Lấy Anh Rồi Đợi Anh Yêu Em

Chương 12



Kết hôn [1]

Đứng ở nơi nằm phía kia địa cậu, cầm tờ giấy kết hôntoàn tiếng anh, lòng Tề Phàm tràn đầy tư vị rối rắm.

Rốt cục,cô đã lấy được Lạc Kì !

“Sao thế, không vui à? Đây chẳng phải là thứ cô muốnsao?”

Lạc Kì lạnh lùng hỏi cô.

Biểu cảm trên mặt anh biểu tình, tuyệt đối không phảido vui vẻ. Sao thế, cảm thấy ủy khuất? Cô muốn gì, anh đã cho tất, cô còn muốnnhư thế nào nữa?

Vì vừa mới được mười tám tuổi, hai người không thể ởđăng ký kết hôn trong nước. Tề phàm sớm lường được điểm này, nên đến Mĩ đăngkí. Lạc Kì đối với yêu cầu của cô cũng rất có lợi.

Thứ nhất, kết hôn có thể, nhưng, với người ngoài haingười sẽ giữ mồm giữ miệng, trừ người nhà bên nội bên ngoại, còn không thể tiếtlộ với người ngoài.

Thứ hai, vì Tề Phàm đã mang thai, phải tạm thời ở lạibên này, chờ sinh xong đứa nhỏ sẽ về nước.

Thứ ba, Tề Phàm không được can thiệp sinh hoạt cá nhâncủa Lạc Kì, kể cả việc nhỏ hay lớn, không được nhiễu việc. Nhưng lại phảinghiêm khắc theo đức hạnh người vợ, cụ thể phải tam tòng tứ đức.

Thứ tư, như Lạc Kì cần, Tề Phàm phải đáp ứng vô điềukiện: thực hiện nghĩa vụ người vợ.

Thứ năm, không có hôn lễ, không có rượu mừng, không cótuần trăng mật.

Nếu Tề Phàm có thể làm điều này, liền kết hôn.

Nhìn Tề Phàm không chút do dự ký tên lên hiệp ước chảcó gì là công bằng, Lạc Kì nheo mắt, một bên khóe miệng giương lên, cười lạnh.

“Bảo bối, tôi thật sự không biết, nên hiểu như thế làcô yêu tôi, hay nên cẩn thận đề phòng đây là một dụng tâm mới của cô.”

“Lạc Kì, em yêu anh, trời-trăng có thể chứng giám!”

Nhìn cô đi, hồi lâu, trái tim yêu đến mức sắp vỡ òa vìngười đàn ông này, Tề Phàm nói thật lòng từng chữ từng chữ một.

Lạc Kì trong thâm tâm có tia xúc động mềm mại, cô, nóithật sự? Tạm thời bất luận lời này thiệt hay giả, đối với cô, trong lòng anhcảm thấy có chút thua thiệt.

Nghĩ đến đây, anh khụ một tiếng, anh có chút khôngđược tự nhiên, thế mà còn cảm thấy thua thiệt với cô! Cùng lắm thì, đây cũng làchuyện thường tình, mặc cho cô nói như thế nào, cô cũng là mẹ của con anh, sinhmệnh nhỏ kia, hiện tại, vẫn đang ở trong bụng cô.

Anh ôm lấy cô, nhẹ giữ lấy nhét cô ngồi vào xe.

“Lạc Kì, anh làm sao vậy?”

Anh đột nhiên săn sóc, làm cho cô có chút hơi sợ .

Lạc Kì ngồi trở lại trong xe, nhìn Tề Phàm chăm chú.

“Tuy không có nhẫn kim cương, nhưng tôi có cái này.”

Cởi từ trên cổ xuống, dĩ nhiên là một chiếc vòng bạccó đeo nhẫn.

Tề Phàm cắn môi, lệ rơi xuống, cũng không khóc thànhtiếng.

Tay phủ lên bụng, trong lòng mặc niệm: Cục cưng, xinlỗi con, mẹ lại tàn nhẫn lợi dụng con như vậy. Nhưng mà, mẹ thật sự quá yêungười đàn ông trước mặt này, cục cưng, con sẽ tha thứ cho mẹ, đúng không?

