Editor: Nha Đam
Làn gió mùa hạ le lói bên hồ, Cố Sanh ngước nhìn thiếu niên cao hơn so với cô.
Ký ức về nguyên chủ cứ thao thức trong đầu, Ôn Thành hơn cô sáu tháng, nguyên chủ trước năm tuổi vẫn là một tiểu bánh bao hoạt bát đáng yêu, cùng Ôn Thành có quan hệ tốt. Nhưng kể từ khi mẹ của nguyên chủ qua đời vì bệnh, sau đó ông Cố dẫn mẹ con Anna vào cửa, bánh bao nhỏ không còn là một thiên thần nhỏ được yêu quý nữa mà trở thành một tiểu quỷ kiêu ngạo vô lễ.
Nhưng cho dù là như vậy, mười năm qua Ôn Thành vẫn luôn bảo vệ cô.
Khi mất mẹ vào năm 5 tuổi, nguyên chủ đã chui vào chăn của Ôn Thành khóc suốt đêm, ôm cổ anh, dụi nước mắt vào người anh. Năm 12 tuổi ấy, giữa mùa hè ở Nam Thành có rất nhiều sấm sét, nguyên chủ bị sấm sét làm cho hoảng sợ, nhào vào trong vòng tay của Ôn Thành, đó là lần đầu tiên bọn họ ôm nhau. Vào sinh nhật lần thứ 14 của nguyên chủ, cô vẫn nghịch ngợm như mọi khi, dưới ánh trăng lạnh lẽo, cô hôn cậu thiếu niên cao hơn cô một cái đầu, đó là nụ hôn đầu tiên của họ.
Tuy nhiên ... ngày hôm sau, nguyên chủ lại cặp kè với những người khác.
Nhắc lại chuyện này, ngay cả Cố Sanh cũng cảm thấy nguyên chủ thật sự đã tìm đường chết rồi, một nam nhân tốt như vậy bị cô ấy trêu đùa.
Hệ thống: "Ký chủ, tại sao không nói chuyện? Cô cứ nhìn vai phản diện như vậy, hắn sẽ cho rằng cô là đồ ngốc."
Cố Sanh: "Không OOC, cậu bảo tôi phải công lược hắn như thế nào đây? Hắn cũng không phải S."
Hệ thống: "Ách ... hình như vậy, nhưng mà nếu quá khác biệt với tính cách của nguyên chủ thì sẽ bị trừ điểm. Ký chủ, tôi nghĩ cô nên gãi đúng chỗ ngứa. Nhân vật phản diện thích gì thì liền cho cái đấy? "
Cố Sanh: "..."
Cố Sanh và Ôn Thành tiếp tục 4 mắt nhìn nhau, trong ánh mắt thiếu niên đầy sự dò xét và khó hiểu, hắn khẽ hạ mắt xuống nhìn Cố Sanh, người đã khiến hắn tổn thương không biết bao nhiêu lần, nhưng hắn vẫn một mực yêu thương Cố Sanh.
Trước kia mỗi lần bị Cố Sanh thương tổn, Ôn Thành đều không cam lòng lựa chọn tha thứ, nhưng lần này, hắn sẽ không chủ động giống như cao bôi trên da chó quấn lấy cô nữa.
Trên thực tế, Ôn Thành hầu như ở mọi thời điểm đều là người lạnh lùng, nhưng Cố Sanh là sự tồn tại đặc biệt trong trái tim hắn.
Hệ thống thúc giục, "Ký chủ, cô tại sao còn chưa động đậy nữa, đừng do dự, dùng dáng vẻ kệch cỡm đứng lên đi, cô dỗi thiên hạ dỗi cả thế giới, nhớ kỹ, cô là một dỗi vương!"
Cố Sanh: "(⊙o⊙) ..."
Kiêu ngạo như vậy, có thể được sao?
Tại sao muốn làm một mỹ nhân mềm mại lại khó đến vậy?
Cố Sanh cố gắng hết sức để bỏ qua cái kết khủng khiếp của nguyên nữ chủ, cô nhìn lên và ngoan cố tiếp tục nhìn chằm chằm vào vai phản diện.
Một giây, hai giây, ba giây ...
Một phút, hai phút, ba phút ...
Hệ thống: "Này, ký chủ, cô dự định dùng thần giao cách cảm để giao tiếp với vai phản diện à?"
