Lập Quốc Ký III

Chương 19: Không bao giờ rời xa





Chương 19: Không bao giờ rời xa
Bọn cướp biển trên tám chiếc tàu bị chìm không ngờ cũng đông dữ. Khi thuyền chìm, bọn chúng bơi lớp ngớp vào bờ thì đã có quan binh đứng chờ sẵn túm gọn cả bọn. Lần này, cần một lực lượng nhân lực lớn mới bao vây hết bờ biển. Cũng là nhờ ngư dân đảo Lý Ngư trên dưới đồng lòng, kết hợp với quan binh bắt gọn toàn bộ bọn cướp ác ôn kia.
Lạc Thiên thừa dịp bắt sống bọn cướp, thay mặt công chúa đi ra ngoài đôn đốc kiểm tra. Từ hồi bị hắn hù doạ, nàng không còn dám bước chân ra khỏi phủ nữa. Nỗi ám ảnh bị bắt cóc này thật sự không phải nhẹ đâu.
Nhưng Lạc Thiên còn có tâm tư khác, hắn muốn kiểm tra xem Ngưng Bích hiện giờ như thế nào rồi. Tuy không tiện hiện thân, nhưng hắn thật sự lo lắng cho nàng nhiều lắm. Xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng thân gái đơn chiếc chạy loạn thật sự vất vả. Hắn ngồi trên trà lầu, nhìn ngắm dòng người chạy nạn từ trên núi trở về nhà. Kết cục ngồi suốt một ngày trời cũng không tìm thấy người cần tìm. Hắn cực kỳ tin tưởng vào đôi mắt mình, sẽ không có chuyện hắn nhìn lộn hay bỏ sót đi.
Trong lòng Lạc Thiên hỗn loạn đầy lo lắng. Cuối cùng Ngưng Bích đã chạy đi đâu rồi? Đảo Lý Ngư tuy nói là đảo lớn, nhưng phạm vi không hơn trăm dặm. Dân cư cũng chưa tới một ngàn người, toàn bộ tập trung sống ở bến cảng. Ngoài ra chỉ toàn rừng núi hoang vu không người sống. Nàng có thể trốn ở đâu được chứ?
Trái tim Lạc Thiên càng lúc càng đập hỗn loạn. Hôm qua bọn phản nghịch đột ngột khai pháo, đầu tiên là ở bến cảng. Nhà trọ cũng gần ở đó, có khi nào nàng vô tình bị pháo lạc trúng không? Hắn hoảng hốt bỏ chạy về nhà trọ, lòng dạ rối bời. Đệ nhất gian thương vô tình lãnh khốc, chưa bao giờ hắn lại cảm thấy lo sợ như ngày hôm nay.

