Những ngón tay dài, rõ từng đốt xương, vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, đầu ngón tay bấu chặt vào thịt người đàn ông.
Trên trán Lục Trầm nổi đầy gân xanh, có thể thấy anh đã dùng sức mạnh đến mức nào.
“Để lại những lời này mà nói với cảnh sát đi.”
Lục Trầm vừa nói, tay mạnh thêm một chút, trực tiếp tháo khớp tay của người đàn ông.
Tiếng kêu gào thảm thiết của ông ta vang lên, lúc này cũng có người gọi điện báo cảnh sát.
Vì liên quan đến án hình sự, cảnh sát đến hiện trường rất nhanh.
Người đàn ông bị khống chế, nhưng trước khi đưa đi vẫn phải ghé qua bệnh viện.
Dư Vãn vì bị thương ở chân cũng được đưa đến bệnh viện, còn Lục Trầm thì theo cảnh sát về đồn làm biên bản.
Vì sự việc xảy ra ở khu vực đông người qua lại, camera giám sát dày đặc nên không cần điều tra quá nhiều, cảnh sát đã nhanh chóng xác định được trách nhiệm.
Vết thương trên người Dư Vãn đã được xử lý, chân cô bó bột cứng ngắc.
Khi Lục Trầm bước vào, Dư Vãn đang dùng chân lành lặn còn lại nhảy lò cò, dáng vẻ nhìn rất buồn cười.
Nhưng Lục Trầm không cười, trong mắt anh chỉ toàn là sự xót xa.
Anh bước nhanh tới, trực tiếp bế bổng cô lên, sau đó nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế bên cạnh.
Dư Vãn trên trán còn lấm tấm mồ hôi, vừa rồi nhảy nhót đã khiến cô mệt đến mức thở dốc.
“Cảm ơn anh vì chuyện hôm nay.” Dư Vãn nhìn thẳng vào Lục Trầm, giọng nói đầy sự biết ơn và chút nhẹ nhõm sau khi thoát khỏi cơn nguy hiểm.
Lục Trầm lắc đầu, vừa nghĩ đến cảnh tượng kinh tâm động phách khi nãy, trong lòng anh không khỏi một trận sợ hãi.
Nếu anh không đến kịp, có lẽ cả đời này anh sẽ không bao giờ gặp lại Dư Vãn nữa...
Cô đúng là “thánh thể bệnh viện” bẩm sinh, rõ ràng vừa thoát c.h.ế.t trong gang tấc mà vẫn phải vào viện thêm một lần nữa.
Việc cô có thể sống đến bây giờ thực sự là một kỳ tích.
---
Những ngày tiếp theo trôi qua cực kỳ nhàm chán.
Dư Vãn bị thương ở chân, đi lại rất bất tiện.
Vì sự cố lần trước, Lục Trầm kiên quyết ra lệnh rằng trước ngày mở phiên tòa, cô tuyệt đối không được phép ra khỏi nhà.
Dư Vãn đành phải ở nhà dưỡng thương, mấy ngày nay bữa ăn đều do trợ lý và Lục Trầm lo liệu.
Cứ thế nghỉ ngơi cho đến ngày hầu tòa, chân của Dư Vãn đã khá hơn rất nhiều, ít nhất không cần chống nạng nữa.
Vừa bước vào tòa, cô đã chạm mặt gia đình Lưu Tố Phân.
Nhờ bán hàng livestream, chất lượng cuộc sống của họ được nâng lên không ít.
Chỉ để tham gia một phiên tòa mà họ đã ăn mặc lòe loẹt, đủ loại logo thương hiệu cao cấp phô bày khắp nơi, thậm chí cổ còn đeo một sợi dây chuyền vàng to bản.
Lưu Tố Phân ngẩng đầu nhìn người khác bằng nửa con mắt, để khoe mẽ, bà ta giả vờ vô ý đặt tay lên sợi dây chuyền trên cổ.
Nhìn dáng vẻ của Dư Vãn, bà ta không nhịn được chế giễu.
“Đồ con ranh, tao biết ngay mày sẽ gặp báo ứng mà.”
Dư Vãn cười lạnh một tiếng: “Giả vờ lâu quá rồi hóa nhập vai luôn à? Đợi lát nữa phiên tòa mở, xem mấy người còn cười nổi không.”
Thế nhưng Lưu Tố Phân lại không hề có chút hoảng loạn nào: “Đã có nhiều cư dân mạng đứng về phía tao như thế, mọi chuyện đã thế này rồi, ai còn quan tâm đến sự thật chứ?”
Dư Vãn không nhịn được bật cười trong lòng, dã tâm của Lưu Tố Phân đã phình to đến mức này.
Bà ta cứ nghĩ rằng cư dân mạng sẽ luôn đứng về phía mình, đâu hay rằng chỉ vì họ chưa biết sự thật nên mới bị lừa tạm thời.
Đợi khi mọi chuyện sáng tỏ, người đầu tiên bị bỏ rơi sẽ chính là bọn họ.
Đây cũng không uổng công cô đã cố ý sắp đặt, để họ rơi vào ảo giác sai lầm.
“Nếu đã vậy, thì chúng ta cứ chờ xem, xem liệu cư dân mạng có thật sự mãi mãi đứng về phía mấy người không.”
Nói xong, Dư Vãn không thèm để ý đến gia đình tự cao tự đại đó nữa, bước tới chỗ ngồi của nguyên đơn.
Lục Trầm đang ngồi ở hàng ghế khán giả, ánh mắt dán chặt về phía Dư Vãn.
Đây là lần đầu tiên Dư Vãn ra tòa, lòng bàn tay cô không khỏi đổ mồ hôi vì căng thẳng.