Lâu Rồi Không Gặp

Chương 12



Trình Lâm vốn tưởng rằng Trình Dịch Hòa chỉ tùy tiện đi dạo vòng quanh thôn, kết quả lại dẫn cậu ra bến xe Đông Lâm.

Xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn cảnh vật mùa đông tiêu điều Trình Lâm đầu óc mơ hồ, quay người hỏi: “Anh, chúng ta đi thành phố làm gì?”

Trình Dịch Hòa hai chân thon dài ngồi không thoải mái lắm, thay đổi vài tư thế, cuối cùng để bàn tay lót ở sau gáy, nói: “Sắp hết năm, mua đồ tết.”

Trình Lâm nói: “Bác cả mua cho anh chưa? Thời gian còn dài sao lại vội vã như vậy? Vậy chúng ta lúc nào trở về? Ba em ở nhà một mình đó.”

Trình Dịch Hòa không chịu được bịt miệng Trình Lâm lại, nói: “Em sao lại dông dài như vậy? Im lặng cho anh có được hay không? Anh đã hỏi rồi, xế chiều hôm nay mẹ em sẽ trở về, bận tâm vớ vẩn.”

Miệng Trình Lâm còn bị Trình Dịch Hòa bịt lại, nói chuyện không rõ ràng, hàm hồ nói: “… A… A… Được…”

Sau khi hai người xuống xe, Trình Dịch Hòa lại kéo Trình Lâm thẳng đến khu thương mại phồn hoa nhất.

Xoay chuyển nửa ngày, Trình Lâm thấy Trình Dịch Hòa cứ lấy quần áo ướm thử trên người mình rốt cuộc mới biết Trình Dịch Hòa muốn mua quần áo cho mình, Trình Lâm nói: “Anh, quần áo của em đủ mặc rồi, không cần mua.”

Trình Dịch Hòa thấy Trình Lâm căng thẳng, trong lòng cười nhưng lại cố ý trầm sắc mặt, nói: “Anh mua quần áo cho em, em không vui à.”

Trình Lâm xua tay: “Không đúng không đúng!” Cậu giơ tay quá xa đụng phải vai người bên cạnh, bị người trừng mắt một cái, càng làm Trình Lâm tay chân luống cuống.

Trình Dịch Hòa không coi trọng tốt xấu, lập tức lôi kéo Trình Lâm đi ra, nói: “Ngược lại anh muốn mua. Em không muốn mặc là chuyện của em.”

Trình Lâm khổ sở nói: “Vậy… Anh mua cho anh ba đi.”

Trình Dịch Hòa nói: “Tên tiểu hỗn đản đó quần áo mỗi ngày mặc không hết, anh mới không quản nó.”

Trình Lâm vẻ mặt đau khổ nói: “Nhưng nếu bác cả biết sẽ không thích.”

Trình Dịch Hòa ngạc nhiên nói: “Anh tiêu tiền của mình, tại sao mẹ anh không thích?”

Trình Lâm chớp chớp hai mắt, hỏi: “Tiền của anh ở đâu ra?”

Trình Dịch Hòa nói: “Anh có học bổng.”

Trình Lâm nói: “Anh họ, anh thật là lợi hại.”

Trình Dịch Hòa ‘hừ’ một tiếng: “Đúng không?”

Trình Lâm gật đầu như gà mổ thóc, hai mắt lòe lòe toả sáng, Trình Dịch Hòa ôm lấy vai Trình Lâm, xoa xoa đầu của cậu, hưởng thụ cảm giác khi Trình Lâm sùng bái mình.

Trình Lâm nghĩ chỉ tùy tiện mua một cái là đủ rồi, vừa nhận tâm ý của anh họ cũng sẽ không làm anh quá tiêu pha. Nhưng Trình Dịch Hòa kiên trì thay đổi khắp toàn thân từ trên xuống dưới cho cậu. Đối với việc có quần áo mới hay không Trình Lâm cũng không để ý, ngược lại cậu có thói quen một bộ quần áo, mặc đến không thể mặc được nữa mới đổi sang bộ mới.

Trình Lâm rất hưởng thụ cảm giác hạnh phúc khi đi chung với Trình Dịch Hòa. Trình Dịch Hòa ôm lấy vai cậu, hoặc nắm tay, thân mật tiếp xúc, cảm giác như da thịt được cung cấp đầy đủ nước, Trình Lâm bảo trì rất lâu cảm giác thỏa mãn này.