“Làm sao vậy? Cảm động quá à? Cô đừng hiểu lầm, đây làquà tôi gửi cho cục cưng, nhờ cô bảo quản mà thôi.”

Thói quen kiêu ngạo ương ngạnh khóc lóc om sòm của côtrông xấu thật, cô như vậy làm cho chân tay anh luống cuống.

“Đeo cho em!”

Đưa tay tới trước mặt anh, vội vàng thúc giục anh.

Mặt cô đầy nước mắt nước mũi, bộ dáng chật vật vừabuồn cười lại vừa đáng thương.

Chiếc nhẫn, là mua lúc nghỉ hè đi Vân Nam chơi vớiTương Hân, Tương Hân rất thích, lúc đó cô cứ lưu luyến mãi cửa hàng đó.

“Thích thì mua luôn đi.”

“Thứ này, phải có người tặng mới hay.” Tương Hân khôngtha người kia.

Vì thế, anh vụng trộm mua, tưởng sẽ làm cô kinh ngạc.Chưa từng nghĩ tới có một ngày, ngoại trừ Tương Hân sẽ đeo cho một cô gái khác.

Nhớ tới điều này, nắm tay cô, trong nháy mắt thấy anhdo dự, như là sợ anh sẽ hối hận, Tề Phàm tự đeo vào.

Sau đó, không để anh đồng ý, hung hăng hôn anh!

Lạc Kì không có phản kháng, anh không có kinh nghiệmbị con gái cưỡng hôn, bất quá, cảm giác này không tính quá tồi.

Ngày hôm sau, Lạc Kì trở về nước, Tề Phàm cự tuyệt mẹtới kháng nghị với Lạc Kì, cô không muốn để hai phụ mẫu phiền toái.

Hai vị Tề gia vốn ban đầu nghĩ sẽ không để Tề Phàmthành hôn sớm như vậy, chuyện mang thai cũng có phê bình kín đáo, giờ lại thấybất mãn với Lạc Kì vì để Tề Phàm một mình ở lại New York.

Tề Phàm là bảo bối của bọn họ, lại bị bỏ qua như giấyvụn, bọn họ nào có thể coi như không khí.

Nhưng chính cô con gái lại nói nói, nói cái gì mà saunày nhất định phải tiến vào giới giải trí , thân phận đã kết hôn sẽ có nhiềuđiều không tiện.

Lạc Kì để tri kỷ tự chăm sóc mình ở ngoài, Lạc Kỳ sẽcòn bắt nạt con mình nhiều.

Bọn họ không tin tưởng được, cũng không dám nói gìnhiều để con gái phiền lòng.

Huống chi, có hai vị Lạc gia vỗ ngực cam đoan, Tề Phàmgả vào Lạc gia, sẽ không phải chịu ủy khuất, vì bọn họ cũng không làm khó congái mình.

“Thu đi, con ăn không vô !”

Trước mặt đầy một bàn thức ăn ngon, Tề Phàm lại thấyăn không ngon.

Cô thật sự, rất nhớ Lạc Kì. Nhưng anh lại đi rồi, cócuộc điện thoại cũng không gọi tới.

Trong bụng cục cưng rất ngoan, mới hai tháng đầu cũngkhông có phản ứng gì mãnh liệt.

Chính là, cục cưng càng lớn, cô càng muốn gần Lạc Kì,ban đêm luôn vụng trộm khóc, cô rất sợ như vậy, sẽ ảnh hưởng tới tính tình cụccưng.

“Thiếu phu nhân, cô phải ăn nhiều một chút mới được,cô bây giờ rất gầy, không bồi dưỡng thân thể cho tốt, làm sao có khí lực màsinh tiểu thiếu gia.”

Trong biệt thự Lạc gia,bà Lạc lo lắng cô chỉ một mình,nên đem bà dì tới chăm sóc cho cô.

Bà dì giúp cô chia thức ăn, còn nhắc đi nhắc lại , TềPhàm chỉ mờ mịt gật đầu, lại cầm chiếc đũa vẫn không nhúc nhích.

