Lâu Rồi Không Gặp

Chương 52



Tuy rằng hứa với Trình Lâm lúc rãnh rỗi trở lại, nhưng hôm sau Nhan Cận vẫn đến nhà thăm cậu, Trình Lâm mở cửa thấy Nhan Cận, kinh hỉ hỏi: “Anh hai, hôm nay anh không bận việc hả?”

Nhan Cận nói: “Đúng vậy, công việc của anh không quá bận rộn, muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi.” Cùng lắm là buổi tối tăng ca mà thôi, nhưng cái này Nhan Cận sẽ không nói với Trình Lâm.

Trình Lâm tin là thật, mời Nhan Cận vào trong nhà.

Trình Dịch Hòa đi vườn trái cây, Nhan Ngọc sáng sớm không biết chạy đi đâu chơi, chỉ có hai người đơn độc ở chung, Trình Lâm có chút sốt sắng, bởi vì cậu không biết nên nói chuyện gì mới không khiến người khác cảm thấy cậu tẻ nhạt. Nhưng may là Nhan Cận biết ăn nói, trò chuyện cũng đều là phương diện Trình Lâm quen thuộc cho nên hai người thoạt nhìn cũng rất tâm đầu ý hợp.

Sau khi ăn cơm trưa Trình Lâm phải nghỉ ngơi, Nhan Cận tạm biệt ra về, mấy ngày sau y đều biết chọn thời gian tới nhà cậu ngồi một chút, hai người quan hệ tăng nhanh như gió, ít nhất Trình Lâm sẽ chủ động kéo tay Nhan Cận gọi anh hai.

Một lần cùng ăn cơm trưa, Nhan Cận rốt cục nói ra ý muốn nhiều ngày dấu ở trong lòng: “Tiểu Lâm, chừng nào thì em cùng anh hai về nhà ở một thời gian ngắn?”

Trình Lâm mang thai ăn cơm rất nhiều, đang vùi đầu ăn ngon lành nghe vậy dùng sức nuốt xuống cánh gà trong miệng, mê mang nói: “A? Em không biết.”

Nhan Cận cười nói: “Tại sao không biết.”

“Anh họ của em gần đây đang bận rộn chắc không có thời gian đi với em.” Trình Lâm rất khổ não nói.

Nhan Cận cũng không tiện cưỡng cầu, nhân tiện nói: “Như vậy a, vậy thì chờ em ấy rảnh rỗi, hai em cùng đi.”

“Được!” Trình Lâm liên tục đồng ý.

Buổi tối Trình Lâm trở về nhà, nói cho Trình Dịch Hòa nghe chuyện này, Trình Dịch Hòa nói: “Thôi thì em cứ qua ở bên ấy mấy ngày đi, anh nghĩ Nhan tổng nhất định rất hi vọng em đi, dù sao nơi đó cũng là nhà của em.”

Trình Lâm khổ não nói: “Nhưng anh thì làm sao bây giờ? Em không muốn xa anh.”

Trình Dịch Hòa nói: “Mấy ngày trước ký xong hợp đồng, chờ đối phương thanh toán tiền đặt cọc, anh chuẩn bị mua cái nhà này, sau đó trang trí lại một chút, xây thêm lò sưởi, nếu không đến mùa đông em và con không chịu được.”

Trình Lâm còn không biết có chuyện này, ngẩn ra vài giây, hỏi: “Tiền đủ chưa? Không thể lãng phí.”

Trình Dịch Hòa nói: “Không cần lo lắng, trước đã ký được vài đơn hàng, trước tiên trả nợ năm ngoái, tuy rằng không dư được bao nhiêu, tóm lại tiền trang trí có thể trả nổi.”

Trình Lâm nói: “Tốt rồi, nhưng chỉ còn lại anh ở nhà một mình.”

Trình Dịch Hòa sờ sờ cái bụng vẫn còn bằng phẳng của Trình Lâm, nói: “Không phải đâu? Xây sửa nhà ở tạp âm rất lớn làm ảnh hưởng đến em và con thì làm sao bây giờ?”

Trình Lâm đành phải nghe Trình Dịch Hòa, cậu vốn còn muốn kéo dài thời gian, chờ bắt đầu sửa nhà mới đi, nhưng Trình Dịch Hòa làm việc rất nhanh, không tới năm ngày, ký xong thỏa thuận buôn bán liền thuê đội thi công đội lại đây. Trình Lâm không thể làm gì khác là đi theo Nhan Cận.

Nhan Cận là người hoài cựu cho nên vẫn cứ ở nhà cũ Nhan gia. Nhà cũ rất cổ kính, dọc đường đi hoa hải đường mọc thành cụm lớn, trên cửa sắt rất lớn có hoa tường vi leo đầy, rất có phong cách văn nghệ cổ xưa.

Vào cửa nhìn thấy trong sân có một cây đa hơn trăm năm, thân cây lớn tráng kiện năm, sáu người ôm không hết đến, tán cây toàn bộ nằm nhoài ra khỏi nóc nhà, cành lá xanh biếc buông xuống, tương phản với màu tường gạch đỏ bên ngoài tạo hiệu ứng thị giác đặc biệt.

Trình Lâm xuống xe đứng ở trong sân ngẩng đầu nhìn cây đa như quái vật khổng lồ, kinh ngạc không ngậm được mồm, Nhan Cận để người hầu đưa xe vào bãi đậu xe, nhìn Trình Lâm ngốc như vậy cười không ngừng.

Trình Lâm ngước đầu nhìn, thở dài nói: “Thật là một cái cây lợi hại.”

Nhan Cận cười nói: “Thật không? Anh cũng cảm thấy như vậy.” Ôm lấy vai Trình Lâm đi vào trong biệt thự.

Lầu một phòng khách tương đối lớn, gia cụ theo phong cách Châu Âu có vẻ đã lâu đời.

Trình Lâm sờ sờ lưng ghế dựa, rồi cầm lấy chén trà bằng sứ trên bàn nhìn, nói: “Cái này chắc là rất đắt phải không?”

Nhan Cận nói: “Không biết, hình như là ông nội mua, khi đó anh không biết bao nhiêu tiền.”