Giờ khắc này cùng Trình Dịch Hòa sóng vai trên đường đi về nhà, đầu óc Trình Lâm hưng phấn rốt cục dần dần tỉnh táo lại. Cậu kề sát bên cạnh Trình Dịch Hòa vô cùng căng thẳng, nhỏ giọng nói: “Anh họ…”

Trình Dịch Hòa nói: “Làm sao vậy?”

Trình Lâm nhăn mặt: “Em… Em không dám về nhà.”

Trình Dịch Hòa biết cậu sợ bị Trương Tuấn Diễm giáo huấn, nói: “Tại sao không dám? Em đi trộm đi cướp sao?”

Lúc này Trình Lâm mới nói thật: “Em rất sợ mẹ em.”

Trình Dịch Hòa nói: “Em sợ mẹ làm gì?”

Trình Lâm ngập ngừng nửa ngày, cũng không nói ra được một chữ.

Trình Dịch Hòa vỗ vỗ đầu Trình Lâm, an ủi: “Không sao, không phải anh sẽ đưa em về nhà sao?”

Lúc hai người về tới nhà trời đã tối đen, quả nhiên Trương Tuấn Diễm đã trở về, nhìn thấy bà Trình Lâm căng thẳng siết chặt vạt áo Trình Dịch Hòa, đầu cũng cúi thấp xuống.

Hai người đứng rất gần nên Trình Dịch Hòa cảm nhận được, động viên vỗ vỗ lưng Trình Lâm.

Trương Tuấn Diễm đang rửa chén, nói: “Còn nghĩ hai con không trở về nên không có chừa cơm, để mẹ làm thêm một ít vậy?”

Trình Dịch Hòa nghĩ thầm, nếu như không phải anh đưa về e rằng Trình Lâm cũng không có cơm ăn? Trình Lâm không dám tùy tiện gật đầu. Trình Dịch Hòa liền đáp lại: “Được.”

Trình Lâm cũng biết Trình Dịch Hòa rất ít ở nhà mình ăn cơm, rõ ràng lần này là vì cậu trong lòng một trận nhiệt lưu phun trào. Cậu vốn không muốn Trình Dịch Hòa bị làm khó dễ, muốn bảo anh về nhà. Nhưng cậu siết góc áo Trình Dịch Hòa, làm sao cũng không nói ra được câu kêu anh sớm rời đi..

Trình Dịch Hòa thoải mái lôi kéo Trình Lâm đến trước mặt Trương Tuấn Diễm làm như tranh công, nói: “Thím hai xem, con mua quần áo mới cho Trình Lâm, đẹp không?”

Trương Tuấn Diễm qua loa liếc mắt nhìn, nói: “Rất đẹp.”

Trình Dịch Hòa nói: “Con không biết Trình Tiến mặc size gì, ngày mai con mua thêm cho nó.”

Trương Tuấn Diễm vẫn cảm thấy thấy ngại ngùng, nói: “Không cần, không cần, Trình Tiến quần áo đủ dùng, không cần mua cho nó.”

Trình Dịch Hòa không phải không thích Trình Tiến, dù sao cũng là em họ của mình, nhưng không ưa Trương Tuấn Diễm nhất bên trọng nhất bên khinh nên chỉ cười cười, không nói.

Trình Dịch Hòa lo lắng trở về mẹ sẽ nói mình không làm việc đàng hoàng, cho nên buổi chiều đặt mua một ít thực phẩm đóng gói và thức ăn dinh dưỡng biếu cho Trình Vinh Viễn, sau đó ăn cơm tối với Trình Lâm xong mới về nhà.

________

Trước Tết mấy ngày, Trình Dịch Hòa hẹn với bạn học cấp ba tụ hội, anh chuẩn bị dẫn cả ba đứa em trai theo. Nhưng đến lúc gọi Trình Tiến, bị Trương Tuấn Diễm nói một câu tuổi còn nhỏ không cho nó đi.

Trình Dịch Tân là người vui nhất, năm nay nó mới vừa lên lớp 10, chính là lúc hiếu động nhất, cùng bạn học của Trình Dịch Hòa quậy phá khắp nơi. Còn Trình Lâm thì lại rất ngoan ngoãn đi theo Trình Dịch Hòa, cơ hồ một tấc cũng không rời.

