Trong cả đoàn làm phim, Ôn Vũ Thần là người sở hữu danh tiếng và lưu lượng cao nhất.
Nhưng không ngờ, vị ảnh đế chỉ còn cách một bước chân này lại trở thành cái đuôi nhỏ của Dư Vãn. Mỗi lần nhìn cô, ánh mắt anh đều ngập tràn ánh sao lấp lánh.
Tống Nghiên tức đến mức đầu óc choáng váng, cô xoa huyệt thái dương, ánh mắt ngày càng trở nên độc ác, giọng nói gần như nghiến răng nghiến lợi:
“Dư Vãn, tại sao ai cũng thích cô?”
Mở điện thoại, lướt qua album ảnh, nhìn mấy bức hình kia, lòng cô cuối cùng cũng cảm thấy được an ủi đôi chút.
Chiều tối, Tống Nghiên ẩn danh liên hệ với vài tờ báo nổi tiếng, dùng giá cao để bán những bức ảnh đó.
Cùng lúc ấy, Dư Vãn đang cùng Lục Trầm thưởng thức bữa tối dưới ánh nến.
Nhớ lại dáng vẻ bị bẽ mặt của Tống Nghiên, Dư Vãn không kìm được bật cười. Cô thuật lại đầu đuôi câu chuyện, cả quá trình đều hớn hở, thậm chí còn bắt chước giọng điệu của Tống Nghiên và chuyên viên trang điểm.
Lục Trầm mỉm cười, khóe môi khẽ nhếch, anh không tự chủ vươn tay xoa đầu cô:
“Vãn Vãn nhà chúng ta thật đáng yêu.”
Nụ cười của Dư Vãn khựng lại, ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt của Lục Trầm chứa đầy tình yêu, dường như sắp tràn ra ngoài, đôi môi mỏng gợi cảm khẽ mấp máy.
Dư Vãn không kiềm được nuốt nước bọt, muốn hôn... Nhưng rất nhanh, cô bực bội lắc đầu. Đang ăn tối, sao đầu óc lại nghĩ lung tung thế này.
Như nhìn thấu tâm tư của cô, Lục Trầm nuốt nhẹ, từ từ cúi người xuống.
“Không phải Vãn Vãn muốn hôn anh đó sao?”
Giọng nói của anh trầm thấp, cuối câu còn luyến một âm, mang theo sức hút mê hoặc.
Dư Vãn tròn mắt kinh ngạc, miếng thức ăn trong miệng chưa kịp nuốt, lập tức bị nghẹn.
“Khụ khụ khụ...”
Lục Trầm cau mày, vội vã đưa tay vỗ nhẹ lưng cô.
“Đừng vội, anh hôn em là được rồi.”
Giọng anh bất đắc dĩ nhưng lại đầy cưng chiều, khóe môi còn ẩn chứa nụ cười.
Dư Vãn liều mạng xua tay, nghẹn đến mức nước mắt sắp trào ra.
Chuyện gì thế này?
Cô chẳng qua chỉ bị câu nói kia dọa thôi mà!
Sau khi tu ừng ực vài ngụm nước, cô mới hoàn hồn lại.
“Anh... Ưm!”
Vừa thốt ra một chữ, môi cô đã bị anh chiếm đoạt.
Dư Vãn theo phản xạ muốn đẩy anh ra, nhưng ngay sau đó, tay cô bị anh nắm lấy, mười ngón đan xen.
Bầu không khí trở nên mờ ám và bức bối.
Đôi tay Dư Vãn run rẩy, cảm giác mềm mại từ môi anh liên tục kích thích thần kinh cô.
Sau một hồi lâu, đôi môi của hai người mới rời nhau.
Dư Vãn ngây ngốc ngồi tại chỗ, như thể vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Lục Trầm buông người phụ nữ nhỏ nhắn trong lòng ra, ánh mắt tràn đầy khát vọng bị kiềm nén.
Thở dài một tiếng, anh là người quân tử, nhưng anh đâu phải hòa thượng.
Dù vậy, Dư Vãn rõ ràng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, đôi tay không ngừng vò lấy góc áo, đầy vẻ căng thẳng.
Không sao, chỉ cần là Dư Vãn, anh sẵn sàng chờ đợi.
Lục Trầm khẽ cười, ngồi thẳng lại, cắt miếng bò bít tết rồi đưa đến trước mặt cô.
Bầu không khí xung quanh Lục Trầm đột nhiên trở nên nặng nề, anh bước nhanh đến bên cạnh Dư Vãn, đưa tay ôm lấy vòng eo thon của cô.
Hành động này rõ ràng là để tuyên bố chủ quyền.
Ánh mắt Ôn Vũ Thần dừng lại trên bàn tay đang đặt ở eo Dư Vãn, vẻ buồn bã thoáng qua nhưng không dập tắt được ngọn lửa âm ỉ trong lòng anh.
“Cô Dư, cô và thầy Lục là…”
Ánh mắt hai người đàn ông giao nhau, tia lửa lập tức b.ắ.n ra.
Lục Trầm nhíu chặt mày, cảm giác nguy cơ khiến cả cơ thể anh căng thẳng.
Trước khi Dư Vãn nhận vai diễn này, anh đã tìm hiểu qua. Ôn Vũ Thần là nam chính được ấn định từ đầu, người có ngoại hình nổi bật và sự nghiệp đầy triển vọng, chỉ còn thiếu một bước nữa để chạm đến vị trí ảnh đế.
Nhưng anh cũng nhận ra ánh mắt ngưỡng mộ và yêu thích của Ôn Vũ Thần dành cho Dư Vãn.
Đó là ánh mắt mà anh quá đỗi quen thuộc.
Thế nhưng, Dư Vãn lại không hề nhận ra bầu không khí căng thẳng giữa hai người, cô chỉ cười đáp:
“Thầy Lục là bạn trai của tôi.”
Nụ cười trên khuôn mặt Ôn Vũ Thần vẫn giữ vẻ lịch thiệp, anh tiến lên bắt tay với Lục Trầm: