Lão Tử Không Phải Kẻ Ngốc

Chương 11: C11



"Anh chỉ muốn nói, xem phim thần tượng nhiều dễ suy giảm trí thông minh!"

Diệp Phong bất lực, mấy câu vừa rồi của Cố Vân Tương chắc chắn là của người đã xem mấy chục bộ phim thần tượng.

Thật sự uổng công cô nàng này IQ cao, không biết thi đậu đại học Bắc Kinh kiểu gì.

Không biết nói gì hơn, Diệp Phong không nhịn được mà duỗi ngón tay búng trán cô ấy một cái.

"A!"

"Anh Diệp Phong, đau quá."

Cố Vân Tương che trán, uất ức kêu lên.

"Biết đau là được rồi, sau này không được hỏi mấy câu ngu ngốc sến súa như vậy nữa."

"Em là bạn gái chính thức của anh, quần áo hay nhẫn kim cương cũng là đồ anh tặng em, không liên quan đến Bạch Tô Tô."

"Biết chưa?"

Diệp Phong nói rất nghiêm túc.


"Biết rồi."

Cố Vân Tương ngoan ngoãn như học sinh tiểu học, mặc dù trên trán còn hơi đau nhưng trong lòng lại ngọt ngào như ăn mật ong.

Không nhận ra anh Diệp Phong còn là một tổng tài bá đạo đó.

Yêu quá yêu quá!

Sau khi đưa Cố Vân Tương về nhà, Diệp Phong cũng chuẩn bị trở về nhà nghỉ ngơi.

"Ting, chúc mừng ký chủ sửa đổi nguyên tác thành công, gây nên ảnh hưởng đối với truyện gốc, nhận được 1000 giá trị phản công."

"Ký chủ có thể đổi các kỹ năng cần thiết, vật phẩm, thuộc tính ở cửa hàng hệ thống."

Đúng lúc này, âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu.

Đồng thời, giao diện cửa hàng cũng hiện ra trong đầu.

1000 giá trị phản công là một quầy, có thể đổi được khá nhiều thứ, Diệp Phong nhìn một vòng, cuối cùng lựa chọn đổi kỹ năng.

"Dựa theo cốt truyện, mấy ngày nữa chính là thọ năm mươi tuổi của Bạch Kiến Hào - cha Bạch Tô Tô."

Trong cốt truyện gốc, trong tiệc mừng thọ của Bạch Kiến Hào sắp tới sẽ có một số nhân vật lớn xuất hiện, bởi vì Diệp Phong là kẻ bám đuôi của Bạch Tô Tô nên đương nhiên cũng sẽ xuất hiện.

Chỉ tiếc, người nổi bật không phải cậu cả như anh mà lại là học sinh nghèo Lâm Dịch.

Dựa vào sự hiểu biết về tranh chữ của mình, anh ta không chỉ nổi tiếng mà còn nhận được sự khen ngợi của bậc thầy tranh Trung Quốc Nhan Văn Cảnh.

Nhan Văn Cảnh được cả nước biết đến, ba nghìn học trò của ông ấy đều là trụ cột của đất nước, không hề nói ngoa, cho dù Nhan Văn Cảnh đi đâu thì cũng là khách quý.

Nhưng mặc dù ông ấy rất nổi tiếng, người thực sự biết ông ấy cũng không nhiều, có thể nói là một nhân vật lớn ở ẩn.

Vốn dĩ ông ấy đến tiệc thọ của Bạch Kiến Hào là bởi vì ông ấy có bạn bè hay qua lại làm ăn với Bạch Kiến Hào ở Kim Lăng.

Mà đây cũng là cơ duyên và may mắn của Lâm Dịch.


"Điều kiện phản công tốt như vậy, sao mình lại bỏ lỡ được."

"Lâm Dịch, có bổn thiếu gia đây ở đó, anh còn định ra vẻ kiểu gì?"

Diệp Phong mỉm cười: "Hệ thống, đổi kỹ năng tinh thông tranh chữ."

"Ting, chúc mừng ký chủ nhận được kỹ năng tinh thông tranh chữ."

"Tinh thông tranh chữ: Có thể giải mã tất cả tri thức liên quan đến tranh chữ trên dưới hai ngàn năm."

Chợt, một lượng kiến thức khổng lồ liên quan đến tranh chữ tràn vào đầu Diệp Phong.

"Khá lắm, trên dưới hai ngàn năm, lùi đến tận thời kỳ tân triều Vương Mãng."

"Lượng tin tức lớn thật..."

Một lúc lâu, Diệp Phong mới ra khỏi biển tri thức.

Về đến biệt thự nhà mình, mẹ Chu Tuyết Hoa vẫn chưa nghỉ ngơi, bà còn đang đắp mặt nạ trên ghế sô pha trong phòng khách.

Nhìn thấy Diệp Phong đi tới, ánh mắt bà đanh lại, hỏi: "Sao con lại về rồi?"

"Mẹ, xem mẹ vừa nói gì kìa, đã trễ như này rồi, con không về đi ngủ thì đi đâu?"

Diệp Phong cạn lời.


"Không có chí tiến thủ gì cả, nếu mẹ là con thì đêm nay đã không về, cứ tìm bừa cái khách sạn nào đó ở với Vân Tương chứ sao."

Chu Tuyết Hoa nói đầy khinh bỉ.

"???"

Diệp Phong tằng hắng một cái, đáp lời bà: "Mẹ, mẹ nghĩ gì vậy, con vẫn còn nhỏ, không nên suy nghĩ những thứ này."

"Con còn nhỏ nhắn gì nữa, khi mẹ con bằng tuổi con bây giờ thì con đã biết đi rồi đấy."

"Hơn nữa, chỉ cần ngày nào con chưa có tiến triển gì với Vân Tương là ngày đó mẹ còn sợ hãi."

"Mẹ thấy trên mạng người ta nói, bám đuôi là một loại bệnh tâm lý đó, mẹ sợ con không khống chế nổi bản thân, lại đi bám theo Bạch Tô Tô."

"Con trai của mẹ, mẹ sợ con la liếm đến cuối cùng lại thành thịt chó trong nồi người ta!"

Chu Tuyết Hoa nói đầy nghiêm trọng, Diệp Phong suýt nữa hộc máu tại chỗ.

Logic này...

Chắc chắn là của một người xem phim thần tượng hai mươi năm!