Lầu Trên Lầu Dưới - Tô Mã Lệ

Chương 29



Đôi mắt của Vu Hướng Tây sáng lấp lánh nhìn cô, “Vậy bữa trưa chị đừng đặt cơm, em sẽ đặt.”

“Không cần, tôi tự đặt cơm hộp là được.”

“Chị, em đặt cho chị được không?” Vu Hướng Tây chờ mong nhìn cô, ngón tay nhẹ nhàng kéo áo cô.

Phó Nhàn Linh không nhịn được bật cười thành tiếng, cô lấy tay che miệng, hai mắt cười thành hình trăng lưỡi liềm.

Thấy vậy, Vu Hướng Tây thậm chí còn đến gần mặt cô như một đứa trẻ, kéo tay áo của cô, lắc nhẹ, “Chị, có được không?”

Xe dừng lại, Phó Nhàn Linh cầm túi xách, trước khi mở cửa xe, cô quay đầu nhìn cậu, nói: “Được.”

Hôm nay là thứ sáu, công việc rất bận rộn, đồng nghiệp xung quanh bận đến mức than không sống nổi, nhưng tâm trạng của Phó Nhàn Linh không tệ, khi ăn cơm trưa, Thôi Hiểu gọi điện thoại đến nói với cô vài câu, còn hỏi cô có chuyện gì mà tâm trạng tốt như vậy.

Phó Nhàn Linh liếc nhìn bữa trưa đặt trên bàn mà Vu Hướng Tây đặt cho mình, rau thịt kết hợp hài hòa, đủ loại màu sắc, còn có bạch tuộc, chân giò hun khói, trứng tráng hình trái tim, trong túi còn kèm theo hai bông hoa hồng đỏ.

Phó Nhàn Linh cắn đũa, kiềm chế nụ cười trên môi, “Không có gì, đồ ăn khá ngon.”

“Ồ.” Thôi Hiểu lại hỏi, “Tối nay hay ngày mai cậu về nhà?”

Thôi Hiểu đang hỏi khi nào về thăm cha mẹ.



Phó Nhàn Linh suy nghĩ một lúc, “Ngày mai đi.”

“Được rồi, vậy sáng mai chúng ta cùng đến cửa hàng nội thất nhé, sô pha ở nhà bố mẹ tớ cũ lắm rồi, tớ thay cái mới cho họ thuận tiên cũng đổi một bộ cho cha mẹ cậu.”

“Không cần đâu.” Phó Nhàn Linh thở dài, “Cậu đừng tiêu tiền bừa bãi.”

“Chốt như vậy nhé, sáng mai tớ đến đón cậu.” Thôi Hiểu là người kiên quyết khi đưa ra quyết định, nói xong liền cúp máy.

Ăn xong Phó Nhàn Linh đi rửa tay, nhưng ngón trỏ bị thương, không thể để nước dính vào băng gâu.

Nữ đồng nghiệp ngồi cạnh cô buổi sáng đi tới hỏi cô mua băng gâu ở đâu, Phó Nhàn Linh không trả lời được, đối phương ghen tỵ không thôi, “À, hóa ra là chồng cô mua, ôi chao, không nhìn ra đó, tôi còn tưởng đàn ông chỉ biết mua loại băng gâu có ở hiệu thuốc thôi.”

Thông tin hồ sơ của Phó Nhàn Linh ghi là đã kết hôn, mọi người đều biết cô đã có chồng, đương nhiên cho rằng băng gâu này do chồng cô mua.

Cũng đương nhiên cho rằng cơm và hoa hồng hôm nay đều là chồng cô đặt.

“Tại sao lại tặng cô hai bông hồng vậy?” Một đồng nghiệp tò mò hỏi.

Phó Nhàn Linh thở dài nhớ tới hoa hồng đỏ tối qua, mơ hồ đoán được điều gì đó, cô mỉm cười, khẽ lắc đầu, “Tôi không rõ lắm.”