Trình Lâm cảm thấy đồ ông nội mua đến bây giờ còn dùng, Nhan Cận thực sự là một người cần kiệm, liền tán dương: “Anh hai, anh rất biết tiết kiệm.”

Được Trình Lâm ca ngợi, Nhan Cận luôn vui vẻ. Y kiêu ngạo ưỡn ngực, hỏi: “Mau đến xem hình cũ của nhà chúng ta không?”

“Được!” Trình Lâm vui vẻ đồng ý.

Hai người cùng nhau lên thư phòng ở lầu hai, lúc này cây đa nằm nhoài trên nóc nhà hiện ra rõ rệt, hành lang lầu hai đầy cành lá buông xuống thoạt nhìn có chút âm u, phòng ở cũng lớn, nhưng bất cứ lúc nào cũng tạo nên một bầu không khí rờn rợn giống như trong phim ma.

Trình Lâm nhíu nhíu mày, nói: “Nơi này không tốt, quá tối.”

Nhan Cận kéo Trình Lâm tiến vào thư phòng, kéo tấm rèm cửa trên tường phía đông, ánh mặt trời sáng rực rỡ xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu vào, thư phòng trong nháy mắt biến thành một thế giới khác rất ấm áp.

Nhan Cận nói: “Ba ba cũng không thích chỗ tối, nhưng không có cách nào.”

Trình Lâm nói: “Đúng đó, một cái cây lớn như vậy chặt đi quá đáng tiếc.”

Nhan Cận cười cười không nói tiếp, lấy album mở ra cho Trình Lâm xem, hai người ngồi ở trên ghế sa lon, chậm rãi lật album đã có chút ố vàng.

Album có những bức ảnh đã xưa cũ, có ảnh Nguyễn Sênh ôm Nhan Cận lúc còn bé, sau đó là ảnh Nhan Cận bốn, năm tuổi, phần lớn là ảnh một người, đã không có mặt của Nguyễn Sênh, cuối cùng chỉ có bốn, năm tấm ảnh Nhan Hành Trình chụp chung với Nguyễn Sênh.

Album chỉ có khoảng năm mươi, sáu mươi tấm, rất nhanh đã xem hết, Nhan Cận cũng không như người khác giới thiệu từng bức ảnh, chỉ yên lặng nhìn Trình Lâm chậm rãi xem.

Trình Lâm cuối cùng nói: “Ảnh của ba ba chụp chung với ba ba lớn thật là ít.”

Nhan Cận nhàn nhạt ừ một tiếng.

Trình Lâm rốt cục phát giác có gì không đúng, do dự chốc lát vẫn cẩn thận hỏi: “Anh hai, có phải anh không thích ba ba lớn? Em rất ít nghe anh nhắc đến.”

Nhan Cận cười cười, nói: “Không có.” Y đã có chút hối hận mang Trình Lâm đến xem những hình này.

Trình Lâm cúi đầu nhẹ nhàng gãi gãi album, rồi lén lút ngẩng đầu thấp thỏm nhìn Nhan Cận.

Lòng Nhan Cận trong nháy mắt mềm nhũn, nhân tiện nói: “Không phải không thích, chỉ là thương ba ba hơn thôi, chỉ có ba ba đối với anh tốt nhất.”

Trình Lâm sửng sốt một chút, chẳng biết vì sao lại hiểu được Nhan Cận từng chịu đựng bạo lực đến từ gia trưởng.

Nhan Cận như mở máy hát, nói: “Ba ba thân thể không tốt, đại đa số thời gian nằm trên giường tĩnh dưỡng, anh được ba ba lớn cho phép mới có thể đi gặp ba ba một lúc thôi.”

“Ba ba lớn tính khí cũng khó khăn, chỉ có lúc đối mặt với ba ba mới cười một cái, lúc thường rời khỏi phòng của ba ba là khí thế trên người ông làm người khác hô hấp cũng phải cẩn thận từng li từng tí một, khi còn bé anh thấy ba ba lớn cũng rất sợ, bởi vì ông ấy không để ý đến anh, người hầu trong nhà cũng không nói chuyện với anh, ở nhà anh giống như một người vô hình. Chỉ có khi được phép đến thăm ba ba, mới được ba ba ôn nhu vuốt tóc của anh, hỏi anh ăn ngon không, ngủ có ngon hay không, nếu như ba ba khỏe còn có thể chơi đùa với anh…”

Như là được chìm đắm vào trong hồi ức tốt đẹp, thần sắc Nhan Cận triệt để ôn nhu, ngừng một lúc mới nói: “Nếu như không phải vì ba ba đã từng ở nơi này, anh cũng sẽ không trở về đây ở.”

Trình Lâm cũng rất đau lòng cho Nhan Cận, cậu nắm chặt tay Nhan Cận, nói: “Em sẽ ở bên anh.”

Nhan Cận rất yên lòng, cười cười, cất album, trịnh trọng đáp: “Được!”

Toàn bộ ban ngày Nhan Cận đi cùng Trình Lâm tham quan ngôi biệt thự có niên đại xa xưa này, thậm chí ngay cả một chậu đỗ quyên trong thư phòng cũng cẩn thận giới thiệu, làm Trình Lâm vừa ăn cơm tối xong thì buồn ngủ cơ hồ không mở mắt ra được. Nhan Cận không muốn Trình Lâm ngủ phòng khách, liền bảo người hầu dọn dẹp lại phòng của Nhan Ngọc để cho Trình Lâm ở.

Cho nên buổi tối Nhan Ngọc đi chơi về, như cũ vào phòng mình, nhìn thấy người ngủ trên giường là Trình Lâm thì yên lặng lùi ra.

Nhan Ngọc biết Trình Lâm sẽ tới, nhưng cậu không biết là ngày hôm nay, cũng không nghĩ Nhan Cận lại để Trình Lâm ở phòng của mình.

Nhan Ngọc hậu tri hậu giác từ trong túi áo lấy điện thoại di động ra, mới phát hiện có ba cuộc gọi nhỡ của Nhan Cận cùng với mười mấy tin nhắn chưa đọc. Nhan Ngọc nhìn hành lang đối diện cửa phòng Nhan Cận, lưng mát lạnh, cảm thấy mình sẽ rất thảm.