Cố Sanh: "Không, tôi đang sắp xếp câu từ."
Ôn Thành nhìn khuôn mặt ửng hồng của Cố Sanh, người con gái hắn đã bảo vệ hơn mười năm, giờ phút này hắn thật sự không biết phải làm thế nào với cô.
Hắn biết rằng mình thật sự ti tiện, thân phận không thể mang ra ngoài, nhưng hắn chỉ muốn cô, cho dù đó là bánh bao nhỏ của quá khứ, hay cô gái xinh đẹp như bây giờ, hoặc trong sâu thẳm năm tháng, khi cô ấy vẫn xuất sắc.
Ôn Thành hít một hơi thật sâu, đối với hắn mà nói, Cố Sanh là cát mịn trong tay hán, hắn biết nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ mất cô mãi mãi.
Cuộc sống của hắn đã tan tành, Cố Sanh cũng không khác gì tia sáng cuối cùng sau những ngày mây đen che phủ, mất đi cô là một thứ quan trọng trong cuộc đời.
Cố Sanh không biết Ôn Thành đang nghĩ gì, nhìn thấy quai hàm của thiếu niên cử động, áo sơ mi trắng như tuyết sạch sẽ không tì vết, đẹp trai tuấn tú, dường như hắn đang chịu đựng một cảm xúc nào đó, cúi xuống 2 tay giật giật. liếc nhìn Cố Sanh một cái rồi đột nhiên cất bước rời đi.
Cố Sanh sửng sốt, ngăn hắn lại, "Ôn Thành, chuyện xảy ra hôm nay là tôi không đúng. Đừng suy nghĩ nhiều nữa. Trước tiên hãy giải quyết chuyện của nhà họ Giang. Tôi nghe nói Giang Nam đã nằm viện rồi."
Ngay sau khi giọng nói đó rơi xuống, bước chân của thiếu niên dừng lại.
Hắn quay sang bên cạnh, trên khuôn mặt điển trai ấy lộ ra một tia nghi ngờ, phải biết rằng, Cố Sanh chưa bao giờ nhận sai trước mặt bất cứ ai.
Ôn Thành cũng luôn dung túng cô, ngoại trừ việc cô không rõ ràng với nam sinh, những thứ khác mặc kệ là làm chuyện gì, cho dù cô có chống lại cả thế giới, hắn cũng sẽ đứng sau lưng cô.
Cùng cô ấy nhập tà nhập ma.
Đôi môi mỏng của Ôn Thành khẽ mím lại, hắn biết Cố Sanh không chỉ kiêu ngạo và độc đoán, cô còn là một kẻ dối trá, lừa đảo. Lời nói của cô ấy có độc, không biết bao nhiêu lần xâm nhập vào tận xương tủy của hắn.
Ôn Thành nhẫn nhịn, vẫn không trả lời, lại nâng bước rời đi.
Hắn phải chịu đựng, nếu không sẽ không còn chỗ trống giữa hai người.
Nhìn thấy Ôn Thành rời đi, Cố Sanh rốt cuộc không hình dung ra được, "Hệ thống, nữ chủ không nên có hào quang của nử chủ à? Vai phản diện thích nữ chủ như vậy, về lý sẽ không phớt lờ cô ấy như vậy."
Hệ thống: "Ừm ký chủ, báo cho cô một tin cực kỳ xấu. Trên thế giới này còn có người thực hiện nhiệm vụ. Có thể bọn họ sẽ can thiệp vào nhiệm vụ của cô. Ưu tiên hàng đầu của cô bây giờ không chỉ là vai phản diện, cô còn phải tìm người thực hiện nhiệm vụ đó và đánh bại họ! "
Cố Sanh: "..." Cảm thấy không ổn.
Lúc này, Cố Sanh đột nhiên nhìn thấy Ôn Thành bị ai đó chặn đường, vì cách đó không xa nên Cố Sanh liếc mắt một cái đã nhận ra đó là công tử Chương gia – Chương Văn Hào, là anh trai cùng cha khác mẹ của Ôn Thành.
Tuy nhiên, Chương Văn Hào có lẽ vẫn chưa biết về nó.
Nhưng Ôn Thành đã biết tất cả.
Rõ ràng bọn họ là người nhà họ Chương, một người sống cuộc sống giàu có của một công tử thượng lưu, nhưng người kia thậm chí không có họ, cho nên chỉ có thể theo mẹ ăn nhờ ở đậu.
