Giọng nói của Lục Trầm trầm ấm đến mức khiến người khác không kìm lòng được.
Mỗi lần nói chuyện điện thoại với anh, Dư Vãn lại không khỏi nghĩ đến dáng vẻ của anh khi mất kiểm soát, từng tiếng gọi tên cô nhẹ nhàng nhưng đầy mê hoặc.
Cảm giác nóng bừng dâng lên trên gương mặt, Dư Vãn cắn nhẹ môi dưới, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Không có gì đâu, đợi anh về rồi em sẽ nói."
Lục Trầm cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay. Bây giờ ở trong nước đã là chín giờ tối.
"Vãn Vãn, lát nữa trợ lý của anh sẽ ghé qua nhà lấy một tài liệu, em nhớ mở cửa giúp nhé."
Dư Vãn chỉ đáp lời qua loa, chẳng mấy để tâm.
Nửa tiếng sau, chuông cửa vang lên. Kiều Sở Sở chạy đến mắt mèo để nhìn thử.
Quả nhiên, trợ lý của Lục Trầm đã đến.
Nhưng khi ánh mắt cô hạ xuống, lại phát hiện có điều không đúng. Trong tay người đó đang ôm một bó hoa hồng lớn.
Kiều Sở Sở vừa kinh ngạc vừa phấn khích, vội đưa tay che miệng, rồi hét lên gọi:
"Chị Dư, chị mau ra mở cửa đi."
Dư Vãn trong phòng tắm vừa dưỡng da vừa bất lực đảo mắt.
Hôm nay Kiều Sở Sở lại làm quá mọi chuyện lên rồi.
Cô lười biếng bước ra ngoài, thấy Kiều Sở Sở đang đứng ngay ngưỡng cửa, ánh mắt đầy mong chờ.
"Tại sao nhất định phải là chị mở cửa chứ?" – Dư Vãn buồn cười hỏi.
Kiều Sở Sở chỉ cười cười, không nói gì.
Cửa vừa mở, một bó hoa hồng lớn lập tức hiện ra trước mắt.
Trợ lý mỉm cười lịch sự, đặt bó hoa lên bàn.
"Cô Dư, đây là món quà ông chủ đặc biệt dặn tôi mang đến cho cô. Nếu không còn việc gì, tôi xin phép đi trước."
Nói xong, trợ lý rời đi, còn quay lại chào Kiều Sở Sở một tiếng.
Dư Vãn cúi xuống ngửi bó hoa, quả nhiên là hoa tươi, cánh hoa còn đọng chút sương mai, hương thơm lan tỏa ngọt ngào.
Dư Vãn gật đầu đồng ý ngay, sau đó lấy túi xách chuẩn bị.
"Đi thôi, hôm nay chị vui, dẫn em đi ăn ở nhà hàng năm sao."
Mắt Kiều Sở Sở sáng rực, lập tức nhào tới ôm lấy cánh tay Dư Vãn đầy nịnh nọt.
"Tiểu nhân tuân lệnh, ngay lập tức theo chân chị Dư."
Cả hai khoác vai nhau, cười nói rộn ràng bước ra ngoài.
Trên đường về, Kiều Sở Sở ngả đầu ra ghế, xoa xoa cái đầu choáng váng rồi hỏi:
"Chị Dư, vậy sắp tới chị có dự định gì không?"
Dư Vãn suy nghĩ một lát, ngón tay gõ nhẹ lên bàn từng nhịp.
"Sở Sở, chị muốn thành lập công ty quản lý của riêng mình."
Kiều Sở Sở kinh ngạc, đôi mắt mở to:
"Chị Dư, chị nói thật sao?"
Dư Vãn gật đầu, ánh mắt nghiêm túc:
"Ngay cả một công ty lớn như Thịnh Tinh cũng không tránh khỏi những vấn đề cũ kỹ. Những diễn viên có năng lực dù được phát hiện, cuối cùng cũng bị bác bỏ chỉ vì một lời nói của tư bản.
Chị không muốn nhìn thấy bi kịch tiếp diễn, nên chị phải mạnh mẽ hơn và tự thành lập công ty quản lý!"
Kiều Sở Sở xúc động đến mức nước mắt lưng tròng, giơ ngón tay cái lên trước mặt Dư Vãn:
"Không hổ danh là chị Dư của em.”
Nếu thật sự có thể xây dựng công ty, không chỉ bảo vệ được chị mà còn bảo vệ vô số diễn viên tài năng từng bị tư bản chèn ép."
Dư Vãn thở phào, viễn cảnh hiện ra thật đẹp, nhưng cô biết để hiện thực hóa thì không hề dễ dàng.
Chưa bao giờ có kinh nghiệm mở công ty, cô đoán mình sẽ phải nhờ Lục Trầm giúp đỡ nhiều.