Lao Nhanh Trên Đại Đạo Tìm Đường Chết

Chương 48



Buổi tối ngày hôm ấy khi về nhà, Hứa Ngạn cầm tay thầy Giang, bẽn lẽn đi theo sau anh như cô vợ nhỏ mới về nhà chồng.

Sau giờ tan học, hai người bị lãnh đạo nhà trường gọi thẳng lên văn phòng nói chuyện nên đều chưa ăn cơm. Giang Vô Ngôn nấu nước nấu mì, Hứa Ngạn chịu khó làm trợ thủ cho anh.

Nấu chín cà chua rồi đập vào nồi hai quả trứng gà, Hứa Ngạn gắp quả trứng chần trong bát mình đặt vào bát thầy, đương nhiên là bị từ chối, “Có hai quả, mỗi người một quả, không cần em cho thầy.”

Hứa Ngạn lắc đầu nói mình không thích ăn, khiến Giang Vô Ngôn thiếu kiên nhẫn đặt đũa xuống, “Nhà chúng ta còn chưa nghèo đến mức đó, đừng như vậy.”

“Nhưng em không thể tiêu nhiều tiền của thầy...” Hứa Ngạn cúi đầu, nhỏ giọng hỏi Giang Vô Ngôn, “Thầy Giang, thầy nói thầy nuôi em, có thật không?”

Thầy Giang cúi đầu ăn trứng, ừm một tiếng thay lời khẳng định.

Hứa Ngạn nói, “Thầy đã hứa với em, thế thì, thế thì thầy không thể đổi ý.”

“Tạm thời sẽ không.” Giang Vô Ngôn nhấp một hớp nước canh, cố ý doạ cậu, “Bình thường phải giặt quần áo và nấu cơm cho thầy, buổi tối phải làm ấm chăn, làm được không?”

“Em làm được! Em biết làm hết!” Hứa Ngạn vội vàng nói, “Em rất chịu khó, chuyện gì cũng làm được, những chuyện đó cứ giao cho em, cuối tuần em còn có thể đi làm thêm kiếm tiền...”

Cậu đảm bảo đàng hoàng trịnh trọng, ai biết Giang Vô Ngôn đột nhiên nở nụ cười, “Thầy đùa thôi, nhà có hai người, không cần ngày nào em cũng làm những thứ này.” Anh suy nghĩ một chút rồi nói, “Cố gắng học tập đi, độ tuổi của em thì học hành chăm chỉ mới là điều quan trọng nhất.”

Hứa Ngạn vội vàng gật đầu, rồi đứng dậy thu dọn bát đũa.

Sau cơm tối, Giang Vô Ngôn sang nhà hàng xóm nhận Thạch Đầu về nhà. Hàng xóm là một nữ tiểu thuyết gia, con cún con không thể ở một mình cả ngày được, mà hai người bọn họ phải đi làm và đi học, nên họ quyết định nhờ một người chăm nó vào ban ngày.

Cún con được đưa về lúc đang ngủ say, không khí lạnh bên ngoài khiến nó vô ý thức rúc sâu vào trong quần áo của Giang Vô Ngôn mà ngày ngủ. Hứa Ngạn mở điều hòa trong phòng khách một lúc, chờ ấm lên mới lấy cún con trong lòng thầy ôm ra, bỏ vào ổ chó. Sau đó tự gội đầu, tắm rửa và trải giường chiếu, rồi lên giường sưởi chăn.

Đến khi Giang Vô Ngôn về phòng thì cậu đã súc sẵn trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng ngời, mong chờ nhìn mình.

“Khuya rồi, đi ngủ đi.” Giang Vô Ngôn lên giường sờ tóc của hắn, trở tay tắt đèn.

Trong phòng yên tĩnh, Hứa Ngạn trở mình, lặng lẽ cong người dịch sát vào trong lồng ngực của Giang Vô Ngôn.

Nhưng tháng ngày an nhàn và ấm áp luôn trôi qua rất nhanh. Vào đầu đông, kỳ nghỉ đông đã đến rồi. Kết quả thi cuối kỳ của Hứa Ngạn không tệ, nhưng mà kỳ nghỉ của lớp 12 không có mấy ngày, Giang Vô Ngôn đành đưa cậu ra ngoài ăn một bữa coi như khao thưởng, không thể dẫn cậu đi chơi một chuyến.