Bất kỳ ai cũng sẽ bị hắc hoá.
Mũi Cố Sanh chua xót, cô nghĩ đến Bạch Tử Thanh và Cơ Mặc. Từ đầu đến cuối, cuộc sống của họ chưa bao giờ do chính họ kiểm soát.
Chương Văn Hào là bá vương của khôi, là bạn tốt của Giang Nam, lần này Ôn Thành đánh Giang Nam khiến hắn phải vào bệnh viện, Chương Văn Hào chắc chắn sẽ gây khó dễ cho Ôn Thành. Những đứa trẻ giàu có này thường lập bè phái và có trại riêng.
Hệ thống: "Ký chủ! Giá trị hắc hoá của nhân vật phản diện cao tới 50. Để có thể tiếp tục làm nhiệm vụ, tôi có một đề nghị nhỏ non nớt. Dù sao cô cũng đã là một tiểu tiên nữ hung bạo rồi. Không bằng cô xuất đầu cho Ôn Thành, ngăn chặn hắn hắc hoá hơn nữa, thứ hai cô cũng có thể thêm độ hảo cảm. "
Cố Sanh: "Mặc dù tôi có rất nhiều ý kiến với cậu, nhưng lần này tôi không có lời nào để phản bác."
Vào lúc này, Chương Văn Hào đã bao vây Ôn Thành với một vài côn đồ. Chương Văn Hào là điển hình của một lãnh chúa giàu có nhưng không có đầu óc. Hắn ta chỉ vào mũi Ôn Thành và nói, "Ôn Thành, mày thực sự dũng cảm. Anh em của tao mà mày cũng dám động vào! Nếu hôm nay không đánh cho mày bị tàn phế thì tao không phải họ Chương! "
Ôn Thành trên người có thương tích, nhưng trái tim thiếu niên giống như làm bằng sắt, cực kỳ cứng ngắc, cho dù xảy ra chuyện gì, vẫn cứng rắn như cũ.
Hắn trời sinh như vậy, có lẽ càng là một người như vậy, hắn càng không chịu nổi lòng tự trọng bị chà đạp, Ôn Thành cho người ca cảm thấy cảm thấy toàn thân mình đầy gai, hắn đem mình bảo hộ kín không có khe hở, nghĩ rằng không ai có thể đả thương hắn.
Nhưng nghĩ lại, còn nguyên nữ chủ thì sao?
Nhìn thấy Cố Sanh cũng ở đó, Chương Văn Hào ngay lập tức bày ra biểu cảm "Lão tử thiên hạ đệ nhất" để che đậy lương tâm cắn rứt của mình.
Trên thực tế, nguồn gốc thực sự của sự việc này bắt đầu từ Chương Văn Hào và Cố Sanh.
Cố Sanh có một biệt danh trong giới trung học Nam Thành, gọi là "Người thu hoạch nam sinh." Do hào quang của nữ chủ, cho dù cô ấy có tự phụ, ngang ngược vô lý, cô ấy vẫn là ánh trăng sáng ẩn trong trái tim thiếu niên.
Mới tháng trước, Cố Sanh đã chủ động trêu chọc Chương Văn Hào, ngày hôm sau sau khi hai người công khai mối quan hệ của mình, Cố Sanh lấy lý do "tính cách không hợp nhau" đá Chương Văn Hào . Hắn ta là người có thời gian ngắn nhất trong tất cả các bạn trai tạm thời của Cố Sanh, bởi vậy bị mọi người cười nhạo trong thời gian dài.
Vì vậy, là bạn tốt của Chương Văn Hào, Giang Nam đã nghĩ ra một chuyện xấu, muốn "lấy thân thử độc", chủ động theo đuổi Cố Sanh, hơn nữa còn lên kế hoạch chơi chán cô liền vứt bỏ.
Nhưng ai biết, Giang Nam đã bị Ôn Thành đánh vào bệnh viện trước khi hắn kịp ra tay, huống chi là chơi gái, hắn còn chưa có nắm tay nhỏ của cô nữa.
Cố Sanh đi tới mà 6 người kia đều không nhận ra, "Các anh định làm gì? Người của tôi, ai dám động!"