Chỉ hoảng hốt mấy giây, bỗng nhiên con ngươi Nhan Ngọc xoay tròn một cái, chậm rãi đi lên lầu ba, thuận tiện đập điện thoại di động vào trên tay vịn cầu thang, màn hình điện thoại bị vỡ thành vài mảnh.

Sau khi Trình Lâm ngủ Nhan Cận liền đi thư phòng xử lý công tác ngày hôm nay chồng chất, lúc y xong việc đi ra đã sắp mười hai giờ, y chỉ cho phép Nhan Ngọc đi đến mười giờ, theo lí người đã sớm trở về, nhưng ngôi nhà này lại yên tĩnh bất thường.

Nhan Cận liền hỏi người hầu vẫn chưa có đi ngủ: “Tiểu Ngọc đâu?”

Người hầu đáp: “Tiểu thiếu gia đi phòng khách nghỉ ngơi.”

Nhan Cận gật gật đầu biểu thị đã biết, bảo người hầu sớm đi nghỉ ngơi, y không nhanh không chậm đi về phòng của mình tắm rửa sạch sẽ, rồi khoác áo ngủ đi đẩy cửa phòng Nhan Ngọc.

Nhan Ngọc đi chơi một ngày mệt nên ngủ rất say, Nhan Cận đi tới ngồi dựa vào giường đầu, nhéo vào mặt Nhan Ngọc làm cho cậu tỉnh dậy.

Nhan Cận còn chưa chất vấn vì sao cậu không nhận điện thoại của mình, Nhan Ngọc trong nháy mắt tiến vào trạng thái cảnh giác, oan ức gọi: “Anh hai ~~~ ”

Nhan Cận còn tưởng ở bên ngoài cậu bị ủy khuất gì, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Tiểu Lâm đến, anh hai sẽ không thương Tiểu Ngọc.” Nhan Ngọc như con mèo từ trong chăn bò ra ngoài, cánh tay trắng nõn ôm lấy đùi Nhan Cận.

Nhan Cận trùng hợp đưa lưng về phía đèn đầu giường nên không thấy rõ thần sắc của y, chỉ nghe thanh âm y không hề chập trùng thậm chí có một ít băng lãnh hỏi: “Tiểu Lâm không thể ngủ ở phòng kia?”

“Không phải! Anh biết em không phải có ý này mà!” Nhan Ngọc cuống lên, lập tức ôm lấy người Nhan Cận, ôm cổ của y lấy lòng hôn môi y.

Nhan Cận sờ gáy Nhan Ngọc, nói: “Em cũng biết, anh không thích em đùa kiểu này.”

Nhan Ngọc liền rầm rì làm nũng, lúc này Nhan Cận mới hỏi tới những vấn đề khác: “Làm sao cả ngày không nhận điện thoại?”

Nhan Ngọc yên lặng lau mồ hôi, làm nũng nói: “Điện thoại di động rớt bể mà.”

“Ồ? Trùng hợp như thế?” Nhan Cận ôm lấy cằm Nhan Ngọc hỏi.

Nhan Ngọc dùng sức gật đầu, giống như làm vậy có thể khiến người ta càng thêm tin tưởng, cậu quệt mồm ủy khuất nói: “Vậy em ngủ ở đâu?”

“Em nói xem?” Nhan Cận hỏi ngược lại.

Mặc dù Nhan Ngọc đã đoán Nhan Cận sẽ cho cậu ngủ ở trong phòng y, vẫn giả vờ giả vịt suy tư một phút, mới vừa mừng vừa sợ vừa thẹn nói: “Tiểu Ngọc thích phòng của anh hai.”

Nhan Cận cười cười không lên tiếng, bàn tay ấm áp chậm rãi thuận theo đường lưng ưu mỹ của Nhan Ngọc đi xuống phía dưới, Nhan Ngọc cũng có chút động tình, nói nhỏ vào tai Nhan Cận: “Vậy chúng ta đi vào phòng của anh hai đi.”

Nhan Cận vươn mình đem Nhan Ngọc đặt ở trên giường: “Ở nơi này.”

“Tại sao?”

Nhan Cận rút ra thắt lưng áo ngủ của mình trói hai tay Nhan Ngọc: “Bởi vì nơi này sẽ không đánh thức người khác.”

Nhan Ngọc chửi thề trong đầu, biết Nhan Cận muốn mạnh mẽ làm mình, trong nháy mắt đem hết thảy ngụy trang kéo xuống, giãy dụa mắng: “Con mẹ nó anh muốn giết chết em!?”

Nhan Cận chậm rãi đem mấy cái toy tình thú ném lên trên giường, nhíu mày nói: “Yên tâm, sẽ không chết.”

Nhan Ngọc trừng mắt, sắp chết còn giãy giụa nói: “Anh đã hứa với em sẽ không chơi như vậy nữa!”

“Em ngoan thì không chơi, còn không ngoan thì sẽ bị phạt.”

Nhan Ngọc còn muốn hô to, Nhan Cận liền đè đôi môi cậu lại: “Tiết kiệm chút khí lực đi, miễn cho ngày mai muốn đập điện thoại di động cũng không đập nổi.”

Nhan Ngọc không dám nói tiếp nữa, không bao lâu vẫn không thể kìm chế được lại la hét.

Trình Lâm không phải bị Nhan Ngọc đánh thức, là bị đói bụng tỉnh dậy, rất lâu Trình Lâm chưa có lĩnh hội cảm giác này. Lần trước là khi trong bụng có Trình Tử Duệ, khi đó cậu đói bụng cũng chỉ nhẫn nhịn. Hiện tại ở nơi này, Trình Lâm cũng không tiện đi lấy thức ăn, nhưng thời gian dài được người thương yêu chìu chuộng cậu cũng trở nên yếu ớt, Trình Lâm nhịn một lúc vẫn không nhịn được, đầy đầu đều là các món ăn ngon, đành phải lặng lẽ rời giường sờ soạng tìm nhà bếp.

