Lập Hạ

Chương 11: Chờ đợi cả đời



Sáng hôm đó, Ngụy Lật vừa tới văn phòng liền nghe Lý Nhiễm kể chuyện: “Vừa nãy người phụ trách bên Cố tổng gọi điện lại đây, nghe chừng có vẻ rất hài lòng với bản thiết kế,  chờ mong lần hợp tác tiếp theo.” Lý Nhiễm lại mỉa mai, “Chỉ sợ rằng anh ta muốn quấy rầy cậu nhiều hơn.”

Ngụy Lật cảm thấy hơi ngoài ý muốn, buông giỏ xách xuống bàn: “Mình còn tưởng rằng yên chuyện rồi đấy chứ.”

Chợt nhớ hôm qua Ngụy Lật qua công ty bên đó, Lý Nhiễm mới tò mò hỏi: “Ngày hôm qua nói chuyện rõ ràng rồi hả?”

Ngụy Lật không muốn nhiều lời, chỉ ẩn ý đáp: “Hoặc là mình nghĩ nhiều rồi.”

11 giờ rưỡi, Vương Khải Quân ghé qua văn phòng khích lệ vài lời, lúc rời đi lại gọi Ngụy Lật ra.

Đồng nghiệp trong văn phòng đổ dồn ánh mắt về phía cô, Ngụy Lật đứng lên đi theo Vương Khải Quân, lúc vào thang máy thì đứng nép vào một góc, ông ta quay đầu nhìn cô một cái, sau đó giơ tay ấn tầng.

Vào văn phòng Phó giám đốc, ông ta thong thả pha một bình trà, ngồi gác chân trên ghế ở bàn làm việc, ánh mắt quét qua quét lại đánh giá Ngụy Lật.

Cô đứng yên lặng vài phút, chịu không nổi mà mở miệng hỏi: “Vương Phó tổng, không biết ngài gọi tôi tới đây có chuyện gì không ạ?”

Vương Khải Quân buông tách trà trên tay xuống, ngón tay nhẹ gõ mấy nhịp lên mặt bàn, suy nghĩ một lát rồi mở miệng: “Ngụy Lật, sản phẩm lần này của cô được khách hàng đánh giá khá tốt.”

Đương nhiên Ngụy Lật sẽ không ngốc đến nỗi cho rằng ông ta gọi cô theo tới đây chỉ để khích lệ. Sau khi nói lời khiêm tốn khách sáo, cô lại lẳng lặng chờ đợi chiêu tiếp theo.

Quả nhiên, Vương Khải Quân đã nhanh chóng vào chủ đề chính: “Nhưng tôi nghe Cố tổng nói, hình như hôm qua giữa hai người có chút hiểu lầm, cậu ấy nhờ tôi gửi lời xin lỗi đến cô, tiện thể mời mấy vị sếp trong công ty chúng ta thứ Sáu này đi ăn một bữa cơm. Tôi xin phép được làm chủ, mời cô Ngụy cùng đi, lần này là liên hoan của công ty, nếu từ chối thì không hay lắm đâu.”

Đến tận giờ phút này, Ngụy Lật mới thật sự cảm thấy chán ghét người tên Cố Trạch kia. Cô có thể lý giải lý do anh ta khua chiêng gióng trống không muốn thua cuộc trong tình cảm vì được gia đình dung túng lâu ngày thành quen, nhưng nếu làm đến mức tự cho mình là nhất, tự cho mình luôn đúng như thế này thì lại khó có thể chịu đựng.

Ngụy Lật nghẹn một bụng lửa giận, đáp lại: “Được, tôi đã biết.”

Vương Khải Quân vừa lòng gật đầu, còn không quên dặn dò cô mấy câu: “Tiểu Ngụy này, tôi nghĩ cô cũng nên chỉnh sửa lại thái độ một tí, tôi thấy Cố tổng làm người cũng rất thân sĩ đó chứ.”

Ồ, các người là rắn chuột một ổ, nhìn kiểu gì cũng đều thấy đối phương vô cùng thuận mắt là đúng rồi.

Ngụy Lật cười trừ rồi rời khỏi văn phòng ông ta, lạnh mặt đi về phía thang máy, gân xanh hai bên thái dương cũng không nhịn được mà căng thẳng như muốn nổi gồ lên.

Nhẫn nại, nhẫn nại, nhẫn nại.

Trong lòng Ngụy Lật lẩm bẩm như niệm kinh, cô biết khi ra ngoài đời, nhất là trong môi trường nhiều cạnh tranh đấu đá trong tối ngoài sáng như công ty thì càng phải học  cho mình cách nhẫn nại. Nhẫn nại rồi mọi thứ sẽ gió êm sóng lặng, cô đã từng dựa vào thái độ sống này mà bước nhẹ bước nặng đi tới ngày hôm nay.

Cô không vào văn phòng của Bộ phận ngay, mà vào WC vốc nước rửa mặt để hòa hoãn tinh thần trước.

Tan tầm, Ngụy Lật về chung cư của mình tắm rửa chải chuốt kỹ càng, mặc một chiếc váy mới mua, mệt mỏi ngồi phịch xuống sofa ngoài phòng khách.

Ngụy Lật không bật đèn, chỉ yên lặng ngồi nhấm nháp bóng tối, cô nghiêng đầu dựa vào ghế, nhìn ra ánh đèn phố thị ngoài cửa sổ. Tiết Tiểu Mãn đã qua được một thời gian, mùa hè rất nhanh sẽ chạm đến thành phố này.

Mặc kệ cho mái tóc đen dài xõa tung trên vai, cô hơi khép mắt lại,  chờ đợi điện thoại của Phó Thời Cạnh.

Cô thích cảm giác chờ đợi như bây giờ, giống như được ngồi dưới bóng cây hoàng lan lắng nghe tiếng gió thoảng qua tán cây, lùa vào mái tóc, gió thổi mát nơi trái tim bồi hồi, vĩnh viễn không mệt mỏi.

Tiếng chuông đánh vỡ sự yên tĩnh đến tịch mịch trong căn phòng, Ngụy Lật mở mắt nhận máy, chợt nghe được giọng nói lẫn chút ý cười bên kia: “Sao em không bật đèn?”

Cô đứng dậy mở công tắc, nghiêng đầu áp điện thoại vào vai, đi chân trần đến huyền quan, một tay mở cửa tủ, một tay lấy ra đôi giày cao gót màu đen: “Sao giờ anh mới tới, trên đường kẹt xe hả anh?”

Cô hơi cong eo gài lại dây giày, tắt đèn rồi mở cửa ra ngoài.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, anh dịu giọng nhắc: “Em xuống lầu chậm thôi.”

Cả hai vẫn luôn duy trì cuộc trò chuyện, đến khi Ngụy Lật xuống tới cửa lớn tòa chung cư, cô thấy ở phía xa xa, anh đang đứng dựa người vào thân xe. Mà Phó Thời Cạnh cũng như có tâm linh tương thông, ngẩng đầu nhìn.

Vì sao Ngụy Lật thích cảm giác được chờ đợi anh? Bởi vì cô biết, Phó Thời Cạnh sẽ không bao giờ để cô thất vọng.



Tác giả có lời muốn nói:

Mong ước công sức chờ đợi của mọi người cũng sẽ không đổ sông đổ bể.