Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng!

Chương 106



"Khụ khụ, em đi tắm trước đây."

 

Dư Vãn vùng khỏi vòng tay của Lục Trầm, gương mặt đỏ bừng chạy thẳng lên lầu.

 

Lục Trầm mỉm cười, lắc đầu đầy bất lực.

 

Anh tiện tay cầm điều khiển, bật TV lên và phát hiện đúng lúc bộ phim mới của Dư Vãn đang chiếu.

 

Ngày đầu tiên, đoàn phim chỉ tung ra hai tập đầu tiên.

 

Phần bình luận trên màn hình không ngừng hiện lên:

 

【Aaaaa, ngọt quá, ngọt c.h.ế.t mất!】

 

【Xin lỗi cô Dư, tôi thừa nhận trước đây tôi đã chỉ trích cô quá nhiều. Nhưng thật sự, cô diễn rất xuất sắc, đúng chuẩn Vũ Lê trời định.】

 

【Không ai khen thầy Ôn sao? Anh ấy vừa đẹp trai, vừa diễn giỏi, giải ảnh đế năm sau không thuộc về anh ấy thì còn ai.】

 

Nhìn thấy toàn là những bình luận tích cực, Lục Trầm cuối cùng cũng thả lỏng thần kinh căng thẳng.

 

Tiếng nước chảy từ phòng tắm vọng ra, Du Vãn tắm xong, bước ra ngoài.

 

Thấy Lục Trầm đang ngồi trên sofa, chăm chú xem bộ phim mới của mình, cảm giác xấu hổ bỗng trỗi lên.

 

Cô bước đến gần, ngượng ngùng nói: "Thôi nào, đừng xem nữa."

 

Cô định với tay lấy điều khiển, nhưng Lục Trầm đã ngăn lại.

 

"Anh thấy Vãn Vãn diễn rất tốt, sao lại không cho anh xem?"

 

Anh nắm lấy cổ tay Dư Vãn, kéo mạnh một cái, khiến cô ngã vào lòng anh.

 

Dư Vãn người cao dáng thon, cơ thể mềm mại lại đầy đặn ở những nơi cần đầy đặn.

 

Lục Trầm ngắm nhìn cô, ánh mắt lấp lánh lửa nhiệt. Anh chỉ vào màn hình, nhẹ giọng hỏi:

 

"Vãn Vãn, có thể ở đây không?"

 

Dư Vãn giật mình, trong đầu dậy sóng: Chơi gì mà biến thái vậy!

 

"Ơ... không được đâu, thế thì sau này làm sao em dám nhìn thẳng bộ phim này nữa?"

 

Cô vội vàng che mặt, hai má đỏ bừng.

 

Từ ngày quen Lục Trầm, anh càng ngày càng chẳng đứng đắn.

 

Lục Trầm ôm cô chặt hơn, nhìn vẻ ngượng ngùng đáng yêu của cô mà cười đầy cưng chiều.

 

"Được rồi, vậy chúng ta lên phòng."

 

Anh bế bổng cô lên, bước nhanh lên cầu thang.

 

Dư Vãn hoảng hốt chỉ về phía TV: "TV vẫn chưa tắt..."

 

Nhưng Lục Trầm chẳng mấy bận tâm, hôn nhẹ lên má cô rồi đáp: "Yên tâm, dì Trương sẽ tắt mà."

 

Dư Vãn vung chân đá nhẹ, nhìn vẻ mặt như sói đói của anh, không khỏi thở dài oán trách:

 

"Lục thầy, anh đúng là lừa em quá thảm rồi”

 

Đang cẩn thận cởi nút áo, Lục Trầm khựng lại, khó hiểu quay đầu.

 

"Anh lừa em chỗ nào chứ?"



 

Dư Vãn xoay người, chống cằm lên tay, chăm chú ngắm nhìn cơ bụng rắn chắc của anh.

 

"Trước kia anh là nam thần trong giới, lúc nào cũng nghiêm túc. Em còn tưởng anh thuộc kiểu cao lãnh, cấm dục..."

 

Cô đưa tay phẩy nhẹ, ánh mắt lấp lánh.

 

Lục Trầm bật cười, cúi sát lại gần cô.

 

"Đúng là vậy với người ngoài. Nhưng đối với Vãn Vãn, anh vẫn thích nghe tiếng em dưới thân anh hơn..."

 

Dư Vãn cuống lên, vội lấy tay bịt miệng anh lại, mặt đỏ đến mức sắp bốc khói.

 

"Anh đừng nói nữa."

 

Cô làm bộ giận dỗi, trừng mắt nhìn anh một cái rồi quay lưng đi.

 

Lục Trầm cười khẽ, kéo cô vào lòng.

 

"Được rồi, Vãn Vãn. Hôm nay em mệt lắm rồi, anh không làm gì đâu, ngủ thôi."

 

Dư Vãn lập tức gật đầu, tựa vào n.g.ự.c anh, cảm thấy vô cùng an toàn, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

 

Hôm sau, Du Vãn đến công ty.

 

Kiều Sở Sở vui mừng chạy tới, suýt nữa còn định hôn lên mặt cô.

 

Du Vãn giả vờ ghét bỏ, đẩy Kiều Sở Sở ra, vừa cười vừa hỏi:

 

"Chuyện gì mà vui thế?"

 

Kiều Sở Sở đưa chiếc máy tính bảng cho cô, trên mắt là quầng thâm như gấu trúc.

 

"Chị Dư, mau xem đi. Ngày đầu tiên bộ phim đã đạt 8 triệu lượt xem."

 

"Nếu ngày mai vượt mốc 10 triệu, thì chúng ta sẽ trở thành bộ phim hot nhất phá mốc trên nền tảng Ái Nghệ."