Nhưng làm cậu kinh ngạc chính là, bây giờ cũng đã bốn giờ sáng, nhà bếp lại sáng đèn sáng, hơn nữa có bóng người lay động.

Trình Lâm hiếu kỳ đi tới, thì thấy Nhan Cận, y đang đứng trước kệ bếp, cầm muôi súp chậm rãi khuấy canh trong nồi gốm.

Nhan Cận nghe động tĩnh, nghiêng đầu thấy Trình Lâm, nói: “Có phải đói bụng? Anh múc cho em một bát canh gà?”

Trình Lâm đi tới ló đầu nhìn một chút, canh gà sùng sục sùng sục bốc mùi thơm, Trình Lâm không nhịn được nuốt ngụm nước miếng: “Được đó.. Được đó...”

Nhan Cận từ trong tủ lấy ra một cái bát, múc vào đầy một bát, bưng đến bàn ăn cho Trình Lâm dùng.

Trình Lâm không thể chờ đợi được nữa lấy cái muôi uống một hớp canh, nóng đến le lưỡi.

“Ăn từ từ, đừng nóng vội.” Nhan Cận đi nhà bếp cắt một quả xoài đặt ở trong mâm bưng tới: “Trước tiên ăn trái cây lót bụng.”

Trình Lâm bưng đĩa trái cây ăn hơn nửa, mới hóa giải cảm giác dạ dày đói bụng co giật, liền hỏi: “Anh hai, sao anh không ngủ?”

Nhan Cận nói: “Anh hỏi bác sĩ dinh dưỡng, nghe nói thời gian mang thai hay bị đói bụng, nên bảo đầu bếp hầm canh cho em buổi tối uống, anh cũng là nửa đêm thức dậy đến đây xem thử thì gặp em.”

Trình Lâm cảm động tột đỉnh: “Anh hai mau đi ngủ đi, em ăn xong sẽ tự mình thu dọn.”

Nhan Cận cười nói: “Không cần, anh ở đây với em.”

Trình Lâm đối với việc Nhan Cận luôn yêu thương mình không biết làm sao, vẻ mặt đều là khổ não lẫn xoắn xuýt, Nhan Cận săn sóc nói: “Anh cũng có chút đói bụng, anh đi múc một bát cùng ăn với em.”

Trình Lâm lập tức vui vẻ nói: “Được đó.”

Dưới ánh đèn ấm áp, hai người vừa tán gẫu vừa dùng món ăn, sau khi ăn uống no đủ, từng người lên lầu ngủ.

Hôm sau Trình Lâm cũng bị đói bụng làm thức giấc, cậu nhìn đồng hồ thấy đã mười giờ nên nhanh chóng rời giường rửa mặt, đến lầu một không thấy Nhan Ngọc và Nhan Cận, chỉ có người hầu đang lau sàn nhà.

Người hầu nhìn thấy Trình Lâm xuống lầu, nói: “Lâm thiếu gia tỉnh rồi? Tôi lập tức chuẩn bị bữa sáng.”

Trình Lâm hoảng loạn nói: “Đừng gọi tôi như vậy, tôi cảm thấy không quen.”

Người hầu cười cười đi vào nhà bếp, bữa sáng đã sớm làm xong, Trình Lâm mới vừa ngồi xuống, bánh bao, trứng chiên, cháo hải sản lần lượt bưng lên bàn, cậu nói tiếng cám ơn, sau đó hỏi: “Anh hai đâu?”

Người làm nói: “Tiên sinh đi công ty, không nói lúc nào trở về.”

Trình Lâm nói: “Thím kêu anh hai tôi như vậy rất dễ nghe, sau này cứ gọi tôi như vậy, không nên gọi tôi là thiếu gia.”

Người làm nói: “Vâng, Lâm tiên sinh.”

Không biết vì sao, gọi Nhan Cận là tiên sinh, Trình Lâm cảm thấy rất hay, nhưng danh xưng này dùng trên người cậu trái lại càng biệt nữu, Trình Lâm lúng túng chốc lát, nói: “Gọi tôi là Tiểu Lâm đi.”

Người hầu thầm nói: Nhan tiên sinh biết nhất định sẽ không vui, nhưng bà cũng không tiện phản bác Trình Lâm, chỉ gật gật đầu lui xuống.

Trình Lâm nếm thử một miếng bánh bao, cảm thấy hơi nhạt, muốn đi nhà bếp lấy tương ớt và dấm chua, ăn như vậy mới có mùi vị.

Bánh bao ăn hết một nửa, nơi cầu thang truyền đến tiếng bước chân lẹt xẹt lẹt xẹt, Trình Lâm thấy Nhan Ngọc xiêu xiêu vẹo vẹo đi xuống, nói: “Anh ba, anh cũng mới thức dậy sao? Tới dùng cơm đi.”

Nhan Ngọc không có tinh thần gì cọ đến bên cạnh Trình Lâm, ngồi miết miệng, làm ra vẻ mặt đáng thương.

Trình Lâm hỏi: “Anh ba, anh làm sao vậy?”

Nhan Ngọc đỏ mắt nhìn Trình Lâm, bỗng nhiên khóc thút thít nhào vào trong lồng ngực Trình Lâm, hét lớn: “Tiểu Lâm, mạng của anh ba thật là khổ!”

Trình Lâm cuống quít để đũa xuống, ôm Nhan Ngọc sốt ruột hỏi: “Đến cùng làm sao vậy? Anh nói cho em biết đi.”

Nhan Ngọc còn thật nặn ra một giọt nước mắt, lên án nói: “Anh hai đánh anh!”

“A?” Trình Lâm khó tưởng tượng Nhan Cận là người ôn văn nhĩ nhã như vậy lại sử dụng bạo lực gia đình: “Không thể nào? Anh hai là người tốt như vậy mà.”

Nhan Ngọc nói: “Anh ấy mới không tốt, anh ấy đánh anh!”

