Lạc Tuấn Diệp đã bảy tuổi, đứng trong thư phòng Lạc Tu nghe giáo huấn, Lạc Tu vô cùng nghiêm khắc đối với giáo dục hài tử, thời điểm nên phê bình và trừng phạt thì tuyệt đối sẽ không vì con còn nhỏ mà mềm lòng, nhưng thời điểm con làm tốt, hắn cũng sẽ khen ngợi bọn nhỏ.
Luôn có 1 số người nghĩ giảng đảo lý khi trẻ con còn nhỏ nó sẽ nghe không hiểu, cũng không nên quá nghiêm khắc với con, làm trẻ mất đi ngây thơ trẻ em nên có, sau đó lấy lý do con vẫn còn con nít mà mặc kệ và bao che hành vi sai lầm của con, khi trẻ lớn tới một độ tuổi nhất định, đến lúc đó muốn quản thì phát hiện trẻ vô cùng phản nghịch, căn bản là không quản được.
Cách đơn giản nhất để hủy diệt tương lai sau này của một đứa bé chính là mặc cho nó tự do vui sướng trưởng thành.
Tuy Lạc Tu vô cùng bận rộn, nhưng đối với giáo dục cho con, hắn một chút cũng không sơ sót, hắn muốn con học được tự hạn chế, học được thái độ đối nhân xử thế, còn có nghị lực kiên trì, dạy bọn họ cách đối mặt với thất bại, hướng dẫn cho chính con tìm kiếm phương pháp giải quyết vấn đề gặp phải.
"Khôn vặt vĩnh viễn không tốt hơn trí tuệ, nếu con còn nhỏ đã dưỡng thành thói quen khôn vặt như thế này, sau này đi càng cao sẽ ngã càng thảm." Lạc Tu hỏi Lạc Tuấn Diệp:" Cha nói với con những lời này, con còn gì không rõ sao?"
"Đi xin lỗi giáo viên, sau đó làm lại toàn bộ bài tập rồi đưa cho cha xem." Lạc Tu nghiêm mặt nói.
"Dạ." Lạc Tuấn Diệp xoay người đi ra ngoài, dù sao chỉ là một đứa nhỏ 7 tuổi, sau khi bị Lạc Tu dạy dỗ nghiêm khắc, khó tránh khỏi hụt hẫng buồn bã, cúi đầu đi tới cửa.
"Ngẩng đầu lên." Khẩu khí Lạc Tu nghiêm khắc.
Lạc Tuấn Diệp bị dọa sợ tới run lên, lập tức thẳng lưng, ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Lạc Tuấn Diệp trở lại phòng học của mình, sau khi nói xin lỗi với hai giáo viên, ngồi xuống tiếp tục làm bài.
Mạnh Dương ở trong nhà ấm trồng hoa, ôm con trai nhỏ sắp hai tuổi, nhìn con trai thứ hai bốn tuổi đang mở hộp trí tuệ bằng gỗ, cậu biết Lạc Tuấn Diệp khôn vặt lừa giáo viên bị Lạc Tu kêu lên dạy bảo. Nhưng cậu cũng không đi nói cái gì, mỗi lần con làm bậy, thời điểm Lạc Tu dạy con, Mạnh Dương sẽ không tham dự, không chen vào, không xuất hiện, nhất định phải để cho con học được cách tự nhìn lại lỗi lầm của mình.
Lạc Tuấn Hàm đẩy miếng gỗ cuối cùng lên vị trí chính xác, toàn bộ bốn ổ khóa cái hộp mở ra, cậu cao hứng nói:"Ba ba xem nè, con lại mở ra hết."
"Giỏi quá." Mạnh Dương cười tán dương:"Thời gian so với lần trước ngắn hơn, Tuấn Hàm thật thông minh."
Nghe được Mạnh Dương khen, Lạc Tuấn Hàm cười rất vui vẻ, cậu khóa lại cái hộp, sau đó cởi ra.
Mạnh Dương tiếp tục xem cậu giải hộp, cách mở ra cái hộp trí tuệ này mỗi lần đều khác nhau, đặc biệt dùng để rèn luyện khả năng hoạt động trí não của trẻ em. Cái Tuấn Hàm giải mặc dù chỉ là hộp sơ cấp trí tuệ, nhưng dù sao cậu chỉ mới có bốn tuổi cũng đã giải ra nhiều lần, mà cái hộp sơ cấp trí tuệ này là áp dụng cho trẻ từ 7 đến 10 tuổi.
