Lão nam nhân ngồi sát em trai, cẩn thận quan sát xung quanh.
Căn bản không biết đây là nơi nào, bốn phía trang trí không tồi, thậm chí tinh xảo, quý giá.
Nhưng sắc mặt em trai trở nên vô cùng khó coi, lão nam nhân hỏi bị sao, em trai lại nói, đây là "nhà" cậu.
Thích Tranh mỗi tháng phải trở về một lần chào hỏi cha mẹ.
Không sai, Địch Thiến cũng ở chỗ này.
Cậu không biết người đàn ông kia mang 2 người đến đây là muốn làm gì, nhưng rất nhanh cậu đã biết.
Người đàn ông kia quả nhiên là tên điên.
Hắn thay bộ quần áo khác, dẫn Địch Thiến đến chỗ này.
Hắn cầm tay Địch Thiến, dịu dàng hỏi:"Thiến Thiến, em có biết hai người này là ai không?"
Địch Thiến nhìn có vẻ không tốt, cô mặc chiếc váy rộng thùng thình, bụng nhô lên, cô đang mang thai.
Địch Thiến nhìn lão nam nhân và em trai đang ngồi trên đất, cô nắm tay người đàn ông kia cầu xin:"Cầu xin anh, anh thả bọn họ đi đi."
Hắn nheo mắt:"Thả ai? Con trai hay tình nhân cũ?"
Sắc mặt Địch Thiến trắng bệch, cô biết hôm nay người đàn ông này mang cô đến đây chính là muốn giày vò cô.
Cả đời cô, chuyện hối hận nhất chính là gặp phải người đàn ông này.
Đúng như dự đoán, người đàn ông này mỉm cười đặt súng vào tay cô:"Tôi cho em một cơ hội, em cứu con trai hay tình nhân cũ?"
Địch Thiến nhìn khẩu súng, mấp máy môi:"Anh điên rồi. Anh điên thật rồi."
Hắn chịu dàng nhìn bụng Địch Thiến:"Thật ra con trai chết chúng không sao, không phải bụng em vẫn còn 1 đứa sao?"
Địch Thiến run rẩy, nhấc súng hướng về phía em trai.
Sắc mặt cha cậu thay đổi, lướt qua tia âm hiểm. Nhưng rất nhanh, khẩu súng lại chĩa về phía lão nam nhân.
Em trai đột nhiên động đậy, nhào lên người lão nam nhân, mặc cho lão nam nhân có giãy giụa cũng không tránh.
Địch Thiến nhìn hai người vùng vẫy, cô muốn chết đi cho xong. Cô ngồi xuống đất khóc, cầm súng ôm đầu:"Xin anh, xin anh đừng ép tôi."
Sắc mặt người đàn ông trở nên u ám:"Hay là vẫn còn luyến tiếc hai người họ, đừng tưởng tôi không biết, cô giúp thằng nhãi kia thu thập chứng cứ lật đổ tôi, uổng công tôi đối với cô tốt như vậy."
Hắn hung hãn tát Địch Thiến một cái, giật khẩu súng từ đôi tay run rẩy của Địch Thiến:"Cô không chọn, để tôi chọn."
Lão nam nhân nghe vậy liền điên cuồng cử động, anh bị trói tay, không có cách nào đẩy em trai đang đè trên người ra được.
Em trai nhìn mặt lão nam nhân khóc rất khó coi, kiên định lắc đầu.
Một lát sau, tiếng súng liên tiếp vang lên.
Lão nam nhân cảm giác được cơ thể em trai rung lên dữ dội mấy lần, sau đó chất lỏng màu đỏ tươi dần dần thấm vào người anh.
Em trai đau đớn nhíu mày, mấp máy môi muốn nói chuyện, sau đó máu từ miệng cậu trào ra, rơi xuống mặt lão nam nhân.
Con ngươi lão nam nhân co lại, mất âm thanh, tất cả đều là máu đỏ.
Chỉ có mặt em trai là nhợt nhạt.
Anh nhìn môi em trai, chậm chạp cử động, dùng môi mấp máy nói với anh một câu.