Nhà trọ kia khẳng định chắc chắn là bị đạn pháo rơi trúng. Cả toà nhà bị khoét một lỗ hổng ở giữa, nắng vàng rực rỡ rọi xuyên vào trong. Xung quanh là cây ván vỡ nát, có mấy người hình như là gia đình lão bản đang tìm kiếm nhặt nhạnh khắp nơi. Nhà trọ của họ xui xẻo bị trúng pháo, bây giờ tìm kiếm xem còn gì còn sót lại sử dụng được không.
Trái tim hắn như bị ai bóp nghẹn, đau thấu tận tâm cang. Hắn lại không nghĩ ra lại xui xẻo như vậy! Mới ba ngày trước nàng còn khỏe mạnh đánh lui mấy chục gã binh lính giữ cổng kia mà. Hắn ngàn vạn lần cũng không muốn tình cảnh này xảy ra. Hình ảnh nụ cười hồn nhiên trong trẻo đó, mái tóc mây bay bồng bềnh đó, hình như đã khắc đậm trong tâm trí hắn rồi. Muốn giữ mà giữ không được, muốn buông tay mà lại không nỡ buông. Bây giờ thì hay rồi, không còn sát thủ nào muốn truy sát hắn nữa. Thành Lạc Thiên nên khóc hay nên cười đây.
Hắn thất thần đi lên cầu thang nhà trọ, mơ hồ đi về phía căn phòng mà hắn đã thuê. Căn phòng đó nằm ở vị trí còn chưa bị tàn phá của khu nhà. Hành lang còn đầy vết cháy xém.
Không phải hắn đau đớn quá nên sinh ra ảo giác chứ? Một nữ tử nhỏ xinh mặc áo xanh đang ngồi tựa cửa ngóng trông. Đôi mắt nàng nhìn xa xăm đăm đăm. Gương mặt hơi hốc hác lắm lem, quần áo tả tơi có vẻ như chật vật lắm. Nếu bình thường, hắn sẽ không thể nào tha thứ nếu nàng lôi thôi đến độ này đâu. Nhưng bây giờ hắn không cần quan tâm đến bất kỳ chuyện gì nữa. Kể cả nàng có muốn mưu sát hắn cũng được. Lạc Thiên chỉ muốn ôm nàng vào lòng. Chứng thực rằng nàng vẫn còn đang sống khoẻ mạnh thì hắn mới có thể an tâm. Chỉ mới khoảnh khắc trước đó thôi, hắn còn cảm thấy cuộc sống thật không có ý nghĩa.
- Ngưng Bích! – Giọng hắn run run khẽ gọi.
- Tướng công.
Ngưng bích mở to mắt, hai hàng lệ giống như bị kềm nén đã lâu, bây giờ bất chợt trào ra. Ngưng Bích chạy nhào vào lòng hắn, nước mắt không cách gì kiềm lại được.
- Ngưng Bích đã chờ tướng lâu lắm rồi. Chờ hoài mà không thấy. Ngưng Bích sợ tướng công sẽ không về nữa.
Nàng nức nở kể lể, cả thân người yêu kiều, run bần bật trong lòng hắn. Lạc Thiên siết chặt vòng tay hơn, Cảm nhận thân thể nàng ép chặt vào cơ thể mình. Hắn nghe cay cay ở sống mũi.
- Ta đã trở về rồi!
Lạc Thiên chỉ có thể nói được bấy nhiêu đó thôi. Hai người cứ lặng yên ôm nhau một hồi lâu, thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể nói hết. Chưa từng có ai gây cho Lạc Thiên sự xúc động mạnh mẽ đến như vậy. Mới không gặp ba ngày, bọn họ như đã trải qua hết sinh ly tử biệt của cuộc đời, sự đau khổ của toàn bộ thế gian.
Giữa khung cảnh đổ nát, Lạc Thiên ngồi dựa vào tường, hai tay vẫn thuỷ chung ôm chặt cả thiên hạ trong lòng mình. Ngưng Bích cuối cũng đã bình tĩnh lại, hô hấp trầm ổn, cũng thôi không còn khóc lóc nữa. Bản thân Lạc Thiên cũng ngạc nhiên, hắn chưa bao giờ có cảm giác thoả mãn như lúc này. Niềm vui sướng của hắn giống như đã chiếm được hết toàn bộ của cải quý giá trên thế gian này.
- Nghe tin tướng công bị bắt thiếp rất lo lắng. – Giọng của nàng thỏ thẻ trong lòng hắn.
- Ta biết!

- Thiếp đã chạy đến đó nhưng bọn họ không cho thiếp gặp tướng công.
Lúc đó hắn cũng thấy dáng vẻ quẫn bách của nàng.
- Có người đánh thiếp – Nàng tiếp tục kể lể.
Hắn lúc đó cũng lo lắng cho nàng lắm.
- Tự nhiên thiếp nhớ được thì ra mình biết võ công.
Trong lòng hắn xao động, rốt cuộc hắn phải đối xử với nàng ra sao đây? Tiếp tục chạy trốn nàng hay ngoan cố ở bên cạnh.
- Thiếp muốn xông vào cứu chàng nhưng bọn họ đông quá.
Thì ra nàng làm toàn bộ đều chỉ vì hắn.
- Thiếp không biết làm gì nên đành phải về đây chờ thôi. – Nàng tiếp tục nói. – Đạn pháo nổ đầy trời. Thiếp rất sợ a.
Cảm nhận thân thể của nàng run rẫy. Hắn dỗ dành.
- Ta sẽ không bao giờ rời xa nàng nữa.
Cuối cùng hắng đã có quyết định. Thành Lạc Thiên đỉnh đỉnh đại danh, không sợ trời không sợ đất, mà lại sợ tiểu thỏ bạch nằm trong lòng mình run rẩy ư? Món bảo bối này hắn nhất định phải thu vào, không bao giờ bỏ ra nữa.
^_^
Lạc Thiên đã trở thành ân nhân cứu mạng của toàn bộ cái đảo Lý Ngư này. Đảo chủ khi trở về cũng phải ôm chầm lấy hắn mà cảm kích. Hắn từ đại tạp viện đi ra đến đầu ngõ, không biết bao nhiêu người vui vẻ vẫy tay chào. Từ một tên vô danh tiểu tốt, hắn biến thành anh hùng được mọi người chào đón. Nhờ vậy làm việc gì cũng thuận lợi suông sẽ. Chỉ cần hắn mở miệng, Ngưng Bích liền được vào ở trong Đại Tạp viện. Một cô nương đáng thương mất trí nhớ, vì báo ân cứu mạng nên trở thành nha hoàn của hắn. Ai lại nỡ cản hắn thu mỹ nhân ở bên cạnh người. Kim Thành công tử là hồng nhân bên cạnh công chúa, công chúa không để tâm bên cạnh hắn có bao nhiêu mỹ nhân, thì mọi người còn để tâm cái gì.