Mạnh Dương nghĩ, dù Tuấn Diệp chỉ mới 7 tuổi, nhưng cũng sớm không chơi hộp trí tuệ nữa, bởi vì hộp trí tuệ đẳng cấp cao cậu tùy tiện là có thể giải ra, đứa bé này thực sự rất thông minh, cho nên dẫn dắt và giáo dục chính xác rất quan trọng.
Lạc Tu đi vào nhà ấm trồng hoa, sau khi Lạc Tuấn Hàm thấy hắn, cậu lập tức đứng lên hô:"Cha."
Lạc Tu gật đầu, đi tới bên cạnh Mạnh Dương rồi ngồi xuống.
"Đi ra ngoài chơi đi, ba ba và cha nói chuyện một lúc." Mạnh Dương mỉm cười nhìn con nói.
"Vâng." Lạc Tuấn Hàm ngoan ngoãn đáp, sau đó xoay người đi ra ngoài.
"Thụ, thụ." Lạc Tuấn Húc kêu Lạc Tu.
"Gọi cha." Mạnh Dương lập tức sửa lại:"Gọi cha."
树: thụ (cây) đọc là shù
叔叔: thúc thúc (chú) đọc là shū·shu
Bé con gọi theo Mạnh Dương là chú nhưng còn nhỏ nên đọc thành shù.
父亲: phụ thân (cha) đọc là fùqīn
呼群: Hū qún
Tuy khác nhau nhưng đọc na ná nhau.
"Hô đàn. (呼群)" Lạc Tuấn Hục kêu lên.
Mạnh Dương quen gọi Lạc Tu là chú, đứa nhỏ này cũng theo Mạnh Dương gọi Lạc Tu là chú, lão đại lão nhị thì không có như vậy, Mạnh Dương sửa lại nhiều lần đứa nhỏ cũng không đổi, làm Mạnh Dương hiện tại cũng không dám gọi Lạc Tu là chú Lạc nữa.
Vốn Mạnh Dương chỉ định sinh hai đứa sẽ không sinh nữa, nhưng đứa bé này tới thật sự bất ngờ, nhưng nếu đã mang, Mạnh Dương đương nhiên là sẽ sinh đứa nhỏ ra, bởi vì này chính là duyên số chú định.
Lạc gia dù nuôi trăm đứa bé cũng có thể nuôi, nhưng giáo dục mỗi một đứa bé cùng làm bạn với chúng thật sự không phải là chuyện dễ dàng, cho nên Mạnh Dương quyết định, không thể mang thai nữa.
Mạnh Dương quay đầu hôn lên mặt Lạc Tu:"Vất vả anh, phụ thân đại nhân." (ở đây là phụ thân vì mình không biết từ nào hợp với đại nhân và sửa đại nhân lại thế nào nên để vậy luôn, mình vẫn để cha trong truyện vì thấy cha hiện đại hơn, phụ thân nghe cổ đại quá)
"Ô, ô." Lạc Tuấn Húc thấy vậy, chu mỏ bé cũng muốn hôn nhẹ.
Mạnh Dương bất đắc dĩ nhìn con, đứa bé này thật sự là cái gì cũng học, sau đó hôn lên gương mặt nhỏ của con một cái, nhưng đứa bé này vẫn chu mỏ ô ô ô. Mạnh Dương bế con lên, để con hôn mặt Lạc Tu một cái, mặt Lạc Tu đầy nước miếng.
Mạnh Dương cười cười, giơ tay lên lau sạch nước miếng trên mặt hắn, thời điểm Lạc Tu muốn hôn cậu, cậu liền lấy tay ngăn miệng hắn lại nói:"Tên nhóc này giống như thành tinh vậy, thấy chúng ta làm gì cùng muốn học, vẫn là đừng để cho con thấy được."
Lạc Tu xoay đứa bé qua hướng khác, sau đó một tay che mắt con trai, một tay đỡ đầu Mạnh Dương hôn. Đứa nhỏ vì không nhìn thấy mà chuyển động đầu nhỏ, phát ra thanh âm bất mãn.
Đêm khuya, Mạnh Dương nằm ngủ trong lòng Lạc Tu, thực ra cậu căn bản không có ngủ, mà là đang ở trong đầu tính thời gian.
Mạnh Dương nhẹ nhàng di chuyển ra khỏi lòng Lạc Tu, sau đó xuống giường phủ thâm áo khoác đi ra ngoài, cậu động một chút thì Lạc Tu đã tỉnh, hắn biết cậu muốn làm gì nên cũng không gọi cậu lại.