Không chơi thì không chơi, Hứa Ngạn rất quý trọng thời gian ở nhà, hận không thể mỗi ngày ở bên thầy Giang làm bạn.

Đáng tiếc, mấy ngày qua ngoài khi học bù ở trường học có thể thấy trời tuyết trăng phau ra, trong khoảng thời gian ở nhà nghỉ ngơi này, nào Giang Vô Ngôn cũng đi sớm về trễ, dường như anh bận ra ngoài làm điều gì đó mờ ám vậy.

“Hay là thầy ấy yêu đương?” Một bạn học biết hai người đang ở chung nhắc nhở cậu, “Thầy Giang cũng đến tuổi đó rồi, thầy ấy còn có mị lực như thế, có bạn gái cũng là điều dễ hiểu.”

Yêu đương? Bạn gái?

Những từ này dằn vặt Hứa Ngạn đến mức trắng đêm khó ngủ.

Có lẽ gần đây Giang Vô Ngôn yêu đương thật rồi, ngoại trừ quan tâm anh một đôi lời, cậu cũng không dám hỏi gì.

Sau học bù sau kỳ nghỉ đông được coi là thời gian nhàn hạ, một tuần được nghỉ một ngày, Hứa Ngạn bứt rứt mãi, một ngày được nghỉ, cuối cùng cậu cũng quyết định theo dõi thầy Giang.

Còn theo dõi để làm gì, ngoài việc muốn xác nhận sự thật ra, cậu còn đau đáu một nỗi sợ không thể nói thành lời.

Bây giờ, ngoài Giang Vô Ngôn ra, cậu đúng là không còn gì cả.

Kế hoạch theo dõi bắt đầu tiến hành. Cậu đi theo Thầy Giang chuyển hai chuyến xe, chạy đến một trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố, cậu thấy Giang Vô Ngôn đứng ở cạnh một cây cột ở cổng trung tâm thương mại gọi điện thoại, cúp máy xong thì xoa xoa lòng bàn tay, hà ra một làn sương mù, rồi lại đút tay vào trong túi quần.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác nỉ cổ lật, chiếc áo dài qua mông, mặc một chiếc quần tây trang nhã, bên trong có lẽ còn có quần giữ ấm, thêm một đôi giày nhung hiệu Dr.Martens, trông rất tôn dáng.

Hứa Ngạn lén lút nhìn anh, thấy anh trong năm phút đồng hồ mà đã xoa tay ba lần, có lẽ là vội quá nên quên mang găng tay đi, ngay cả khăn quàng cổ cũng không quàng.

Ngay khi Hứa Ngạn đau lòng muốn lại gần làm nóng tay cho anh, người mà Giang Vô Ngôn chờ cuối cùng cũng đã đến.

Đúng là nữ, vóc dáng khá đẹp, trang phục cũng rất thời thượng. ở góc độ của Hứa Ngạn chỉ nhìn thấy phần son môi tươi đẹp của cô, nó khi thấy thầy Giang thì mở rất lớn, khiến Hứa Ngạn cảm thấy cô như muốn ăn thịt người vậy.

Cách khá xa nên cậu không thể nghe thấy tiếng hai người trò chuyện. Nội tâm của bạn học Hứa ngứa ngày khó chịu, một mặt thì tuyệt vọng vì phải đối mặt với cảnh tượng này, mặt khác còn không cam lòng muốn tìm thêm chứng cứ.

Xoắn xuýt muốn chết, thấy hai người đã nói chuyện xong chuẩn bị rời đi, cậu lại cắn răng, như tìm ngược mà đi theo.

Cũng may hai người chỉ đi bộ  mà không lái xe, Hứa Ngạn không hề khó khăn để có thể theo đuôi họ, nhưng đến chỗ cần đến – một khu đô nhà cao cấp, vì không có thẻ nên cậu bị cản lại, lúc này mới bất đắc dĩ dừng bước.

Tốt, giờ thì tốt rồi, không chỉ gặp mặt, còn theo người ta về nhà luôn rồi.

Hứa Ngạn chậm rãi ngồi xổm xuống trước cổng khu nhà, hận bản thân chưa từng tới nơi này.