Trình Lâm không biết là, lúc Nhan Ngọc và Nhan Cận đều cho đối phương là anh em ruột thì Nhan Ngọc đối với Nhan Cận đã có tưởng niệm không thể nói ra, người mình tâm tâm niệm niệm luôn ở trước mắt mình, nhưng lại ăn không được sờ không được, Nhan Ngọc bèn phải trốn tránh ra ngoài chơi, cùng một đám tuấn nam mỹ nhân cả ngày lang thang hồ đồ, mặc dù sau đó được đền bù mong muốn cùng Nhan Cận ở một chỗ, nhưng tính ham chơi cũng quen rồi, cho nên nhìn thấy người đẹp sẽ thích trêu chọc mấy lần.

Giờ khắc này cậu ôm eo Trình Lâm mà trong lòng ngứa ngáy, muốn ôm cậu nhiều một chút nên tiếp tục chui vào trong lồng ngực Trình Lâm dùng sức cà cà, bắt đầu kể khổ, kể chuyện mình lúc nhỏ ăn vụng một viên kẹo cũng bị đánh đòn, kể rất nhiều, rồi nói đến tối hôm qua về trễ mấy phút bị Nhan Cận bắt lại đánh roi.

Trình Lâm thành thật, còn tưởng đều là thật, cũng không biết nên làm gì bây giờ, nhưng nhớ lại đêm qua Nhan Cận ôn nhu múc canh gà cho mình lại cảm thấy Nhan Ngọc nói quá khoa trương, nên nói: “Anh hai cũng vì tốt cho anh…”

Nhan Ngọc nhất thời không biết làm sao, vén tay áo cho Trình Lâm xem, trên cổ tay trắng như tuyết có hai vết trói xanh tím!

Trình Lâm hít vào một ngụm khí lạnh, khó tin trợn to hai mắt.

“Ồ? Đây là anh đánh?”

Phía sau hai người bỗng nhiên vang lên một âm thanh trầm thấp dễ nghe, quay đầu nhìn lại, đó là Nhan Cận.

Nhan Ngọc trở mặt vui vẻ nói: “Anh hai? Sao anh trở về rồi?”

Nhan Cận kéo ghế bên cạnh Trình Lâm ngồi xuống, nói: “Làm sao không nói tiếp, anh cũng muốn nghe tội lỗi chồng chất của mình.”

Nhan Ngọc vội kéo ống tay áo che cánh tay lại: “Em chỉ nói giỡn với Tiểu Lâm thôi.”

“Có đúng không?” Nhan Cận nhàn nhạt nhìn Nhan Ngọc làm lưng cậu toát mồ hôi lạnh.

Nhan Ngọc quả thực khóc không ra nước mắt, lần thứ hai xích qua bên cạnh Trình Lâm: “Ngày hôm qua anh ba cùng bạn đi chơi mật thất trốn giết, bọn họ trói anh quá chặc, cho nên mới để lại dấu vết.”

Trình Lâm thở phào nhẹ nhõm: “Anh ba quá biết nói đùa, em biết anh hai sẽ không bao giờ đánh người.”

Nhan Cận cười cười, nói: “Anh ba em thích nói bậy, đừng coi lời của nó là thật, nhanh ăn cơm đi.”

Người hầu lại dọn thêm cho hai người bữa sáng, hai người liền câm miệng ăn điểm tâm.

Buổi tối, Nhan Ngọc bị lấp đầy miệng suốt một đêm, tất nhiên chuyện này không cần nhắc lại.

Ở đây gần một tuần, Trình Lâm đã từ từ quen, rốt cục cũng xem nơi này là nhà của mình, nhưng cậu không muốn Nhan Cận mỗi đêm rời giường nấu ăn cho mình, liền nói không muốn ăn cơm buổi tối, chỉ muốn ăn một ít đồ ăn vặt. Lúc đầu Nhan Cận không đồng ý, sau đó hỏi ý kiến bác sĩ dinh dưỡng, bác sĩ nói Trình Lâm ăn như vậy đứa bé sẽ phát triển quá lớn cũng là một gánh nặng. Nhan Cận mới cho người đi mua rất có nhiều thức ăn vặt dinh dưỡng, dặn người hầu mỗi ngày phải đem hoa quả đặt ở trong phòng Trình Lâm, thậm chí Trình Lâm không ăn hết cũng không chịu, quả thực là một người rất yêu thương em trai.

Tuy rằng nơi này rất tốt, Trình Lâm vẫn có cảm giác mất mát.

Bởi vì Trình Dịch Hòa không có điện thoại hoặc nhắn tin cho cậu, Trình Lâm không nhịn được gọi điện thoại cho anh nhưng không ai nghe.

Đêm nay Trình Lâm nằm ở trên giường thở phì phò nghĩ, nếu Trình Dịch Hòa có gọi điện thoại tới, nhất định sẽ không nhận điện thoại của anh.

Vừa nghĩ như vậy, điện thoại thật vang lên, Trình Lâm nhìn là điện thoại của Trình Dịch Hòa, lập tức đem suy nghĩ mới vừa rồi quăng đến chín tầng mây, vui vẻ nhận điện thoại.

“Anh họ!”

Trình Dịch Hòa ở bên kia trầm thấp lên tiếng: “Bảo bối.”

Trình Lâm cũng rất oan ức: “Nói thật dễ nghe, cũng không tiếp điện thoại của em.”

Trình Dịch Hòa cười nói: “Trong nhà trong vườn hai đầu chạy, thật không nhìn thấy em gọi, lúc anh nhìn thấy thì em cũng đã đi ngủ, sao anh cam lòng đánh thức em.”

“A? Vội như vậy sao, em trở về có được hay không?” Trình Lâm nghe rất là đau lòng.

Trình Dịch Hòa nói: “Đã nói với em nhà đang sửa chữa em trở về làm cái gì, ở lại không tốt, chỗ đặt chân cũng không có.”

“Được rồi.”

Nghe Trình Lâm trầm giọng, Trình Dịch Hòa dụ dỗ nói: “Cho nên anh phải hối thúc bọn họ làm thật nhanh, để sớm đón em trở về nhà.”

“Em hiểu!” Trình Lâm lập tức trở nên vui vẻ.

“Cứ như con nít vậy.” Trình Dịch Hòa cười nói.

