, anh càng thêm khí phách hăng hái hơn.
Chà, có lẽ đây là sức mạnh của tình yêu.
Sau khi Triệu Lương quay lại, anh ấy đã mở một video có tựa đề 【Tiểu tiên nữ Tứ Trugn bạo tẩu】video.
Liên tiếp xoát mấy lần, Triệu Lương mới cảm thán thở dài: "Tiểu tiên nữ thật đúng là bảo bối đắc lực!"
...
Sau khi tan học, ngay khi Chương Văn Hào trở lại nhà họ Chương, anh thấy bầu không khí rất không ổn.
Trong phòng khách, sắc mặt Chương lão gia rất tệ, ông đã cho Ôn Thành cơ hội nhận ra người thân của mình, nhưng đợi một ngày cũng không nhận được điện thoại của Ôn Thành, mặt khác, chuyện này bị người ta phát tán ra ngoài, kể từ đó, địa vị của nhà họ Chương hoàn toàn bị động.
Chương Mộ là người không quan tâm, chỉ cần có tiền là tiêu, Chương phu nhân mặt mày gầy ốm, cũng là người quyết đoán và tàn nhẫn, tướng mạo rất khắc nghiệt.
Ngay khi Chương Văn Hào quay về, bà đứng dậy, nói rõ quan điểm của mình và nói với Chương lão gia: "Cha, trước khi con hả vào gia đình này, con không biết rằng còn có một đứa con ngoài giá thú! Chương gia đã nợ con, tóm lại, chỉ cần con ở đây một ngày, Ôn Thành liền không thể quay về đây! "
Chương phu nhân vẫn luôn cường thế, Chương Mỗ đau đầu.
Sau khi say rượu cướng bức Ôn Lan, không ngờ cô ta lại có thai, ông còn tìm người lén lút nhìn trộm cô và định giết đứa bé nhưng cô ta vẫn trốn thoát.
Bây giờ, Chương Mỗ cảm thấy rằng không có gì không tốt khi có thêm một đứa con trai.
Mấu chốt là cậu con trai kia rất xuất sắc, được Trần tổng khen hết mình, còn trẻ đã bắt đầu khởi nghiệp và khá thành công, có thêm một cậu con trai như thế này cũng không sao.
Vì vậy, Chương Mộ hiện tại đứng về phía Chương lão gia, "Bà đủ rồi! Chuyện này cha tự mình quyết định, bà cứ nói nhà họ Chương nợ bà, nhưng đừng quên, mấy năm nay bà nhận được từ nhà họ Chương không ít chỗ tốt! "
Giữa Chương Mộ và Chương phu nhân không có tình cảm gì, cũng không phải một hai lần họ gây gổ với nhau.
Chương lão gia ho khan vài tiếng, trong mắt đều là bất đắc dĩ.
Chương Văn Hào lúc này mới cắt ngang, "Mẹ, Ôn Thành... Ý con là mẹ của Ôn Thành không phải là tiểu tam, chuyện này..."
Anh chưa kịp nói nói hết lời, bà Chương đã tát anh một cái, "Rốt cuộc thì con muốn nói gì vậy? Không phải tiểu tam thì làm sao? Sinh ra con ngoài giá thú chính là con hoang!"
Lại là xưng hô con hoang ấy. Khi Chương Văn Hào nghĩ đến vẻ ngoài phong thần tuấn lãng của Ôn Thành, anh liền cầm lòng không đậu muốn có một người anh trai.
Hơn nữa, cậu ấy là một người có quan điểm sống rất ngay thẳng.
Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra, không cần phải tiếp tục điều tra.
Chương Văn Hào lấy một tay che mặt, nói: "Mẹ! Đây là thời đại nào rồi mà còn nhắc đến con ngoài giá thú? Hơn nữa ... Ôn Thành vẫn lớn hơn con! Đó là sau khi mẹ và ba kết hôn. Anh ấy đã không phải tự nguyện đến thế giới này, đều không phải cha đáng trách! Ôn Thành chọc giận ai? Tại sao Chương gia lại phạm phải g sai lầm mà lại muốn anh ấy phải gánh chịu?! "
Nghe đến đây, Chương phu nhân lại nổi cơn thịnh nộ.
Khi hai người kết hôn, bà và Chương Mộ không có chút tình cảm nào, thế cho nên cũng không có nhiều tình cảm với đứa con trai mà bà sinh ra này, "Đồ vô dụng! Nếu mày là đứa có một nửa tiền đồ, ông mày cũng không nghĩ đến việc đưa đứa con ngoài giá thú đó về!"
Chương Văn Hào tức giận, rất ghét người khác nói mình vô dụng!
"Con đi! Con đi ngay đây!Mấy người cứ từ cãi nhau đi! Bây giờ toàn bộ Nam Thành đang xem chuyện cười của Chương gia!"
Chương Văn Hào xách cặp đi học, làn da màu bánh mật của anh đã che đi vết đỏ ở hai bên má.
Anh ấm ức.
Cực kỳ ấm ức.
Những người lớn này chưa bao giờ quan tâm đến anh, cho rằng anh vô dụng?!
Cho dù là vô dụng, cũng là di truyền!
Sao có thể đổ lỗi cho mình?
...
Chương Văn Hào ôm cây đợi thỏ ở cổng nhà Tô vài tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng thấy Ôn Thành từ trên taxi xuống.
Lúc đó là nửa đêm, không có ai trong nhà họ Chương gọi điện cho anh.
Anh ấy đẹp trai như vậy, không sợ mất anh lạc đường sao?!
Chương Văn Hào trong lòng bị một vết thương chưa từng có, anh đi về phía Ôn Thành, nghẹn ngào một lúc, "Tôi không quan tâm, dù sao, tôi đã bị đuổi ra ngoài, tôi cũng không có nhà để về."
Ôn Thành: "..."
~~~~~~
Cố gắng edit nhiều một chút, cuối tuần này mình phải chuẩn bị bài để tuần sau đi học rồi T^T
Còn 7 chương nữa thôi. Hwaiting!!!