Lầu Xưa Độc Khách - Chờ Tri Kỷ

Chương 4: Diêu Sát - Cố sự tiên ma giới



Diêu Sát là con trai Ma vương của ma giới, hai trăm năm trước Ma vương tu luyện Thất Sát thất bại bị phản phệ, chỉ có dùng Tâm Đoạn Tiên mới thể cứu được.

Đoạn Tâm Tiên còn được gọi là thất khiếu linh lung tâm, chỉ có thể gặp không thể cầu.

Hắn phải ngâm mình trong Tẩy Ma trì bảy bảy bốn chín ngày, chịu đau đớn lột da rút gân tẩy đi ma khí nhập vào thân xác phàm nhân có linh căn được Ma Vương dùng Đồ Ký duy nhất của Ma giới tạo ra để đi tìm Đoạn Tâm Tiên.

Nơi hắn đi đến đầu tiên là Tu Chân giới, nơi giao nhau của thiên giới và hạ giới. Nơi này do thần hỗn độn Thiên Cang ở Hàn Thiên Cung mở ra từ khi các giới được khai sinh. Ở đây vừa có phàm nhân, người tu tiên, yêu tộc chỉ riêng không có ma tộc. Do đặc thù về thể chất, ma tộc chỉ được phép ở ma giới vĩnh viễn không được rời khỏi. Cách duy nhất để tìm được Đoạn Tâm Tiên là hắn cũng phải bắt đầu tu tiên.

Sinh ra là tiểu ma vương, hắn đương nhiên không biết tu tiên như thế nào. Trở thành một phàm nhân yếu đuối hắn bây giờ cũng biết thế nào là đói, là rét, biết thế nào là bị ức hiếp.

Vì muốn được tu luyện, hắn quỳ gối cầu xin được làm hạ nhân Tư Đồ gia tộc, một trong tứ đại gia tộc tu tiên ở Thái Viêm quốc.

Trong lúc hắn lén vào tàng thư các trộm sách không thành bị người của Tư Đồ gia tộc đuổi giết. Với thân xác phàm nhân yếu ớt hắn nhanh chóng bị vây lấy. Đao quang hạ xuống. Vào lúc chuẩn bị tiếp đón cái chết, nàng đã ra tay giữ cho hắn một mạng này.

Nàng ngồi trên kiệu mây lơ lửng giữa không trung, váy trắng nhẹ bay, lười biếng chống tay, mắt khép hờ cũng không nhìn hắn. Nàng lạnh nhạt, hờ hững như trăng sáng trên trời, còn Diêu Sát hắn hiện tại nhơ nhớp, bẩn thỉu máu me. Hắn căm ghét thiên giới, yêu tộc, người tu tiên, cả phàm nhân yếu đuối, tại sao chỉ có ma tộc là phải chịu mọi sỉ nhục, trói buộc cả đời ở ma giới.

Nàng vẫn nhắm mắt hờ hững, cuối cùng nói ra hai chữ:

"Đi thôi"

Lão nhân đứng bên cạnh nàng nhìn vết thương trên người hắn thở dài tiếc nuối, không nhịn được mở miệng:"Ta thấy hắn cũng có linh căn, hay để ta thu hắn làm đồ đệ, sau này sẽ phụ việc cho chúng ta."

Nàng khép mắt mệt mỏi vẫy tay với lão ngoan đồng Thất Huyền:

"Theo ý ngươi đi, ta không quản mấy chuyện này. Ta mệt rồi mau quay về đi thôi."

Lão Thất Huyền nghe xong liền cười híp mắt nhìn hắn, lão sắp được rảnh tay chân đánh cờ với lão bất tử Tam Chúc rồi. Lão vui vẻ xoa tay hỏi Diêu Sát:

"Ngươi tên gì?"

Diêu Sát lúc này ngẩng đầu lên, giọng khản đặc nói:

"Ta tên A Sát"

Lão Thất Huyền vuốt ve chòm râu trắng cười lớn, phất tay đưa Diêu Sát lên đứng bên cạnh lão. Lão vỗ vai cười nói với hắn:"Tiểu tử thối, ngươi may mắn lắm mới gặp được Thất Huyền chân nhân ta đấy!" Lão chỉ vào nàng, hất cằm:"Kẻ lười nhác này là chủ nhân của Thanh Miên Cốc, đừng bị vẻ ngoài của nàng đánh lừa, ta chính là bị nha đầu này lừa ở lại cốc trông vườn thuốc cho nàng, thật là tức chết, hừ.."

Mộ Khê cũng mặc kệ lão oán thán, một mực bày ra bộ dáng mệt mỏi không quan tâm.

Lão lảm nhảm lúc lâu liền quay sang nhìn hắn vỗ vai:"Ngươi yên tâm, ở chỗ ta, ăn ngon mặc đẹp, ngươi chỉ cần chăm vườn thuốc thật tốt là được"

Diêu Sát cúi đầu nhu thuận, thỉnh thoảng hắn lén đưa mắt nhìn sang người đang ngủ trên kiệu mây. Hắn chưa từng thấy ai lạ lùng như nàng. Tóc mây đen dài, có đôi lúc hắn tưởng mình nhìn nhầm, trên tóc lấp lánh ánh bạc như có như không. Nàng yên tĩnh nằm đó như vốn dĩ nên như vậy, sáng trong trẻo khiến mọi vật trên thế gian đều không dám tiến lại gần, ngại bản thân không sạch sẽ. Hắn âm thầm thu mắt lại không nhìn nữa. Hắn ghét nàng như vậy. Hắn ghét vẻ xa xa không với tới đó của nàng.

Kiệu mây lao vun vút về phía biển, xuyên qua hai tầng không gian cuối cùng cũng đến nơi. Hương thơm thoang thoảng trong gió làm Diêu Sát giật mình, trước mặt bọn họ bây giờ là một rừng hoa rực rỡ, bách điệp lung linh dập dờn vây lấy nàng lấy lòng. Lúc này nàng mới vươn vai ngồi dậy, nâng mắt nhìn ngắm xung quanh. Kể từ khi gặp nàng, đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng mở mắt nhìn vạn vật, hắn chưa từng thấy đôi mắt nào đẹp như vậy...

Nàng vẫy tay xua bách điệp tản ra, bước xuống thảm cỏ đi xuyên qua rừng hoa. Hắn và Lão Thất Huyền theo sau lưng nàng. Lão đột nhiên nghiêm giọng nói với hắn:"Ở Thanh Miên Cốc này, ngươi bắt buộc phải sống giống như phàm nhân, đương nhiên có thể tu luyện nhưng tuyệt đối không được dùng tiên pháp với những thứ ở đây." Trời bỗng chuyển sang đêm, bách điệp biến mất, biển đom đóm không biết từ đâu bay ra đậu trên những cánh hoa, bay xung quanh ba người.

Lão Thất Huyền lại tiếp tục lên tiếng:"Đừng trông bọn chúng nhỏ bé như thế này nhưng chúng chính là thần hộ môn ở đây, đến cả ta nếu không được chủ nhân nơi này cho phép mà đi vào nơi này cũng hồn phi phách tán. Từng ngọn cỏ lá cây ở đây đều có linh tính, nhưng ngươi đừng quá hoảng sợ, chúng sẽ không tự nhiên làm hại ngươi đâu"

Diêu Sát hơi hoài nghi nhân sinh, có phải là hắn đi nhầm đầm rồng hang hổ hay không? Hắn liếc trộm nhìn nàng đang chắp tay sau lưng đi phía trước, mặt hắn nghệt ra, nàng đang cười, rất vui sao?