Trình Lâm không nỡ cúp điện thoại, mấy ngày nay có chuyện gì lớn nhỏ đều muốn nói cho anh biết, cậu nói xong còn chưa đủ, còn phải bắt Trình Dịch Hòa đem chuyện của anh báo cáo hết cho mình. Nhưng Trình Lâm rất dễ buồn ngủ, mình ngủ lúc nào cũng không biết, Trình Dịch Hòa nghe trong điện thoại lâu không có tiếng đáp lại, liền nhẹ nhàng kêu vài tiếng, biết Trình Lâm đang ngủ mới chủ động cúp điện thoại.

Nhan Ngọc bị Nhan Cận cưỡng chế ở nhà cùng với Trình Lâm, Trình Lâm thì thích yên tĩnh, tự xem sách có thể ngốc một buổi trưa, Nhan Ngọc ở với cậu hai ngày, rỗi rãnh đều sắp lông dài. Không có chuyện gì lại đeo bám Trình Lâm, khuyến khích cậu cùng đi chơi. Trình Lâm hết cách không thể làm gì khác nên phải cùng Nhan Ngọc đi ra ngoài. Nhưng cái Nhan Ngọc gọi là chơi đối với Trình Lâm mà nói quá kích thích, không phải đi quán bar lêu lổng thì đi trên núi cùng hồ bằng cẩu hữu đua xe, Trình Lâm không chịu được, mãi đến tận có một lần Nhan Ngọc không nhẹ không nặng lôi kéo Trình Lâm đi leo vách núi, bị Nhan Cận tóm gọn đánh cho một trận mới coi như ngừng đi chơi mấy ngày.

Bất đắc dĩ Nhan Ngọc da dầy, không thể chơi lớn thì chơi nhỏ, Nhan Ngọc vừa làm nũng vừa lăn lộn cầu Trình Lâm đi dạo phố với mình, đi dạo một hồi thì vào chỗ chơi game, chơi game xong thì đến buổi tối, hai người ở ven đường ăn thức ăn vặt, sau đó canh tới thời gian Nhan Cận đóng cổng trở về nhà.

Nhan Ngọc có mỹ nhân làm bạn, tuy rằng mỗi ngày trôi qua hơi nhạt nhẽo, vẫn rất thỏa mãn.

Nhưng đến cuối tuần cậu cũng không dám lỗ mãng, bởi vì không cần biết công việc có bận rộn hay không Nhan Cận cũng gác lại trở về chơi với Trình Lâm.

Nhan Cận không cần đi làm, trước một đêm tự nhiên lại đem Nhan Ngọc mạnh mẽ giằng co một phen.

Chờ Nhan Ngọc từ trên giường bò xuống, Trình Lâm đã cùng Nhan Cận ở phòng khách ngồi uống trà tán gẫu.

Nhan Cận đang dạy Trình Lâm: “Em không cần cái gì cũng nghe anh ba, không muốn ra ngoài thì ở nhà, cứ để một mình nó đi ra ngoài quậy phá.”

Trình Lâm còn chưa nói, Nhan Ngọc đã lên tiếng, hô: “Cái gì nha! Tiểu Lâm cũng muốn ra ngoài đi dạo, nào có như anh, cả ngày nghĩ đem người khóa trong nhà.”

Nhan Ngọc chạy tới ngồi xuống bên cạnh Trình Lâm, ôm cánh tay cậu như sợ người chạy đi mất.

Trình Lâm nở nụ cười, nói với Nhan Cận: “Không sao, đi ra ngoài nhiều một chút cũng tốt.”

Nhan Cận lắc lắc đầu, đối với hai bảo bối này thật sự là không thể làm gì.

Nhan Ngọc liền bắt đầu được đà lấn tới, lắc cánh tay Trình Lâm nói: “Hôm nay chúng ta đi vùng ngoại ô leo núi đi, nơi đó phong cảnh rất đẹp.”

Trình Lâm đã rất hiểu người anh ba này, đau đầu nói: “Anh lại muốn đi đua xe à? Em mệt mỏi thật không đi được.”

Nhan Cận nhàn nhạt nhìn Nhan Ngọc, làm lưng Nhan Ngọc mát lạnh, vội bổ cứu: “Không phải! Lần trước là bất ngờ! Ngày hôm nay chúng ta đi đến đạo quan trên núi cầu Phật cho con trai của chúng ta bình an.”

Từ khi hai người càng ngày càng thân, Nhan Ngọc càng ngày càng không khách khí, mới bắt đầu đem còn gọi em bé chưa sinh là cháu nhỏ, bây giờ trực tiếp biến thành con trai của chúng ta.

Trình Lâm kỳ quái nói: “Đạo quan làm sao cầu Phật?”

Tuy Nhan Ngọc có đi qua mấy lần, nhưng đã quên nơi đó là đạo quan không phải là chùa miếu, bịa chuyện nói: “Ai nha, mặc kệ nó, phật đạo nho là một nhà mà.”

Trình Lâm cảm thấy buồn cười: “Hơn nữa còn chưa chắc chắn là con trai mà, chẳng lẽ không phải con trai thì anh không thích hả?”

Nhan Ngọc lập tức biểu lộ chân tâm: “Làm sao sẽ? Em sinh tiểu miêu tiểu cẩu anh cũng nuôi!”

Trình Lâm phốc bật cười.

Nhan Cận tiện tay đem quýt trong tay mình ném vào đầu Nhan Ngọc, mắng: “Câm miệng đi! Nói chuyện dễ nghe một chút đi.”

Nhan Ngọc oan ức xoa chỗ bị đau, nói: “Ba ba lúc trước sinh hai người đều là con trai, Tiểu Lâm nhất định cũng sẽ sinh con trai.”

Nói xong, hai mắt Nhan Ngọc bỗng nhiên sáng lên, nhảy đến bên cạnh Nhan Cận, sắc mị mị hỏi: “Tiểu Lâm có thể sinh con, anh hai có phải anh cũng sẽ…?”

Nhan Cận ngẩn ra, chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, nói: “Không biết.”