Lúc tan cuộc bọn họ vốn chuẩn bị về nhà, nhưng Trình Dịch Tân lại muốn đi tìm bạn học của mình, xin tiền Trình Dịch Hòa rồi chạy đi như một làn khói.

Lần này chỉ còn Trình Dịch Hòa và Trình Lâm. Trình Dịch Hòa nhìn đồng hồ mới có ba giờ chiều thấy cũng còn sớm, ngược lại trở về cũng không có làm gì nên dẫn Trình Lâm đi khu giải trí Đông Lâm chơi đến trời tối, chơi tới khi đi chuyến xe cuối trở về nhà.

Trình Dịch Tân không tìm được bạn học nên về nhà sớm, thấy Trình Dịch Hòa trở về trễ hơn mình, hỏi ra mới biết được bọn họ đi công viên trò chơi, nhất thời mất hứng, lên án Trình Dịch Hòa không dẫn mình đi, bất công!

Trình Dịch Hòa bị nó nói làm cho đau đầu, mắng một trận Trình Dịch Tân mới ngừng. Nhưng ngày thứ hai, Trình Dịch Hòa cũng dẫn theo hai em trai đi khu vui chơi giải trí chơi một ngày.

Có Trình Dịch Hòa ở nhà nên sinh hoạt mỗi ngày của Trình Lâm là theo chân Trình Dịch Hòa ăn ăn uống uống, vui chơi, nhưng rất nhanh đã hết kỳ nghỉ Tết.

Ngay sau đó là chuyện đi học của Trình Lâm luôn treo trong lòng Trình Dịch Hòa, anh phải hỏi cha mình nhiều lần.

“Chừng nào thì cha đi nói chuyện Trình Lâm.”

Trình Vinh Kiến nói: “Con gấp cái gì, nếu thím hai con không nộp học phí cho nó thì cha cũng phải làm mọi cách cho nó được đi học, không cần con bận tâm vớ vẩn.”

Đây là lần đầu tiên Trình Vinh Kiến bị con trai hối thúc, không nhịn được trêu chọc: “Không phải con cũng có học bổng sao? Con có thể lấy ra đóng học phí cho em trước mà.”

Trình Dịch Hòa cười mỉa hai tiếng, nhất thời câm miệng, tuy rằng học bổng của anh cũng khả quan, nhưng anh tiêu cũng khá nhiều, thật vất vả còn lại hai trăm đồng cũng lén lút kín đáo đưa cho Trình Lâm gọi là tiền mừng tuổi, nên bây giờ Trình Dịch Hòa có thể coi là một kẻ nghèo rớt mồng tơi.

Trình Vinh Kiến nhìn con trai đột nhiên cười híp mắt liền hiểu, lại bắt đầu thuyết giáo vài câu: “Con có tật xấu là tiêu xài lớn, có thể sửa một chút không?” Nhưng mà ông nghĩ lại, con trai tiêu tiền học bổng của mình cũng không tiện nói: chưa học kiếm tiền đã học dùng tiền. Hơn nữa Trình Dịch Hòa chưa bao giờ xin tiền sinh hoạt phí quá nhiều, nghĩ đến chỗ này, Trình Vinh Kiến chỉ chậc lưỡi không nói gì.

Liên quan đến việc của Trình Lâm, Trình Dịch Hòa không biết cha mình nói gì với Trương Tuấn Diễm, nói chung bà ta không nhắc lại chuyện bắt Trình Lâm thôi học nữa.

Sau khi lên năm thứ hai đại học chương trình học của Trình Dịch Hòa càng chặt chẽ hơn, mỗi ngày thời gian học tập cũng không đủ dùng, càng không có tinh lực dư thừa làm chuyện gì khác, cuối cùng thẳng thắn rút lui khỏi xã đoàn.

Nhưng vì năm nhất đã đặt xuống cơ sở, anh thân với rất nhiều giáo viên, giáo viên dạy bọn họ môn pháp luật kinh tế đặc biệt thích anh, chỉ cần có cơ hội, sẽ mang theo Trình Dịch Hòa cùng hai bạn học đi hỗ trợ công việc của mình. Tuy rằng ít đi thời gian nghỉ ngơi sau giờ học, nhưng đối với Trình Dịch Hòa mà nói, sớm tiếp xúc với xã hội, cũng là một loại rèn luyện hiếm thấy.