Mẫn Chi vốn là chẳng bao giờ để ai vào mắt. Nàng là công chúa cao quý ngàn vàng liệu có ai sánh bằng, liệu có ai đáng để nàng lo lắng. Đến khi Mẫn Chi thật sự để tâm đến, thì Ngưng Bích đã nghiễm nhiên trở thành cận thân nha hoàn của Lạc Thiên từ lúc nào rồi. Có nha hoàn cũng không sao, nàng cũng đã muốn phái vài người qua hầu hạ hắn. Tên thư sinh vô dụng đó việc hằng ngày chắc là chẳng giỏi động tay vào. Bàn tay hắn chỉ cần biết đánh đàn, đề thơ, vẽ tranh là được. Nay có người tình nguyện làm nha hoàn không công thì đỡ rồi, không lo phải tốn cơm nuôi thêm một người.
Mỗi ngày Mẫn Chi hài lòng được hắn bồi tiếp, trò vui tên này nghĩ ra được thật không ít nha. Chỉ có Lạc Thiên trong lòng hơi thất vọng, kể từ ngày bắt được bọn hải tặc, hắn vẫn chưa nghe công chúa ban thưởng thứ gì. Nhọc công không ít mà chẳng thu về lợi lộc, hắn thật không có tâm tư làm trò.
Ngày hai mươi tám tháng hai, đội thuyền lớn của hoàng gia ghé đến đảo Lý Ngư đón công chúa hồi cung. Nhìn đoàn thuyền vận dài mười mấy chiếc nuối đuôi nhau chạy vào bến cảng, thật là khí thế bừng bừng. Cho cả một hải đội đi như vậy, cũng biết hoàng thượng sủng ái công chúa đến cỡ nào.
- Kim Thành, đi cùng bổn công chúa hồi cung!
Chỉ cần một câu của công chúa, hắn nghiễm nhiên được ngồi tàu hoàng gia du lịch miễn phí. Dù sao tàu lớn, người đông; hắn không tin tàu sẽ bị bão đánh chìm hay hải tặc tấn công nữa. Vận rủi của hắn có vẻ đã qua hết rồi, đời hắn đã lên hương từ đây.
^_^
Kinh đô của hoàng triều nước Triệu Đảo là một đảo lớn có diện tích cỡ phân nửa Việt Quốc. Bốn bề là biển, phía nam là núi, ở giữa là đồng bằng rộng lớn phì nhiêu, cây cỏ tươi tốt, sản vật phong phú. Hoàng cung chính là đặt ở giữa vùng đồng bằng xinh đẹp trù phú này.
Hôm nay cả hoàng cung giăng đèn kết hoa, dân chúng hai bên đường cũng háo hức tưng bừng. Chỉ là công chúa mới đi thăm ngoại công trở về, mà đám rước đã rình rang như một ngày hội lớn. Công chúa ngồi trong xe ngựa xa hoa lộng lẫy, xung quanh quân vệ sâm nghiêm, thật là thập phần hoành tráng.
Vì đã vào đến hoàng thành, Lạc Thiên cũng không tiện cận kề bên công chúa được nữa. Hắn phải cưỡi ngựa đi bên cạnh giá xa. “Thật là cực khổ mệt chết người!” Hắn muốn chui vào trong xe ngựa ngồi quá, bên ngoài trời đang nóng kinh người. Nhưng bởi vì thân phận cách biệt, hắn đành phải chịu uỷ khuất mà thôi.
Ô cửa sổ của giá xa được vén lên. Một bàn tay nhỏ xinh đưa cho hắn bình nước mát. Lạc Thiên mỉm cười rạng rỡ. “Cũng vẫn là Ngưng Bích tốt!” Không uổng công hắn trăm mưu nghìn kế, nhét nàng ngồi chung với bọn thị nữ của công chúa trong giá xa này. Nếu để nàng đi bên ngoài trời nắng như vầy, hắn thật không nỡ thấy. Nhìn nụ cười nàng tươi tắn như trăm hoa đua nở, hắn đã mát lòng mát dạ rồi.
Kỳ này trở về kinh thành, nếu công chúa và hoàng thượng còn không ban thưởng, hắn đành phải cáo biệt rút lui thôi. Đã được đi ké thuyền về đến đây, coi như hắn làm ăn không lỗ vốn. Dù sao bao sâm và mấy ngàn lượng bạc của hắn, Ngưng Bích vẫn bảo quản thật tốt. Tự đi kiếm thuyền quay trở về làm thiếu gia khoái hoạt của hắn cho đỡ cực thân.