 

Dư Vãn bừng tỉnh, cảm giác phấn khởi lan tỏa trong lòng.

 

Bộ phim này là tâm huyết của cả đoàn, mỗi một thành tựu đều khiến cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

 

Mọi người đều tận tâm tận lực, đã cố gắng suốt hai tháng trời. Đạt được thành tích như vậy, Dư Vãn cảm thấy vô cùng hài lòng.

 

Vừa ngồi xuống văn phòng, cô đã nhận được cuộc gọi từ đạo diễn Lâm.

 

Dư Vãn mỉm cười, biết rằng lúc này người vui nhất chính là đạo diễn Lâm.

 

Cô nhấn nút nghe máy, giọng nói phấn khích của ông vang lên:

 

“Cô Dư, cô thấy chưa? Bộ phim của chúng ta đã đạt được thành công lớn, ha ha ha.”

 

Du Vãn cười gật đầu, nhìn những con số thống kê đang không ngừng tăng lên trên mạng, rồi nói:

 

“Đúng vậy, tất cả là nhờ tài năng của đạo diễn.”

 

Nhưng đạo diễn Lâm lại phản bác, lớn tiếng khen:

 

“Tôi thì không nói, nhưng phải công nhận cô là nữ chính khiến tất cả mọi người bất ngờ. Diễn xuất quá đỉnh, ngay cả thầy Ôn cũng không bằng cô.”

 

Dư Vãn cười ngại ngùng, khiêm tốn trả lời:

“Đâu có, đây là thành quả của cả đoàn phim cùng nhau tạo nên.”

 

Cúp máy xong, một loạt từ khóa lọt vào tầm mắt cô:

 



#Diễn xuất của giải trí nội địa đã được cứu vãn#

 

#Ai cũng coi thường bạn, nhưng bạn lại vươn lên mạnh mẽ nhất#

 

#Chị Dư là thần thoại diễn xuất#

 

Kiều Sở Sở bên cạnh không kiềm được xúc động, nước mắt rơi lã chã.

 

“Chị Du, mau tới xem này.”

 

Cô nàng suýt dí cả màn hình điện thoại vào mặt Du Vãn. Du Vãn vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, vội đẩy ra:

 

“Chị thấy rồi, quả nhiên ở giới giải trí này, chỉ có diễn xuất mới là tiếng nói cuối cùng.”

 

Kiều Sở Sở gật gù đồng tình, kéo tay Dư Vãn ngồi xuống:

 

“Chị Dư, sao chị có thể xuất sắc như vậy? Bây giờ mở công ty, kéo được tài trợ 10 triệu, rồi lại dùng diễn xuất thuyết phục khán giả.”

 

“Em phải ôm chặt lấy cái đùi vàng này mới được.”

 

Cô nàng dụi dụi vào tay Dư Vãn, cười hì hì trêu chọc.

 

Du Vãn làm vẻ mặt khó chịu, nhưng rồi vẫn ngồi xuống, bình thản đáp:

 

“Những thứ này chưa là gì, muốn làm thì phải làm đến mức tốt nhất.”

 

Quả nhiên, đến trưa hôm sau, độ hot của bộ phim đã không ngoài dự đoán, vượt mốc 10 triệu lượt xem.

 

Đạo diễn Lâm kích động đến mức đăng liền ba bài cảm ơn trên Weibo, tri ân sự ủng hộ của mọi người.

 

Diễn xuất của Ôn Vũ Thần và Dư Vãn trở thành tâm điểm khen ngợi.

 

Trong thời gian quảng bá, cả hai không ngại ngần nhấn thích và bình luận bài đăng của nhau, còn chia sẻ những khoảnh khắc nhỏ đáng yêu trên phim trường.

 

Khán giả đều phấn khích, đồng loạt gào lên: “Tôi ship đến mệt rồi.”

 

Khi trở về nhà, Dư Vãn vừa thay dép xong đã nhìn thấy Lục Trầm đang ngồi một mình trên sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi.

 

Cô mỉm cười, bước nhanh tới: “Anh ăn gì chưa? Gần đây em học được một món mới, muốn thử không?”

 

Dư Vãn vòng tay ôm cổ Lục Trầm từ phía sau, tựa cằm lên vai anh, cảm giác an tâm dâng lên.

 

Lục Trầm xoa xoa thái dương, giọng khẽ khàng: “Đương nhiên muốn rồi. Đồ Vãn Vãn nấu chính là món ngon nhất thế giới.”

 

Dư Vãn cười nhẹ, đeo tạp dề định đi vào bếp.

 

Bất ngờ, Lục Trầm bước tới gần, cúi xuống hôn lên môi cô.

 

Dư Vãn ngẩng đầu, đáp lại nụ hôn. Hai người cứ thế quấn quýt không rời.

 

Hồi lâu sau, Lục Trầm mới buông cô ra, giọng khàn khàn, pha lẫn chút uất ức: “Vãn Vãn, anh ghen đấy.”

 

Dư Vãn ngẩn ra, tưởng mình nghe lầm.

 

Lục Trầm vòng tay ôm cô thật chặt, nghiêm túc nói: “Anh biết công việc của em, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái.”

 

Dư Vãn đưa tay vỗ nhẹ lưng anh, dịu dàng an ủi: “Vậy tối nay em sẽ bù đắp cho thầy Lục nhé.”

 

Đôi mắt Lục Trầm lập tức sáng lên. Anh bế thốc cô lên vai, nhẹ nhàng đá cửa đóng lại.

 

Sáng hôm sau, Dư Vãn còn đang say giấc thì nghe thấy điện thoại trên đầu giường reo vang.

 

Cô dụi mắt, khuôn mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
— QUẢNG CÁO —