Mạnh Dương đi tới cửa phòng con trai cả, nhấn chuông.
Lạc Tuấn Diệp mới tắm xong từ phòng tắm đi ra, đi tới cạnh cửa thấy là Mạnh Dương liền lập tức mở cửa kêu:"Ba ba."
"Vậy thì đi ngủ sớm đi." Mạnh Dương cúi đầu nâng gương mặt tuấn tú còn non nớt của con trai lên xoa xoa.
"Dạ." Lạc Tuấn Diệp gật đầu, sau đó xoay người đi tới bên giường.
Lạc Tuấn Diệp vén chăn lên giường, Mạnh Dương cũng đi tới bên giường ngồi xuống, nói với cậu:"Đừng mang theo tâm trạng chán nản đi ngủ, con bây giờ còn nhỏ, thời điểm làm sai, cha con có trách nhiệm chỉ ra chỗ sai của con, cũng sẽ cho con biết sai lầm như vậy sẽ ảnh hưởng như thế nào đối với cuộc sống sau này của con, ba ba và cha con đều hy vọng dù sau này con làm cái gì, có thành tựu hay không cũng không quan trọng, nhưng nhất định phải là người có trí tuệ thật sự, bởi vì chỉ khi có trí tuệ sáng suốt con mới dễ dàng có được hạnh phúc mình muốn hơn."
"Con đã biết." Gương mặt nhỏ nhắn trẻ con đầy nghiêm túc nói:"Con biết cha là muốn tốt cho con."
Mạnh Dương không muốn đã trễ thế này còn tiếp tục nói với con trai một đống đạo lý nhân sinh, hiện tại cậu chỉ muốn con trai cục cưng của cậu có thể ngủ ngon giấc.
Mạnh Dương ôm Lạc Tuấn Diệp, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu nói:"Con là một đứa trẻ vô cùng thông minh và ưu tú, ba ba và cha con đều vô cùng kiêu ngạo vì con, ngủ đi."
Sau khi Lạc Tuấn Diệp ngủ, Mạnh Dương đắp kín mền giúp cậu, sau đó mới đứng dậy đi ra ngoài.
Lạc Tu là một người cha vô cùng nghiêm khắc, nhưng Mạnh Dương cho tới nay cũng không nhận xét gì, bởi vì cậu nghĩ, quá trình trưởng thành của một đứa bé, nghiêm khắc giáo dục là rất quan trọng, mà khen ngợi cũng không thể thiếu. Những đứa trẻ lớn lên trong một gia đình như này, nếu không nghiêm khắc sẽ rất khó có lòng sợ hãi, người là không thể không có lòng sợ hãi. Nhưng nếu chỉ có nghiêm khắc, không có khen ngợi và khích lệ, đứa bé sẽ không có lòng tự tin, sẽ dễ đi lên con đường cực đoan. Mà Lạc Tu và Mạnh Dương đều đang nỗ lực làm tốt vai trò của mình, một nghiêm khắc, một ôn nhu, dạy con không phải là một chuyện dễ dàng, nhưng ngươi đã mang đứa nhỏ tới thế giới này, thì nhất định phải gánh trách nhiệm này.
Tuy Lạc Tu và Mạnh Dương đều quyết định sau này để cho con tự lựa chọn có muốn thừa kế công ty hay không, nhưng cũng không phải đứa nào muốn thừa kế thì nhất định sẽ cho nó thừa kế mà còn phải xem nó có năng lực hay không, dù sao Lạc Tu không chỉ là cha mà còn là người phụ trách của cả tập đoàn, phụ trách với những người đã bỏ ra thanh xuân và trí tuệ cùng sức lao động.
Mạnh Dương về đến phòng, sau khi nằm lên giường lại rúc vào lòng Lạc Tu, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
"Con ngủ rồi?" Lạc Tu ôm Mạnh Dương hỏi.
"Ừm." Mạnh Dương nhỏ giọng nói:"Uống sữa xong cũng tắm xong, đã ngủ rồi.
"Vậy bây giờ em có thể an tâm chưa?" Lạc Tu hỏi.
"An tâm cái gì?" Mạnh Dương biết rõ còn hỏi.
"Chuyện nên làm đêm nay còn không có làm, không phải vừa nãy em vẫn luôn không ngủ được sao?"
"Em là nghĩ Tuấn Diệp vẫn chưa ngủ nên mới không ngủ được, mới không phải là vì suy nghĩ cái này mà không ngủ được." Mạnh Dương ôm vai Lạc Tu, dần dần chỉ còn lại tiếng thở dốc.