Trình Dịch Hòa muốn chính là cuộc sống yên tĩnh như thế này.

Nhưng ở trong mắt người khác anh không khác một vị thầy tu khổ hạnh. Dù sao anh cũng có rất nhiều điều kiện để được nhiều người yêu thích. Cho nên dù bên cạnh anh có người hay không cũng luôn bị người hữu tâm yên lặng chú ý. Đại khái là cùng một loại người sẽ có trực giác vi diệu, sau khi anh phát hiện mình có một chút dị thường liền tắt đi kỳ vọng.

Hàng năm lễ giáng sinh là dịp để tình nhân hẹn hò. Những ngày này lại là những ngày Trình Dịch Hòa rỗi rãnh nhất. Anh định tùy tiện tìm một chỗ ăn cơm tối lại bất ngờ nhận được điện thoại của một đàn em lớp sau. Hai người quen biết nơi xã đoàn, nghiêm túc mà nói giao tình cũng không sâu đậm, nhưng người ta muốn cùng nhau ăn cơm tối, Trình Dịch Hòa theo lễ phép cũng sẽ không từ chối.

Mới vừa treo điện thoại của đàn em thì Lưu Gia Dương đẩy cửa phòng ngủ đi vào, hắn nhìn thấy Trình Dịch Hòa muốn đi ra ngoài thì ngẩn ra, nói: “Đi hẹn hò?”

Trình Dịch Hòa cười nói: ” Là Tiểu Trịnh nói có chuyện tìm tôi.”

“Tiểu Trịnh?” Lưu Gia Dương nhíu mày, Tiểu Trịnh hắn từng gặp vài lần, đó là một cậu bé nhã nhặn thanh tú, vào ngày đặc thù như thế này tìm Trình Dịch Hòa là có chuyện gì? Trong lòng hắn nổi lên nghi ngờ mãnh liệt.

Trình Dịch Hòa thấy Lưu Gia Dương cũng có một người, nói: “Nếu không chúng ta cùng đi?”

Lưu Gia Dương đang chờ anh câu nói này, liền cùng anh đi đến nơi hẹn.

Tiểu Trịnh đã chờ từ sớm ở nơi đó, nhìn thấy Lưu Gia Dương thì trợn to hai mắt, rất là kinh ngạc, nhưng cũng không nói thêm gì. Sau khi cười chào hỏi, ba người cùng đi ăn cơm.

Ăn xong cơm tối, ba người đi tản bộ dọc theo bờ hồ, thỉnh thoảng sẽ gặp phải từng đôi tình nhân nhu tình mật ý, ba người đàn ông đi chung với nhau cũng có vẻ khó nói.

Đi hai vòng tán gẫu, Trình Dịch Hòa cảm giác Tiểu Trịnh hôm nay có lời muốn nói lại không nói ra, chủ động hỏi: “Ngày hôm nay tới tìm tôi là có chuyện quan trọng gì sao?”

Tiểu Trịnh lén nhìn Lưu Gia Dương liếc mắt một cái, cười lắc đầu: “Không có gì, chỉ muốn cùng học trưởng ăn một bữa cơm.”

Lúc này cũng không biết là vô tình hay là cố ý, Lưu Gia Dương đụng vào vai Tiểu Trịnh, nói: “Vậy có phải cậu còn hẹn với ai khác không? Nhìn cậu cầm theo một hộp quả táo tây. Tặng cho bạn gái?”

Trình Dịch Hòa cũng cười nói: “Đúng rồi, Tiểu Trịnh, có phải cậu còn muốn đi gặp bạn gái, có thể đừng ở chỗ này không cần đi theo chúng tôi.”

Tiểu Trịnh ngập ngừng nói: “Không, không phải bạn gái.”

Nói xong Tiểu Trịnh đỏ mặt cúi thấp đầu xuống, động tác này của cậu làm Trình Dịch Hòa nghĩ tới Trình Lâm.

Lúc Trình Lâm thẹn thùng cũng sẽ như vậy, cúi thấp đầu chỉ lộ ra một đoạn cổ trắng như ngọc cùng vành tai ửng hồng.

Chẳng biết vì sao, Trình Dịch Hòa đột nhiên đem thân ảnh Trình Lâm nhìn thành Tiểu Trịnh, trong lòng như bị móng vuốt của con mèo nhỏ cào nhẹ.

