Sự điên cuồng trong mắt Tạ Hãn bị niềm vui sướng thay thế, hắn vội vã buông tay ra.
“Tiền đâu? Mau đưa tiền cho tao!”
Dư Vãn hít từng hơi thật sâu để lấy lại không khí trong lành, cảm giác cận kề cái c.h.ế.t tan biến, lúc này cô mới nhận ra mình không hề mạnh mẽ như đã tưởng.
Thực ra, cô cũng rất sợ chết.
Lục Trầm không vội tiến lại gần mà trước hết quan sát tình hình bên trong.
“Ba triệu tiền mặt quá nhiều, đây là chi phiếu.”
Tạ Hãn chạy tới, tham lam nhìn chằm chằm vào tờ chi phiếu trong tay Lục Trầm.
Lục Trầm rút tay lại: “Ít nhất cũng phải để tôi xem người thế nào trước đã.”
Tạ Hãn liền giở trò chơi xấu: “Mày đưa tiền trước, nếu không thì đừng mong đến gần.”
Lục Trầm hừ lạnh: “Vậy thì anh cũng đừng hòng lấy được tiền.”
Sự thèm khát trong lòng Tạ Hãn cuối cùng đã thắng thế, hắn bực bội vò đầu bứt tai.
“Mày chỉ được xem trong hai phút thôi.”
Lục Trầm không nói thêm gì, hắn chạy đến trước mặt Dư Vãn, ánh mắt chứa đầy sự lo lắng không thể giấu nổi.
“Vãn Vãn, em không sao chứ? Bây giờ em thấy thế nào?”
Dư Vãn gắng gượng nở một nụ cười: “Em không sao, nhưng anh không nên tới.”
Lục Trầm nhìn Dư Vãn thật sâu, trong ánh mắt hắn tràn đầy sự xót xa mà không biết phải nói gì.
“Hết giờ rồi, mau đưa tờ chi phiếu qua đây!”
Phía sau vang lên giọng nói sốt ruột của Tạ Hãn, Lục Trầm nhẹ nhàng vỗ vai Dư Vãn.
“Chờ anh.”
Lục Trầm nhanh chóng cởi dây thừng trên người Dư Vãn, sau đó bế cô lên và chuẩn bị rời đi.
Nhưng chưa kịp bước đến cửa, cánh cửa nhà kho đã bị đóng sập lại.
“Hai người cứ ở đây mà làm đôi uyên ương c.h.ế.t chung đi!”
Giọng nói ngạo mạn của Tạ Hãn vang lên, kèm theo đó là tiếng khóa cửa bên ngoài.
Trong không khí bắt đầu có mùi khét của lửa, qua khe cửa, bên ngoài đã rực sáng ánh lửa.
“Đồ tiểu nhân bỉ ổi!” Dư Vãn nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, sau đó áy náy nhìn Lục Trầm, “Xin lỗi, là em đã liên lụy anh.”
Lục Trầm không có biểu cảm gì rõ ràng, anh lấy điện thoại ra “Đừng lo lắng, sẽ có người đến cứu chúng ta.”
Ngọn lửa lan nhanh, Tạ Hạn chỉ cho phép Lục Trầm đến một mình, cho dù có viện binh thì họ cũng cách đây hàng trăm dặm.
Nơi này quá hẻo lánh, đến lúc họ tìm đến, có lẽ chỉ còn lại vài mẩu xương tàn.
Dư Vãn im lặng, nhưng bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa.
“Mau nhanh tay lên! Đợi Lục ảnh đế thoát ra, tiền thưởng cuối năm sẽ tăng gấp đôi!”
Tiếng đập cửa bên ngoài càng lớn hơn.
Tâm trạng của Dư Vãn cũng dần thả lỏng: “Anh đã sớm biết hắn sẽ lật lọng, đúng không?”