Nhan Ngọc giả làm giống như Trình Lâm sờ sờ đùi Nhan Cận, không ngừng mang theo một loại tình ý hàm xúc, nhẹ vỗ về: “Chúng ta thử một lần, anh sinh cho em một đứa con có được hay không?”

Trình Lâm đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng nói: “Em đi lên lầu ngủ một lát.”

Nhan Cận không giống trước đây lập tức đứng dậy đưa Trình Lâm lên lầu, mà gọi người hầu đến dìu Trình Lâm đi.

Về phần Nhan Cận rốt cuộc có thể mang thai hay không cái này không biết được, ngược lại Nhan Cận cho Nhan Ngọc thiết thiết thật thật cảm nhận được sự khủng bố khi dám nghĩ làm cho mình mang thai.

Một tháng thời gian lặng yên trôi qua, bụng Trình Lâm cũng chậm rãi lớn hơn, bởi vì tháng còn nhỏ, thoạt nhìn chỉ như một người hơi bị mập mà thôi.

Lúc Trình Dịch Hòa tới đón Trình Lâm đúng lúc là cuối tuần, Nhan Cận cũng ở nhà, bốn người tính toán buổi trưa chuẩn bị đi ra ngoài ăn cơm, Trình Lâm buổi chiều phải đi về nhà.

Ăn cơm chọn tới chọn lui, chọn trúng một tiệm cơm Tây, Nhan Cận đi qua mấy lần, mùi vị rất ngon, hơn nữa y biết Trình Lâm chưa từng ăn cơm tây, liền quyết định ăn ở nơi này.

Lúc chọn món Trình Lâm thấy sườn bò còn chưa chín cậu thực sự không thể ăn nên chọn cá nướng. Khi món ăn được đem lên Trình Dịch Hòa không để Trình Lâm tự mình ra tay, đem cá nướng cắt thành khối nhỏ, mới đặt ở trước mặt Trình Lâm.

Ngồi đối diện bọn họ Nhan Ngọc ước ao không được, lệch qua bên cạnh Nhan Cận, nháy mắt làm nũng: “Anh hai, em cũng muốn anh gắp thức ăn cho em.”

Nhan Cận cười nhạt, nói: “Được rồi, tối về tiếp tục mang thai cho anh.”

Nhan Ngọc nghĩ tới ký ức khủng bố ngày ấy lập tức ngồi ngay ngắn người lại, nghĩa chính ngôn từ nói: “Em tự mình làm.”

Trình Dịch Hòa nghe bọn họ đối thoại, không nghĩ bọn họ ở trước mặt Trình Lâm không giữ gìn ý tứ như thế, may là sớm đem Trình Lâm về nhà, nếu không con ngoan của mình bị dạy hư.

Nhan Ngọc nhìn Trình Dịch Hòa đối với Trình Lâm cẩn thận chu đáo thân thiết bảo vệ trong lòng ước ao vô cùng, nhìn lại Nhan Cận lúc nào cũng bộ mặt lạnh lùng, ghen tị chịu không được, không suy nghĩ gì hỏi: “Hừ! Anh đến cùng có ghen chuyện năm đó em theo đuổi Trình Dịch Hòa hay không?”

Cậu vừa nói xong thời gian như đứng lại, động tác mọi người trên bàn ăn đều dừng lại, tầm mắt như xuyên thấu Nhan Ngọc.

Đặc biệt Trình Lâm, con mắt của cậu vốn đã to bây giờ còn nghi hoặc mê man nhìn Nhan Ngọc, Nhan Ngọc cảm thấy mình quả thực tội ác tày trời, cười khan nói: “A ha ha ha, anh đùa giỡn, đùa giỡn…”

Qua hai giây đồng hồ, Nhan Cận buông xuống dao nĩa, bưng nước lên uống một hớp, tuy rằng mặt mày nhàn nhạt, Nhan Ngọc biết nhất định y lửa giận ngập trời.

Sắc mặt Trình Dịch Hòa càng trầm xuống.

Thấy phản ứng của mọi người đều không xem như chuyện cười, Trình Lâm hỏi: “Thì ra mấy người đã quen từ trước?”

Trình Dịch Hòa nói: “Chỉ là làm việc với nhau một đoạn thời gian mà thôi.”

Nhan Cận nghĩ đến lúc trước mình còn giúp Nhan Ngọc theo đuổi Trình Dịch Hòa, bây giờ lòng muốn đánh chết Nhan Ngọc cũng có, y giúp đỡ Trình Dịch Hòa giải thích: “Dịch Hòa cũng không để ý đến Tiểu Ngọc, em đừng suy nghĩ nhiều.”

Trình Lâm thấy biểu tình của mọi người như gặp đại địch, đột nhiên nở nụ cười: “Em không hề tức giận, nhanh ăn cơm đi.”

Nhan Ngọc a a không còn dám nhiều lời, Trình Dịch Hòa và Nhan Cận cũng mất hứng thú nói chuyện, thật vất vả bốn người cùng nhau ăn cơm, Trình Lâm không muốn bầu không khí sinh động thành ra thế này.

Sau khi ăn xong, bọn họ chia tay ở trước cửa tiệm cơm, Trình Dịch Hòa lái xe chở Trình Lâm về nhà. Bây giờ là thời gian tan tầm đường ra nội thành kẹt xe gần một tiếng đồng hồ, ra khỏi nội thành đường mới thông thuận.

Trên đường, Trình Lâm vẫn luôn cúi đầu chơi điện thoại di động, thỉnh thoảng còn cười vài tiếng, không giao lưu với Trình Dịch Hòa, mãi đến khi nghe giọng nói của Nhan Ngọc trong điện thoại, Trình Dịch Hòa mới biết cậu luôn tán gẫu với Nhan Ngọc.

Trình Dịch Hòa cũng có chút ghen tị: “Tán gẫu cái gì vậy? Vui vẻ như vậy, ngay cả chồng cũng không quan tâm.”

“Không có, là anh ba, anh ba nói không dám về nhà, tính chuồn êm, sợ bị anh hai đánh, muốn em đi cầu tình.” Trình Lâm cười hì hì nói.

Trình Dịch Hòa nghĩ đến Nhan Ngọc liền hận đến cắn răng: “Anh ta là muốn ăn đòn.”