Hệ thống: "Oa oa oa, ký chủ! Đúng vậy! Chính là giọng điệu này! Cô phải nhớ trên thế giới này cô chính là một pháo hoa, không giống lửa khói dưới trần gian, cho đám con nhà giàu này biết tại sao pháo hoa lại có màu đỏ ! "
Cố Sanh: "Tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức!"
Ngay khi giọng nói của Cố Sanh rơi xuống, cả Ôn Thành, Chương Văn Hào và những người khác đều nhìn sang.
Cố Sanh ở Nam Thành có tiếng kiêu ngạo, năm 12 tuổi đã yêu một tiểu thịt tươi bình dân, vận dụng mối quan hệ của ông Cố để tiểu thịt tươi đến nhà hát bài 《 Lạnh lẽo 》 mới thả người ta ra.
Vì vậy, khi cô ấy nói ra ba từ "người đàn ông của tôi", không ai ngạc nhiên.
Ôn Thành nhíu mày, tuy rằng có chút xấu hổ, nhưng vẫn không có phản bác.
Sau khi bị đá vào tháng trước, Chương Văn Hào luôn cảm thấy không thể ngẩng đầu lên, mặc dù vẫn rất nhớ Cố Sanh, nhưng mặt mũi của hắn vãn đáng giá hơn. "Ôi, tưởng ai? Cố đại tiểu thư vừa rồi đánh Ôn Thành đấy à, thế nào? Chỉ có cô mới có thể đánh, người khác thì không thể à?"
Cố Sanh: "Anh không phải nói nhảm sao? Đương nhiên chỉ có tôi mới được đánh!"
Chương Văn Hào: "..." Chuyện này không có vấn đề gì, trời ạ, tim mình đập nhanh quá, nhịp tim không ổn định, hoảng hốt lại sợ hãi! Tiểu tiên nữ vẫn hung dữ như vậy, thế mà mình vẫn thích cô ấy!
Bình tĩnh, bình tĩnh, đừng bao giờ để cô ấy nhìn ra!
Chương Văn Hào mặc dù không cao bằng Ôn Thành, nhưng cũng gần 1m8, Cố Sanh là một mỹ nhân nhỏ nhắn đứng ở trước mặt hắn, nhưng Cố Sanh lại dùng khẩu khí để thuyết phục người ta, một giây sau liền trở thành nữ bá.
Lý do tại sao Chương Văn Hào thích cô có lẽ là vì chấp niệm không thể kiểm soát đó.
"Cố, Cố Sanh, chó sói nhỏ mà cô nuôi đã làm đả thương anh em tôi, cô nói xem? Huynh đệ của Lão Tử, Lão Tử phải bảo vệ!" Chương Văn Hào giữ chặt mặt mũi của mình, hắn bị Cố Sanh cho một cái té ngã đau, thời gian ở Cao trung này khó có thể xoay người.
Ôn Thành cau mày, bởi vì khi Cố Sanh ở bên hắn, cô cũng từng nó muốn anh làm chó sói nhỏ của cô.
Ôn Thành của ngày hôm nay u ám và có chút đáng sợ. Cố Sanh không biết lần xuyên không này sẽ mang lại hiệu ứng con bướm gì. Lòng dạ và tâm cơ của Ôn Thành rất sâu, từ nhỏ hắn đã có chấp niệm với nguyên nữ chủ. Vạn nhất hắn nhận ra mình thay mận đổi đào, nói không chừng sẽ cho mình lãnh cơm hộp trước.
Nghĩ đến điều này, Cố Sanh bước tới trước mặt Chương Văn Hào, trực tiếp không dùng đạo lý để nói chuyện với hắn ta, rốt cuộc thì Cố đại tiểu thư từ trước đến nay đều không dùng lý lẽ để nói chuyện.
"Người của Lão Tử, Lão Tử cũng phải bảo vệ!" Cố Sanh đá vào Chương Văn Hào. Cô ấy sinh ra đã nhỏ nhắn, bàn tay bàn chân cũng nhỏ, Ôn Thành cũng rất ám ảnh về bàn chân của cô ấy, trong trí nhớ, Ôn Thành thậm chí còn hôn chân cô khi cô đang giả vờ ngủ ...
Chương Văn Hào bị đá, tuy không đau lắm nhưng cũng không kìm được mặt mũi nữa, mấy tên côn đồ ở bên cạnh xem, "Hào ca, anh cứ như vậy bị một đứa con gái ăn hiếp à?"