Nhất thời anh không nghĩ thông suốt mình đây là thế nào nên cũng không nghĩ nhiều nữa, duỗi cánh tay ôm lấy cổ của Tiểu Trịnh, nói: “Cậu xấu hổ cái gì? Có bạn gái là chuyện tốt?”

Thấy cảnh này sắc mặt Lưu Gia Dương nhất thời chìm xuống.

Trình Dịch Hòa còn hỏi: “Đó là chuẩn bị đi tỏ tình?”

Tiểu Trịnh đầu cúi xuống sâu hơn, nói: “Không, cũng không phải, kỳ thực… Kỳ thực, đây là cho anh, chỉ là…”

Đến lúc này Trình Dịch Hòa đã kịp hiểu Tiểu Trịnh có ý gì, kỳ dị nói: “Cho anh? Anh là một thằng con trai, cậu cho anh rất là uỗng phí.”

Tiểu Trịnh cũng không đoán được Trình Dịch Hòa làm bộ không hiểu, không muốn đâm thủng, nói chung, còn có Lưu Gia Dương ở đây, hôm nay cơ hội thật tốt xem như là không công bỏ mất, không dễ chịu nói: “Không lãng phí không lãng phí, chỉ không nghĩ Gia Dương cũng tới, chỉ chuẩn bị một phần, cho nên thật không tiện đưa ra.”

Trình Dịch Hòa đùa giỡn đánh Lưu Gia Dương một cái: “Đều tại cậu, hại tôi không có được táo tây.”

Lưu Gia Dương cứng ngắc cười cười, biểu tình trong bóng đêm không nhìn rõ lắm.

Tiểu Trịnh lập tức nói: “Em.. Em đi mua thêm một phần, hai anh mỗi người một phần.”

Trình Dịch Hòa nghĩ thầm, cậu nhóc này thật là nhiệt tình, cười nói: “Được, trong chúng ta tôi là người lớn tuổi nhất, hay là để tôi đi mua đi, ở chỗ này chờ tôi.”

Trình Dịch Hòa nói xong lập tức chạy đi, để lại Lưu Gia Dương và Tiểu Trịnh nhìn nhau không lời nào để nói, lúng túng đứng im.

Lễ giáng sinh táo tây rất mắc, Trình Dịch Hòa cũng không coi tiền như rác chỉ mua hai trái. Lúc trở về anh cho mỗi người một trái, sau đó lấy phần táo tây Tiểu Trịnh cầm trong tay chuẩn bị cho mình, nói: “Được, bây chúng ta không ai thiệt thòi.”

Sau khi Trình Dịch Hòa trở về, không khí ngột ngạt giữa Tiểu Trịnh và Lưu Gia Dương mới hơi hơi giảm bớt. Trình Dịch Hòa nói mấy câu hai người cũng không đáp lại. Trình Dịch Hòa phát hiện hai người bọn họ đều không vui vẻ cho lắm. Vốn định tản đi, từng người cũng tự do.

Vừa vặn lúc này điện thoại di động vang lên, Trình Dịch Hòa từ trong túi áo lấy ra nhìn, là số điện thoại công cộng Trình Lâm thường dùng gọi cho mình, anh lập tức nhận cuộc gọi, nói: “Lâm Lâm.”

Giọng nói trong trẻo của Trình Lâm từ trong ống nghe truyền đến: “Anh họ.”

Tiểu Trịnh và Lưu Gia Dương đứng rất gần, cũng nghe được giọng nói của Trình Lâm, hai người theo bản năng liếc nhau một cái, liền cấp tốc tách ra.

Trình Dịch Hòa không tự chủ bước về sau vài bước, khi anh nói chuyện với Trình Lâm giọng rất là ôn nhu và kiên trì mà người khác chưa từng gặp qua

Tiểu Trịnh và Lưu Gia Dương đi phía trước rất là lúng túng, vốn tưởng rằng này cú điện thoại rất nhanh kết thúc, nhưng sắp nửa tiếng đồng hồ, Trình Dịch Hòa vẫn còn tràn đầy phấn khởi nói chuyện.

Cuối cùng vẫn là Tiểu Trịnh không chịu đựng được bầu không khí quỷ dị này, nói với Trình Dịch Hòa: “Em… Em có chút chuyện, muốn đi trước.”