Anh mới vừa nói xong, thì nghe điện thoại di động của mình cũng vang lên một tiếng, sau đó là rất nhiều tiếng chuông nhắc nhở, đó là anh bị kéo vào một đống tin nhắn, Trình Lâm còn ở bên cạnh một bên đánh chữ một bên che miệng cười trộm.

Trình Dịch Hòa hỏi: “Em làm chuyện xấu xa gì?”

Trình Lâm nói: “Em tạo nhóm tin nhắn thuộc về bốn người chúng ta.”

Trình Dịch Hòa không nghĩ cũng biết bên trong nhất định là tin nhắn qua lại giữa cậu và Nhan Ngọc. Nhan Cận không để ý bọn họ, Trình Dịch Hòa muốn xem cũng không thể xem vì phải lái xe, chỉ có thể tình cờ vài lần nhìn Trình Lâm cười tủm tỉm.

Một lát sau, Trình Lâm nhìn điện thoại nói chuyện: “Anh hai, anh tha thứ cho anh ba đi, em thật không có để ý chút nào.”

Trình Dịch Hòa tầng tầng hừ một tiếng.

Trình Lâm liền bỏ thêm một câu, ngọt ngào nói: “Anh Trình của em chỉ thích một mình em.”

Trình Dịch Hòa bị cậu gọi cột sống một trận tê dại, nói: “Em là theo Nhan Ngọc học phải không?”

Trình Lâm lấy điện thoại di động để Trình Dịch Hòa xem, nói: “Đúng vậy, anh ba lúc thì gọi anh Trình lúc thì gọi anh Nhan thì đã làm sao? Không cho em gọi như vậy?”

Trình Dịch Hòa liếc nhìn tin nhắn của Trình Lâm, nói: “Theo em.”

Trình Lâm lại bắt đầu tán gẫu, cuối cùng làm cho hai người kia hòa giải Trình Lâm mới để điện thoại di dộng xuống, dựa vào ghế mắt không chớp nhìn chằm chằm Trình Dịch Hòa.

Trình Dịch Hòa bị cậu nhìn không dễ chịu, cũng không có biện pháp chuyên tâm lái xe, hỏi: “Em nhìn anh làm gì?”

Trình Lâm nghiêm túc hỏi: “Lúc trước anh ba thật theo đuổi anh à?”

Trình Dịch Hòa bất đắc dĩ ừ một tiếng.

Trình Lâm lại hỏi: “Vậy anh ba theo đuổi anh như thế nào?”

Trình Dịch Hòa sâu sắc cau mày, trầm mặc không nói lời nào.

Trình Lâm bỗng nhiên dùng đầu ngón tay gãi nhẹ tay Trình Dịch Hòa: “Nói cho em nghe đi mà, anh Trình.”

Thân xe bỗng nhiên chao đảo, ngay sau đó liền khôi phục bình thường, làm Trình Lâm sợ hết hồn.

“Thành thật một chút.” Trình Dịch Hòa cảnh cáo nói: “Không phải em nói em không để ý chút nào sao? Còn hỏi anh làm gì.”

Trình Lâm nói: “Anh ba vẫn luôn năn nỉ em, em không nói như vậy hai người họ giận thật thì làm sao bây giờ?”

Trình Dịch Hòa nói: “Em thật là lo chuyện không đâu.”

“Nói đi mà.” Lúc này Trình Lâm không dám sờ tay anh, ngược lại kéo góc áo Trình Dịch Hòa.

Trình Dịch Hòa bất đắc dĩ nói: “Thật không có gì để nói nhiều, lúc trước anh ba của em vì muốn gây chú ý cho Nhan Cận mới theo đuổi anh, có thể vào lúc ấy Nhan Cận còn coi cậu ta là em ruột nên khắp nơi giúp đỡ, cho nên hai người kia mới ở trước mặt em chột dạ.”

“Vậy chuyện này anh ba cũng rất đáng thương, một buồng tâm sự khó thể giải bày.” Trình Lâm bỗng nhiên lại sờ mu bàn tay của Trình Dịch Hòa: “Vậy nếu như là em thì sao? Anh sẽ làm thế nào?”

Trình Dịch Hòa nắm chặt tay Trình Lâm đặt ở trên tay lái, nói: “Em cái gì cũng không cần làm, anh đều bị em câu mất hồn đi?”

“Có đúng không? Em không cảm thấy, anh cũng không để ý đến em.”

“Vậy làm sao mới coi như để ý đến em?”

Tay Trình Lâm liền sờ lên đùi Trình Dịch Hòa, thuận theo cơ đùi nhẹ nhàng xoa xoa.

Trình Dịch Hòa hít sâu một hơi, bỗng nhiên lái xe quẹo vào một khu đất hoang, sau đó tắt máy, ấn tay Trình Lâm không cho cậu cử động, nói: “Em làm gì? Không muốn về nhà?”

Trên đường chỉ có ánh đèn đường đơn độc chiếu sáng, ánh sáng và bóng tối hai bên như hai cái thế giới khác nhau, nhưng Trình Dịch Hòa vẫn có thể thấy rõ ánh mắt Trình Lâm long lanh. Cậu mềm mại xích tới gần Trình Dịch Hòa, hô hấp ấm áp phun ở cổ Trình Dịch Hòa, ám muội thúc giục: “Vậy thì phải về nhà nhanh lên.”

Bên trong xe im lặng hai giây đồng hồ, đột nhiên Trình Dịch Hòa mở cửa xuống xe, sau đó vòng qua đầu xe mở cửa xe bên phía Trình Lâm, kéo Trình Lâm ra, sau đó có chút thô bạo đóng cửa xe lại, tiện đà đè lên người Trình Lâm.

Tay Trình Lâm vô lực để tay lên lồng ngực rắn chắc của Trình Dịch Hòa, mang theo chút khóc nức nở gọi: “Anh làm cái gì vậy?”

Trình Dịch Hòa hôn lên môi Trình Lâm một cái, rồi ngậm lấy vành tai của cậu, khàn khàn nói: “Như em mong muốn, làm tình với em.”