Chương Văn Hào kích động, "Lão tử ... Lão tử không đánh nữ nhân! Nhưng là người này phải đánh chết cho Lão tử!"
Ôn Thành sống trong nhà họ Cố, lớn lên với Cố Sanh, và cũng đã ở bên nhau, tuy rằng cũng bị bỏ rơi, lại là bạn trai có thời gian dài nhất. Tất nhiên Chương Văn Hào cực lỳ hâm hộ và ghen tị.
Vài tên côn đồ lập tức chuẩn bị bắt đầu đến chỗ Ôn Thành, thật ra những người này cũng có nỗi sợ, đừng nhìn Ôn Thành thường ngày ít nói, ăn nói nhẹ nhàng, nhưng nếu động thủ thực sự rất kinh khủng. Ngày hôm đó, Ôn Thành một mình xông ra đánh Giang Nam gãy mấy cái xương sườn, hung ác tàn nhẫn, ngày đó không ai dám bước tới.
Hệ thống: "Ký chủ, còn chần chờ gì nữa, hãy dùng tiềm lực của cô đi! Đây là cơ hội tốt để thành mỹ nhân cứu phản diện!"
Nhìn thấy Ôn Thành bị ba tên côn đồ bao vây, Cố Sanh lại đá vào Chương Văn Hào, "Tôi xem ai dám làm chuyện đó! Nếu người của tôi có nửa điểm bị thương, tôi nhất định sẽ không buông tha cho lão đại của mấy người!"
Nói xong, Cố Sanh đã đuổi theo, đá một cú vào Chương Văn Hào, Chương Văn Hào đã tránh được Cố Sanh, tất nhiên hắn không thể bị nữ sinh đánh bại nên hắn buộc phải chạy chậm.
Mấy tên côn đồ: "..." Anh Hào! Cố đại tiểu thư là một cô gái nhỏ, cô ấy không phải dã thú trong hồ, vậy tại sao anh lại sợ cô ấy như vậy?! Về sau anh định sống ở Nam Thành như thế nào?
Ôn Thành đã chuẩn bị tinh thần và dường như sẵn sàng xung trận bất cứ lúc nào, nhưng hắn không ngờ rằng lần này Cố Sanh lại lên đài với Chương Văn Hào.
Vẫn là vì hắn ...
Kẻ nói dối này muốn làm gì?
Cố Sanh đuổi theo Chương Văn Hào hết cỡ: "Để người của anh cút đi, anh có nghe tôi nói không!"
Hệ thống: "Oa, oa, ký chủ, cô thật tuyệt! Chính là! Đúng vậy! CÔ là một nữ chủ kiêu ngạo, độc đoán, dã tâm, sẵn sàng tìm đường chết bất cứ lúc nào!"
Cố Sanh: "..."
Chương Văn Hào không muốn nhìn thấy cảnh mình bị Cố Sanh đuổi theo, không muốn lên hot search trên diễn đàn của trường nên đành tạm thời bỏ cuộc và xua tay với tên côn đồ, "Đi!"
Cố Sanh lúc này mới bỏ qua.
Trước khi Chương Văn Hào đưa người của mình đi, hắn ta đỏ mặt cảnh cáo Ôn Thành, "Ôn Thành, chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy! Hừm, đừng nghĩ rằng mày ở Cố gia thì có thể sống trong cái vòng tròn này ! Nằm mơ! Thân phận của mày như thế nào, tự mình suy nghĩ đi! "
Chương Văn Hào đi rồi.
Diễn xuất của Cố Sanh vừa rồi hoàn toàn phù hợp với tính cách của nguyên nữ chủ, mặc dù có chút cẩu huyết nhưng quả thực chính là tác phong của Cố đại tiểu thư.
Cố Sanh đi tới trước mặt Ôn Thành, có chút lấy lòng.
Trên thực tế, người ngoài không biết rằng nguyên nữ chủ và Ôn Thành đã từng xa cách và tái hợp vô số lần, sau mỗi lần chia tay, chỉ cần nữ chủ mềm lòng một chút, Ôn Thành sẽ không có sức lực chống cự để chia tay.
Mặc dù ông Cố thất vọng với con gái của mình, nhưng ông không muốn nhìn thấy cô và Ôn Thành đến với nhau, vì vậy, nguyên nữ chủ và Ôn Thành vẫn luôn lén lút đến bên nhau.