Trình Dịch Hòa gật đầu nói: “Được. Lần sau gặp.” Sau đó lại tiếp tục nói chuyện với Trình Lâm.

Trình Lâm liền hỏi: “Anh, anh còn ở bên ngoài sao?”

Trình Dịch Hòa nói: “Đúng rồi, ăn xong cơm tối xong đi tản bộ một chút.”

Trình Lâm nói: “Bên ngoài rất lạnh, anh trở về nhà đi.”

Trình Dịch Hòa nhìn Lưu Gia Dương vẫy vẫy tay, hai người cùng về hướng ký túc xá.

Trình Dịch Hòa nói: “Có phải em cũng đứng ở bên ngoài không?”

Trình Lâm nói: “Đúng rồi, điện thoại công cộng ở bên ngoài mà.”

Trình Dịch Hòa nói: “Lần sau trở về mua cho em một cái điện thoại di động.”

Trước đây khi Trình Lâm gọi điện thoại đến Trình Dịch Hòa luôn ở phòng ngủ. Đây là lần đầu tiên Lưu Gia Dương nhìn thấy Trình Dịch Hòa nói chuyện điện thoại với Trình Lâm. Hắn nghe trong điện thoại tình cờ lộ ra âm thanh nhỏ nhẹ của một thiếu niên, làm thần sắc Lưu Gia Dương càng thêm căng thẳng.

Khi đi tới phòng ngủ dưới lầu, Trình Dịch Hòa tùy ý phất tay với Lưu Gia Dương tự mình đẩy cửa đi vào.

Lưu Gia Dương vốn định đi, nhưng tưởng tượng đến vẻ mặt Trình Dịch Hòa dị thường ôn nhu chung quy không chịu đựng được, đẩy cửa đi theo.

Lúc này những người khác còn ở bên ngoài, Trình Dịch Hòa ngồi một mình ở phòng ngủ, nhìn thấy Lưu Gia Dương giận đùng đùng đi vào, không hiểu rõ nhìn hắn.

Trong căn phòng yên tĩnh giọng nói của Trình Lâm trong điện thoại càng thêm rõ ràng, Lưu Gia Dương cả giận nói: “Tôi có lời muốn nói với cậu!”

Trình Lâm cũng nghe thấy thanh âm của hắn: “Anh họ, anh có việc?”

Trình Dịch Hòa bất mãn trừng Lưu Gia Dương một cái, quay lưng lại nói: “Không có chuyện gì, em nói đi, anh nghe đây.”

Lưu Gia Dương tức đến trán hằn lên gân xanh.

Trình Lâm lo lắng làm trễ nãi chuyện lớn của Trình Dịch Hòa, nói: “Vậy mấy ngày nữa em gọi điện thoại cho anh, anh có việc bận thì đi đi.”

Trình Dịch Hòa thấy Lưu Gia Dương không hiểu sao lại bày ra sắc mặt rất thối, cũng biết không thể nói chuyện với Trình Lâm nữa, bất đắc dĩ nói: “Vậy cũng tốt, về ngủ sớm một chút biết chưa?”

Chờ khi Trình Lâm cắt điện thoại Trình Dịch Hòa mới tắt máy, cau mày nói: “Cậu làm sao vậy? Từ nãy đến giờ tâm trạng không như bình thường?” Lưu Gia Dương đã sắp bạo phát, quát lên: “Rốt cuộc là tôi không bình thường hay là cậu không bình thường!?”

Trình Dịch Hòa bị hắn vô duyên vô cớ trêu tức rất không vui, ngữ khí vẫn cứ khắc chế: “Tôi không có chọc gì tới cậu? Tôi không hiểu tại sao động một chút là cậu bày sắc mặt này với tôi?”

Lúc này cảm xúc nóng nảy của Lưu Gia Dương mới dần dần bình tĩnh, hít sâu mấy lần, thấp giọng nói: “Xin lỗi, là thái độ của tôi không tốt.”

Trình Dịch Hòa nhếch môi, bình tĩnh nhìn hắn, quay người cầm lấy sách vở trên bàn, nói: “Cậu trở về bình tĩnh một chút đi.”

Lưu Gia Dương cứng ngắc đứng tại chỗ, một lúc lâu mới kéo cái ghế ngồi bên cạnh Trình Dịch Hòa, nói: “Tôi biết cậu rất giận nhưng đối với chuyện này tôi nhất định phải sửa chữa cậu.”

