“Không sao, những ngày tháng sau này hãy nhìn về phía trước, có anh ở đây.”
Lục Trầm ôm chặt cô vào lòng. Anh từ lâu đã biết kết quả, cũng hiểu rõ nỗi đau trong lòng Dư Vãn.
Dư Vãn không kìm được, khóe mắt bỗng trở nên ướt át, chỉ khẽ đáp một tiếng “ừm” nghẹn ngào.
Mặc dù đã hoàn toàn thất vọng với gia đình họ Dư, nhưng khi nghĩ đến việc cha mẹ ruột của mình vẫn đang ở đâu đó, cô lại không thể ngăn cản khát khao được đoàn tụ.
Cầm tập tài liệu trong tay, Dư Vãn lập tức đăng nhập Weibo, đăng tải toàn bộ bản án của tòa cùng loạt bằng chứng liên quan.
Cư dân mạng nhanh chóng hưởng ứng, chỉ trong vòng một ngày, dư luận trên mạng đã đảo chiều.
【Trời ơi, tôi đã biết chị Dư không phải là loại người như vậy!】
【Đã nói rồi, làm gì có ai đi livestream bán hàng chỉ vì muốn đòi lại công bằng cơ chứ, hóa ra tất cả chỉ là màn diễn thôi!】
【Sự thật dù đến muộn vẫn đáng quý, mọi người hãy cùng tôi bảo vệ một Dư Vãn tuyệt vời nhất nào!】
Lúc này, Lưu Tố Phân và những người khác vẫn đang cố gắng bán hàng trong livestream.
Đám cư dân mạng lập tức tràn vào phòng livestream, vừa báo cáo vi phạm vừa buông lời mắng mỏ, khiến tài khoản của họ bị khóa vĩnh viễn.
Không chỉ vậy, nhiều người còn phàn nàn rằng những sản phẩm họ mua từ đây đều là hàng không rõ nguồn gốc, không đạt tiêu chuẩn.
Chỉ trong một đêm, Lưu Tố Phân và những người còn lại rơi từ đỉnh cao xuống bùn lầy, thậm chí còn phải gánh thêm một khoản nợ lớn.
Từ đỉnh cao danh vọng rơi xuống vực sâu, Lưu Tố Phân không chịu nổi cú sốc mà ngất xỉu tại chỗ.
Khi tỉnh lại, bà đã trở nên ngớ ngẩn, tinh thần hoàn toàn không còn bình thường nữa.
Biết được kết cục này, Dư Vãn trong lòng không có chút d.a.o động, đối với gia đình đó, cô không còn một chút thương cảm.
Tất cả đều là họ tự làm tự chịu, cũng là cái giá phải trả cho những gì họ gây ra.
---
Sau khi chân của Dư Vãn hồi phục, Kiều Sở Sở liền kéo cô vào đoàn phim.
“Những tài nguyên hot này chính là cơ hội hiếm có! Chúng ta phải nhanh chóng biến nó thành lợi ích thực tế. Chị gái à, bây giờ chị không có tác phẩm nào nổi bật, một diễn viên không thể cả đời chỉ dựa vào show thực tế đâu.”
Dư Vãn gật đầu, cô biết Kiều Sở Sở đang nhìn thấy những lời lẽ tiêu cực trên mạng, cũng là vì lo cho cô.
Cầm kịch bản trên tay, Dư Vãn bất ngờ nhận ra rằng nhân vật này có rất nhiều điểm tương đồng với những gì cô vừa trải qua.
Trong phim, cô đảm nhận vai nữ phụ, là ánh trăng sáng đã qua đời của nam chính. Nhân vật này mắc bệnh ung thư, nhưng vẫn lạc quan sống hết mình cho đến khi không thể chiến thắng bệnh tật.
Dù thời lượng xuất hiện không nhiều, nhưng vai diễn này đóng vai trò quan trọng trong việc thúc đẩy cốt truyện.
Bộ phim sử dụng hình thức quay và phát sóng song song, phần lớn các cảnh của Dư Vãn tập trung vào đầu phim, vì thế cô cũng là người gia nhập đoàn đầu tiên.
Ngày đầu tiên là lễ khai máy, tại đây, Dư Vãn đã gặp lại một gương mặt quen thuộc.
An Bác mỉm cười chào hỏi Dư Vãn:
“Đã lâu không gặp, dạo này cô sống tốt chứ?”
Dư Vãn cũng mỉm cười đáp lại, hai người trò chuyện vài câu xã giao.
An Bác chịu trách nhiệm thu âm nhạc nền cho bộ phim, lịch trình của anh trùng khớp với Dư Vãn.
Do đoàn phim gấp rút chuẩn bị phát sóng, lễ khai máy được tổ chức đơn giản, và buổi chiều cùng ngày đã bắt đầu quay.
Cảnh đầu tiên chính là của Dư Vãn.
Đạo diễn ban đầu có chút hoài nghi về cô, vì không có nhiều tác phẩm trước đó, nhưng ông đánh cược vào sức nóng dư luận mà cô mang lại.
Khi cảnh quay chính thức bắt đầu, Dư Vãn nhanh chóng nhập vai.
Đó là phân cảnh khi nhân vật của cô biết mình mắc bệnh ung thư, biểu cảm từ đau khổ chuyển sang bình thản, cuối cùng là quyết tâm chiến đấu với bệnh tật.
Trong tay cầm tờ kết quả kiểm tra, ánh mắt Dư Vãn tràn đầy sự không thể tin nổi và đau đớn.