Giống như tất cả những cặp đôi trẻ đang yêu nhau, hai người họ cũng sẽ có những xung đột và đã làm rất nhiều điều phi thường, chỉ có cái cuối cùng là nếm trái cấm chưa làm.
Ôn Thành không nhớ nổi cô đã đề nghị chia tay bao nhiêu lần, hôm nay hắn cũng không muốn lặp lại những sai lầm cũ, hắn rất thích cô và muốn cô, nhưng không phải hèn mọn cầu xin thương xót như trước đây.
Ôn Thành do dự nói, sau khi mím môi liền, lại xoay người rời đi.
Cố Sanh: "... Ôn Thành! Anh dừng lại!" Nguyên nữ chủ đều gọi Ôn Thành, vì vậy Cố Sanh cũng làm như vậy.
Ôn Thành dừng lại, chỉ cho Cố Sanh nửa khuôn mặt, "Từ hôm nay, anh sẽ không cùng em trở về." Vừa nói, anh lại vừa bước đi.
Đương nhiên, Cố Sanh không thể để vai phản diện bắt đầu tính kế cô, vội vàng ngạo mạn hỏi: "Ý của anh là sao? Ôn Thành, nói rõ ràng cho em!"
Ôn Thành biết người con gái hắn thích luôn kiêu ngạo và độc đoán, nhưng ngay cả khi cô ấy như vậy, hắn vẫn không xứng với cô, ánh mắt thiếu niên phức tạp, nhìn mặt Cố Sanh, lần đầu tiên trong 10 năm đưa ra yêu cầu với cô, "Em tự mình suy nghĩ lại rồi lại đến tìm anh."
Lần này, thiếu niên thực sự rời đi.
Để Cố Sanh một mình để thưởng thức mối quan hệ phức tạp giữa các nhân vật trong thế giới này.
Hệ thống: "Ký chủ, đừng nản lòng, nói cho cô một bí mật, tôi vừa mới phát hiện khi vai phản diện đang nhìn cô, trên người vẫn có chút phấn hồng, điều này có nghĩa là hắn vẫn thích cô, nhưng ... theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi, vai phản diện chắc là muốn thay đổi sách lược tấn công cô, hắn đã bắt đầu dùng mưu kế, có lẽ là lạt mềm buộc chặt, ký chủ, cô phải nhịn. "
Cố Sanh: "..."
...
Cố Sanh và Ôn Thành học cùng lớp nhưng cô không xem ảnh người khác cả buổi chiều, tan học đúng giờ tài xế của Cố gia sẽ đứng cổng trường, Cố Sanh và Cố Nhiễm trái phải ngồi ở hàng ghế sau. Trước kia đều là Ôn Thành ở ghế phụ, hôm nay Ôn Thành không ở đây, Cố Sanh biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng Cố Nhiễm thì không hiểu tình hình.
Khi tài xế khởi động xe, Cố Nhiễm hỏi: "Chú Vương, Ôn Thành còn chưa tới đây, chờ một chút."
Cố Nhiễm từ nhỏ đã rất dễ mến, lại hay nói năng nhẹ nhàng nên người trong Cố gia rất thích cô ấy. Bác Vương nói: "Nhị tiểu thư, hôm nay Ôn Thành gọi điện cho tôi và nói rằng sau khi tan học tự mình trở về, chuyện này tiên sinh đã biết. "
Cố Nhiễm nghe vậy, trừng mắt nhìn Cố Sanh, "Chị, bây giờ chị hài lòng chưa?"
Cố Sanh nhún vai, "Còn chưa đâu."
Cố Nhiễm, "Chị!"
Cố Sanh không thèm nói chuyện với cô ấy nữa.
Hệ thống: "Người ngoài có thể cho rằng ông Cố thiếu nợ vợ cả nên đã chăm sóc tốt cho mẹ con Ôn Lan, nhưng chuyện này không phải vậy."
Cố Sanh: "Là bởi vì thân thế của Ôn Thành?"
Hệ thống: "Đúng vậy, Ôn Thành là huyết thống của nhà họ Chương. Ông Cố , tức là cha của cô, không phải là một chú chim tốt. Ông Cố lưu lại mẹ con Ôn Lan là có dụng tâm kín đáo. Ký chủ, vai phụ của thế giới này không hề dễ đối phó. Để có thể giải quyết dễ dàng, phải nhanh lên khiến cho nhân vật phản diện đứng chung chiến tuyến với mình. "
Cố Sanh: "Còn nam chủ của thế giới này thì sao?"