Trình Dịch Hòa sâu sắc nhíu mày, nói: “Sửa chữa cái gì? Tôi có cái gì cho cậu sửa chữa?”

Lưu Gia Dương thành khẩn nói: “Sao cậu có thể qua lại với loại người như Tiểu Trịnh chứ? Cậu ta nhất định sẽ hại cậu! Nếu như bị trường học biết cậu là đồng tính luyến, vậy tiền đồ sau này cậu có muốn hay không?!”

Lời còn chưa dứt, Trình Dịch Hòa bỗng nhiên đứng lên, ghế tựa cũng phát ra một âm thanh sắc bén, anh trầm giọng nói: “Cậu nói lăng nhăng gì đó? Cái gì đồng tính luyến ái?!”

Lưu Gia Dương nói: “Là Tiểu Trịnh làm hư cậu đúng hay không? Tôi cho cậu biết, đây là bệnh, cần phải trị.”

Ngay sau đó Trình Dịch Hòa quăng quyển sách trên tay xuống mặt bàn, thần sắc đã không còn kiên nhẫn.

Lưu Gia Dương tự nhận là bắt được trọng điểm, tận tình khuyên nhủ: “Cậu không cần ở trước mặt tôi phủ nhận, vậy Tiểu Trịnh là chuyện gì xảy ra? Còn cậu nhóc kia là chuyện gì xảy ra? Cậu không phải nói chuyện yêu đương thì đang làm gì? Cậu tỉnh lại đi có được hay không!?”

Trình Dịch Hòa thật sự nổi giận, anh biết đồng tính luyến ái là gì, cũng biết cái từ này trong mắt người khác là dơ bẩn bất kham. Chỉ có điều cùng Tiểu Trịnh ăn một bữa cơm, Lưu Gia Dương lại hiểu lầm như vậy cũng được đi, nhưng anh không thể khoan dung người khác nói những lời thương tổn đến Trình Lâm.

Trình Dịch Hòa lạnh lùng nói: “Lưu Gia Dương, thứ nhất cậu không có tư cách quản tôi, thứ hai, cậu nhóc trong miệng cậu là em của tôi, tôi không cho phép cậu chửi bới em ấy như vậy! Nghe kỹ chưa? Nghe kỹ rồi thì cút ra ngoài cho tôi! Không thì đừng trách tôi đánh cậu!”

Lưu Gia Dương nghĩ Trình Dịch Hòa không có nhắc qua người nhà của mình, là hắn hiểu lầm cũng không chừng, nghĩ đến khả năng này sắc mặt của hắn trong nháy mắt trắng bệch, nói: “Xin lỗi, tôi không biết. Tôi… Tôi cũng vì muốn tốt cho cậu mới sốt ruột.”

Trình Dịch Hòa mặt không hề cảm xúc, ngữ khí nghiêm túc trước nay chưa từng có: “Tôi không quản cậu suy nghĩ thế nào, nhưng những câu nói như thế này về sau không nên nói nữa, quan hệ giữa tôi và Tiểu Trịnh không có như cậu tưởng tượng, nếu như vì cậu suy đoán làm cho quan hệ giữa tôi và Tiểu Trịnh lúng túng, vậy cậu cũng không phải là vì tôi suy nghĩ, mà là đang hại tôi!”

Lưu Gia Dương cuống quít giải thích: “Tôi không có ý muốn hại cậu!”

Trình Dịch Hòa gằn từng chữ: “Vậy thì xin cậu sau này đừng nói những lời như vậy nữa!”

Lưu Gia Dương rất hối hận mình không nén giận mới đưa đến xung đột này, rõ ràng nói nữa càng làm Trình Dịch Hòa tức giận hơn, chỉ nói một tiếng xin lỗi rồi âm u đi về.

Trình Dịch Hòa ngay đêm đó trằn trọc trở mình, lại một lần nữa mất ngủ. Lần đầu bị người chất vấn có phải là đồng tính luyến ái hay không, suy nghĩ không có kết quả theo bản năng anh lảng tránh vấn đề này không nghĩ tới, không ngờ lần thứ hai lại bị khơi ra.

Lẽ nào ở trong mắt người khác anh đã là đồng tính luyến ái sao? Anh không muốn thừa nhận, hay là anh đang lừa mình dối người?