Nếu như không biết, thầy Giang vẫn sẽ là thầy Giang của mình, còn có thể cùng thầy ăn cơm và đi ngủ. Bây giờ biết rồi, không biết người bên cạnh thầy có đuổi mình ra cửa không, tương lai không chừng còn không được gặp lại thầy ấy nữa.

Cứ thế rối rắm mãi, cậu đáng thương run rẩy ngồi xổm trong gió lặng căm, chôn đầu trong cánh tay, cảm giác đau khổ như thiếu nữ thất tình vậy. Mãi đến tận khi Giang Vô Ngôn ra khỏi khu nhà kia nhìn thấy cậu, mới kéo cậu dậy.

“Sao em lại đến đây?” Thầy vỗ vỗ đám bụi không tồn tại trên quần áo của cậu, rồi giới thiệu với người phụ nữ đi ra đưa tiễn mình, “Đây là Hứa Ngạn, học trò tôi.”

“Em trai Hứa nhỉ, đáng yêu quá.” Cô thả tóc, không đánh son, tiếng phổ thông pha tiếng địa phương nói, “Thầy Giang, tiền tôi đã gửi vào tài khoản của thầy rồi đấy, cảm ơn thầy nhé, lần sau có dịp lại quay lại.”

“Khách sáo rồi, công tử không hề kém, chỉ do cậu ấy không muốn bỏ công sức thôi.”

“Anh là người đầu tiên nói chân thành được như vậy đấy, nhưng tôi hiểu con trai tôi như thế nào mà.” Lại nói thêm mấy câu khách sáo, cô gái xoay người rời đi, trước cổng chỉ còn lại hai người.

Hứa Ngạn ủy khuất kéo Giang Vô Ngôn, gọi, “Thầy ơi.”

“Đi thôi, lần tới đừng làm chuyện ngu xuẩn nữa.” Giang Vô Ngôn nói, rồi tiến về nhà ga.

“Thầy ơi!” Bạn học Hứa nhỏ giọng nói một câu, “Chân em tê rần rồi.”

Giang Vô Ngôn quay đầu lại, “Em còn muốn để thầy cõng em à? Ai bảo em tới, đây là em tự chuốc việc vào thân còn gì?”

“Thầy ơi...” Hứa Ngạn lại gọi anh.

Ngữ khí thực sự quá đáng thương, Giang Vô Ngôn thở dài, đành phải quay lại ngồi xổm ở trước mặt cậu, “Tới tới tới, thực sự là đời trước thiếu nợ em mà.”

Hứa Ngạn nằm sấp sau lưng anh, dụi dụi đầu vào gáy anh, nở nụ cười quyến luyến.

“Cười cái rắm ấy.” Giang Vô Ngôn mắng cậu, “Trời thì lạnh mà không biết về nhà, chạy ra bên ngoài hứng gió, em bị điên à.”

“Thầy nói đều đúng! Em nghe thầy!” Hứa Ngạn vẫn cười hì hì.

“Thằng nhóc này.” Giang Vô Ngôn cười mắng một câu, nâng chân cậu lên, lầm bầm, “Gần đây ăn kém à, sao nhẹ vậy.”

Hứa Ngạn dụi dụi anh, lại dụi dụi, trong lòng như có một khối mật đường tan chảy dưới hơi ấm, ngấm vào toàn thân, vừa thoải mái vừa thích ý.

“Thầy ơi” Cậu kêu lên.

“Chuyện gì?”

“Em sẽ cố gắng đọc sách, sau đó lên đại học, tìm một công việc tốt, tương lai kiếm thật nhiều tiền nuôi thầy.”

“Nói viển vông ít thôi, chờ em lên đại học rồi nói tiếp.”

“Tương lai chúng ta sẽ mua nhà ở trung tâm thành phố, nếu thầy cảm thấy ồn ào thì ở ngoại ô cũng được, em ở cùng thầy. Sau đó chúng ta mua xe, mỗi sáng sớm em sẽ dậy sớm làm bữa sáng, mỗi ngày đều lái xe đưa thầy đi làm.”

“Vậy thì chờ em có bằng lái xe lại nói.”

“Có gì khó chứ, cùng lắm là em mu axe cho thầy lái, mua mấy chiếc liền, chúng ta đổi liên tục.”

“Thằng nhóc này.” Giang Vô Ngôn khẽ cười một tiếng, cũng tràn ngập chờ mong với tương lai sắp tới.