“Hôm nay anh đeo thắt lưng đúng là khó chịu thật.”
Cơ thể Lục Trầm thoáng cứng đờ trong giây lát, nhưng rất nhanh, anh lấy lại vẻ bình thản.
Sau khi nấu xong nước đường đỏ, anh lập tức đứng dậy, đi vào phòng tắm xả nước lạnh.
Dư Vãn ngồi trên giường, cười thỏa mãn, nhấm nháp chén nước đường đỏ trên tay.
“Nước đường đỏ thầy Lục nấu ngọt thật đấy, em thích lắm.”
Khi Lục Trầm tắm xong bước ra, Dư Vãn cố tình tiến sát lại gần, thì thầm bên tai anh.
Ngón tay cô nhẹ nhàng chạm vào, bắt đầu mân mê trên cơ bụng rắn chắc của anh.
Lục Trầm cau mày, ngón tay của cô như mang theo tia lửa, di chuyển đến đâu là để lại một cơn run rẩy nóng bỏng.
Anh khẽ rên, lập tức nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của cô.
“Vãn Vãn, anh chưa từng nói mình là người quân tử. Nếu em còn cố ý chọc anh, anh không ngại dùng m.á.u mình mà chiến đấu đâu.”
Một câu nói khiến Dư Vãn lập tức ngoan ngoãn im lặng. Cô nhanh chóng xoay lưng, kéo chăn trùm kín người.
“Thầy Lục, tự nhiên em buồn ngủ quá. Ngủ ngon nhé!”
Lục Trầm không nhịn được bật cười. Anh chống tay nhìn cô, thấy đôi mắt nhắm chặt, khuôn mặt thoáng nét căng thẳng, liền cúi xuống hôn nhẹ.
“Ngủ ngon, Vãn Vãn.”
Sáng hôm sau, Dư Vãn mơ màng xoay người.
Một chân cô vắt lên người Lục Trầm, hai tay quàng chặt cổ anh.
Lục Trầm mở mắt, bất lực thở dài.
Anh nhẹ nhàng gỡ tay và chân cô ra, sau đó đứng dậy đi tắm, tiện thể tắt luôn chuông báo thức đầu giường.
Vì cơ thể khó chịu, cả đêm qua Dư Vãn ngủ không yên giấc. Nhưng cũng vì thế mà Lục Trầm phải dậy ba lần đi xả nước lạnh.
Nếu không nhờ thể lực anh tốt, có lẽ anh đã đổ gục trước cô.
Khi Dư Vãn tỉnh dậy, đồng hồ đã điểm 9 giờ sáng.
Cô lục điện thoại, vừa nhìn màn hình đã trừng mắt, tỉnh cả ngủ.
Không đúng. Rõ ràng cô đặt báo thức lúc 7 giờ sáng, sao giờ lại trễ thế này?
Hoảng hốt, cô vội vàng rời giường, nhanh chóng rửa mặt rồi chạy vào phòng thay đồ.
Lúc xuống dưới, cô thấy Lục Trầm đang ung dung dùng bữa sáng. Thấy cô, anh mỉm cười vẫy tay:
“Vãn Vãn, em dậy rồi à? Qua đây ăn chút gì đi.”
Dư Vãn lườm anh một cái, giọng trách móc:
“Anh tắt báo thức của em đúng không?”
Lục Trầm gật đầu, điềm tĩnh trả lời:
“Anh thấy em vất vả quá, định để em ngủ thêm chút. Anh đã nói với đạo diễn Lâm rồi, hôm nay họ quay cảnh của các diễn viên phụ. Em cứ nghỉ ngơi ở nhà đi.”
Nghe vậy, Dư Vãn mới thở phào nhẹ nhõm. Vai nữ chính lần này cô phải nỗ lực rất nhiều mới có được, không muốn vì bất kỳ lý do gì mà lơ là.
Cô bước nhanh tới, nắm tay Lục Trầm ngồi xuống:
“Lần sau anh phải hỏi ý kiến em trước, cơ hội này em không thể lơ là được.”
Căng thẳng trong lòng dần buông lỏng, cô thầm tính toán. May mà cảnh quay với Ôn Vũ Thần không nhiều, chỉ cần thêm ba, bốn ngày nữa là có thể hoàn thành.
Vừa nhai bánh mì, cô vừa mở điện thoại, nhận ra những tin đồn xấu ngày hôm qua đã biến mất hoàn toàn.
“ Thầy Lục, cảm ơn anh.”
Cô xúc động, hôn nhẹ lên má anh.
Lục Trầm nhìn cô, ánh mắt dịu dàng như nước, khóe môi mang theo ý cười:
“Em là bạn gái anh, sao phải khách sáo với anh như vậy?”
Khi tiếng chuông điện thoại vang lên, Dư Vãn ngạc nhiên nhìn màn hình. Là Ôn Vũ Thần gọi tới.
Cô cẩn thận quan sát sắc mặt Lục Trầm.
Anh vẫn bình thản uống cà phê, dáng vẻ như chẳng để tâm, nhưng tai thì đã vểnh lên.
“Cô Dư, hôm nay cô không đến đoàn làm phim sao?”
Bên kia, giọng nói ôn hòa của Ôn Vũ Thần vang lên.
“Hôm nay tôi hơi khó chịu. Hai cảnh đối diễn của chúng ta có thể để chiều nay quay được không?”
Dư Vãn đáp lại có phần rụt rè, sợ rằng Ôn Vũ Thần sẽ nghĩ cô làm lỡ việc.
Đầu dây bên kia, Ôn Vũ Thần lập tức đồng ý một cách thoải mái.
“Đương nhiên là được, cô cứ nghỉ ngơi cho tốt. Tôi không vội đâu.”