Cô nắm chặt tờ giấy, đôi môi mím lại, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cảm xúc trong mắt cô đã chuyển từ đau buồn sang bình thản, sau đó là một ánh nhìn đầy quyết tâm.
Đạo diễn không kìm được, kích động vỗ tay. Ông vẫn đang đắm chìm trong màn thể hiện của cô.
“Cắt!”
Cảnh quay hoàn thành chỉ trong một lần duy nhất.
Đạo diễn không ngờ rằng diễn xuất của Dư Vãn lại xuất sắc đến vậy, khiến ông như trút được gánh nặng trong lòng.
Dư Vãn nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, trước những lời khen ngợi của đạo diễn, cô khiêm tốn đáp lại vài câu.
Có Dư Vãn mở màn thuận lợi, những cảnh quay tiếp theo cũng trôi chảy hơn hẳn.
Cho đến ngày hôm sau, Lục Trầm bất ngờ xuất hiện trước mặt Dư Vãn.
Dư Vãn không khỏi ngạc nhiên, bởi với danh tiếng của Lục Trầm, sao anh lại nhận lời đóng một bộ phim có kinh phí thấp như thế này?
Đạo diễn mặt mày rạng rỡ, nhìn Lục Trầm với ánh mắt như nhìn thần tài.
“Thầy Lục, anh cứ xem kịch bản trước, có bất kỳ vấn đề gì cứ gọi tôi ngay nhé.”
Nói xong, ông vui vẻ rời đi, lòng đầy phấn khích.
Ông tin chắc rằng, bộ phim này nhất định sẽ thành công vang dội.
Chỉ cần Lục Trầm tham gia, dù là phim truyền hình hay điện ảnh, tỷ lệ người xem đều luôn đạt mức đỉnh.
Ban đầu ông không dám kỳ vọng, nhưng không ngờ Lục Trầm lại đồng ý tham gia với tư cách khách mời đặc biệt.
Đúng là vận may từ trên trời rơi xuống!
“Sao anh lại đến đây?” Dư Vãn kéo Lục Trầm đến một góc vắng, nhỏ giọng hỏi.
Lục Trầm khẽ nhíu mày, nhìn quanh một lượt rồi không trả lời mà hỏi ngược lại: “Anh trông khó coi đến mức đó sao?”
Dư Vãn gãi đầu, đáp: “Không phải, chỉ là em sợ người ta biết mối quan hệ của chúng ta sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh.”
Lục Trầm lại không hài lòng với câu trả lời này: “Người hâm mộ của anh không hề phản đối việc anh có bạn gái.”
Câu nói này khiến Dư Vãn á khẩu, chỉ đành viện vài lý do qua loa để lấp liếm.
Đúng lúc này, An Bác bước tới, nhìn hai người họ và hỏi: “Thầy Lục cũng ở đây à? Tôi có làm phiền hai người không?”
Ánh mắt Lục Trầm lập tức ánh lên sự thù địch: “Đã biết mà vẫn đến, tôi cứ tưởng cậu không nhận ra cơ.”
Giọng điệu đầy châm chọc khiến An Bác bất giác tự hỏi không biết mình đã đắc tội Lục Trầm từ lúc nào.
Dư Vãn thấy tình hình có chút ngượng ngùng, lập tức hiểu ra lý do Lục Trầm xuất hiện ở đoàn phim.
Hóa ra người đàn ông này đang ghen, thế nên mới đích thân đến tận nơi!
“Không có, không có, chúng tôi chỉ nói vài câu thôi,” Dư Vãn vội vàng giảng hòa: “Thầy An đến đây có việc gì sao?”
Lúc này, An Bác mới giải thích lý do: “Gần đây có một quán đồ cay Tứ Xuyên rất nổi tiếng, tôi vẫn chưa có dịp cảm ơn cô, nên muốn mời cô một bữa.”
Ý An Bác muốn cảm ơn chính là vì cô đã từng giúp đỡ anh trong quá khứ.
“Không cần đâu, bây giờ Vãn Vãn không ăn được đồ cay.”
Chưa đợi Dư Vãn trả lời, Lục Trầm đã lên tiếng từ chối thay cô.
An Bác có chút tiếc nuối: “Quán đó đồ ăn rất chuẩn vị, tôi nhớ cô từng đề cập trên Weibo rằng mình thích đồ cay mà.”
Dư Vãn hơi bất ngờ. Đúng là cô từng đăng như vậy, nhưng đó đã là chuyện của mấy năm trước.
Không ngờ An Bác lại nhớ kỹ như vậy.
Tuy nhiên, hiện tại cơ thể cô không thể chịu được đồ cay, và cô cũng đã lâu không ăn nữa.
“Xin lỗi anh, làm lỡ lòng tốt của anh rồi.”
An Bác lắc đầu: “Không sao, vậy lần sau có cơ hội, tôi sẽ mời cô.”
“Lần sau gọi tôi cùng đi nhé,” Lục Trầm bất ngờ xen ngang.
An Bác thoáng sững sờ: “Thầy Lục thật biết đùa...”
“Tôi nói nghiêm túc.” Lục Trầm cắt ngang.
An Bác im lặng một lúc, sau đó mới nói: “Được, vậy nếu có dịp, chúng ta sẽ cùng đi.”
Dư Vãn cảm thấy vô cùng xấu hổ, chỉ muốn độn thổ. Quả nhiên, đàn ông khi ghen đúng là không thể đùa được!
An Bác nói xong liền rời đi, Dư Vãn lập tức chọc vào n.g.ự.c Lục Trầm, trách móc: “Anh đấy, tự nhiên gây khó dễ cho người ta làm gì.”