Hệ thống: "Cái này ... sức chiến đấu của nhân vật phản diện vượt xa tưởng tượng của cô và tôi. Tôi nghĩ ... cô đừng nên trêu chọc nam chủ, để nam chủ thế giới này có một con đường sống. Theo cốt truyện của thế giới gốc, nếu cô không công lược vai phản diện, hoặc là cô và nhân vật phản diện HE, nếu không tôi thực sự không thể nghĩ ra một kết thúc thứ ba tốt hơn. Nhưng !!! Để cùng nhân vật phản diện HE, cô cần phải tích lũy 1.000 tích phân . "
Cố Sanh: "..." Mối hận từ một ký chủ đáng thương!
...
Sự nghiệp của ông Cố đang phát đạt, ông ấy cũng ít khi ở nhà những lúc bình thường, Anna dù là một ngôi sao lỗi thời nhưng thỉnh thoảng vẫn đi trên thảm đỏ gì đó. Tóm lại, vợ chồng vắng nhà là chuyện bình thường.
Ngay khi về đến nhà, Cố Sanh đã gửi một tin nhắn cho Ôn Thành, 【Ở đâu? trả lời sớm nhất có thể! 】
Ghi chú trong điện thoại là "Chó Sói Nhỏ". Cô thực sự sợ một ngày nào đó sẽ bị Chó Sói Nhỏ ăn thịt. Cố Sanh muốn đổi một ghi chú. Cho dù đó là Bạch Tử Thanh hay Cơ Mặc, họ đều là những người mà cô muốn bảo vệ. Nếu Ôn Thành đã từng là Bạch Tử Thanh và Cơ Mộ, tất nhiên, Cố Sanh phải tiếp tục bảo vệ. Cô ấy đã thay đổi một biệt danh hoàn toàn khác biệt với tính cách của Cố đại tiểu thư, gọi là "Tiểu khả ái".
Đúng vậy, nhân vật phản diện chính là tiểu khả ái của cô.
Nghĩ đến đây, cô đột nhiên cảm thấy Ôn Thành không đáng sợ như vậy nữa.
Cố Sanh và Cố Nhiễm đã quen với việc 2 người cả đời này sẽ không qua lại với nhau, ngay từ khi bước vào cửa biệt thự, họ đã phớt lờ nhau và trở về phòng của mình.
Cố Sanh mở điện thoại lên nhìn, khi đó nữ chủ và Ôn Thành trộm yêu, cô chính là nữ bá chủ, nên Ôn Thành đã cài phần mềm theo dõi trên điện thoại của cả hai, chỉ cần điện thoại của người kia mở ra là có thể biết vị trí cụ thể của đối phương.
Vào lúc này, điện thoại trong tay Cố Sanh cho thấy rằng Ôn Thành đã trở lại, và hắn đang ở trong biệt thự.
Cố Sanh lần theo bản đồ đến tìm Ôn Thành.
Ông Cố là một doanh nhân, ông ấy sẽ không làm ăn thua lỗ, vì lợi ích lâu dài, ông ấy đã nuôi nấng đứa con hoang của nhà họ Chương trong những năm qua, để ngăn cản việc Ôn Lan bỏ đi với Ôn Thành, ông Cố cố tình đưa Ôn Thành đến trường học quý tộc, riêng học phí hàng năm của trường cấp 3 Tứ Trung đã cao tới hàng trăm nghìn, chắc chắn không phải thứ Ôn Lan có thể trả.
Ông Cố đã sử dụng tương lai của đứa trẻ như một cái cớ để kiểm soát Cố Lan đến chết.
Cố Sanh lần theo bản đồ trong điện thoại xuống bếp ở tầng 1. Trước khi đến gần, cô nghe thấy tiếng vỗ tay giòn giã, giọng của Cố Lan, "Con quỳ xuống cho mẹ! Con đã quên những gì mẹ đã nói với con rồi sao? Mẹ đã nói rồi mà, đừng điều tra nhà họ Chương nữa! Với địa vị và tiềm lực tài chính của nhà họ Chương, con không thể chống lại họ! Hiện tại, con không chỉ đi trêu chọc nhà họ Chương, còn đánh bạn học của đại tiểu thư nữa.