Thiên Ân, là tên cục cưng cô muốn đặt. Đứa nhỏ này,tuy là vì tính toán của cô, cố ý mới có , nhưng cô vẫn cảm thấy đây làtrời ban ân cho cô.

Nhiều tháng sau, ngày nào cô cũng ra cửa đi dạo, mongmột ngày nào đó sẽ nhìn thấy Lạc Kì bước từ trên xe xuống, nói với cô, Tề Phàm,anh đến rồi đây.

Nhưng, mỗi ngày, thứ cô chờ chỉ là thất vọng và nảnlòng.

Đành phải không ngừng tự thôi miên lòng mình, anh thậtsự bề bộn nhiều việc, anh không phải không để ý tới cô đâu.

Mà dù có không thèm để ý đến cô, anh cũng sẽ để ý tớiđứa nhỏ mà.

Nằm trên giường, giờ, bên kia hẳn là buổi sáng, anhchắc vừa rời khỏi giường, gọi điện tới, chắc không có việc gì nhỉ?

“Tút — tút – tút – tút –”

Đúng lúc Tề Phàm muốn buông tha dập máy, giọng anhtruyền tới, khàn khàn thở dốc, biểu hiện anh vừa mới kịch liệt vận động , sẽkhông, khéo như vậy chứ?

“Có việc?”

“À à, không có việc gì, anh tiếp tục đi, thật ngượngquá, em không phải, cố ý quấy rầy các người.”

Nói xong nhanh chóng, cô dùng sức che miệng mới có thểnhịn không khóc ra tiếng. Không phải không nghĩ tới, anh sẽ có người khác,nhưng hóa ra dù khi đã biết vẫn đau lòng đến vậy.

“Sao thế? Truy vấn tôi?”

Giọng nói đè nén bên kia truyền tới, Lạc Kì nghe rõ,vốn định nói thật cho cô, anh đang tay làm hàm nhai, lấy tay an ủi cho ngườianh em của anh thôi.

Lại không biết thế nào, lời nói đả thương người cứ nhưvậy thốt ra. Bên kia trong nháy mắt yên tĩnh, anh có chút hối hận.

Nhưng mà không nên vậy, anh chỉ muốn làm cho cô khóchịu, tất cả điều này chẳng phải là do cô chuốc lấy, không phải sao? Còn cảmgiác không thoải mái trong lòng này, là vì cái gì?

Đứa nhỏ? Đúng, nhất định là vì đứa nhỏ, anh mới khôngđành lòng với cô.

“Không phải, truy vấn gì đâu,em chỉ là ngủ không được,mới gọi điện cho anh, anh đang bận, em ngủ đây.”

Không đợi anh trả lời liền treo điện thoại, Tề Phàm vỗvề cái bụng hở ra đã nhô cao, lệ trào ra, một đêm không ngủ.

:10.85u�%ag�[�in;margin-bottom:0in;margin-left:0in;margin-bottom:.0001pt;text-align:justify;text-indent:.25in;line-height:normal'>Khoái cảm xa lạ, một luồng hơi nóng từ bụng theo giữahai chân chảy ra, cô xấu hổ khép hai chân lại.

Bàn tay to của anh vỗ về chơi đùa, một khác ngón taykhách dùng lực vuốt ve, đau đớn cùng vui sướng, cô sắp không chịu nổi.

Ngón tay thô ráp đi vào vùng đất mềm mại nhất của cô,cẩn thận đâm vào, thăm dò đi tới.

“Lạc Kì!”

Dị vật đi vào, cô cảm thấy có chút không khoẻ, trongnháy mắt, còn có một dòng điện từ ngón tay anh truyền tới, lan ra toàn thân cô.

Cô nắm chặt ga dưới giường, móng tay dùng sức quá lớn,sinh đau.

“Xem kìa, em nhiệt tình quá ……”

Ngón tay rút khỏi, đặt trước mắt cô, trên mặt lóe rasự tinh ranh, làm cho cô muốn choáng váng, rồi giả bộ mất trí nhớ.

“Anh đừng thế……”

Cô sắp phát điên mất rồi.

“Muốn như vậy, còn muốn nhiều nữa……”

Hôn lấy môi cô, đầu lưỡi cùng cô dây dưa chơi đùa,ngón tay trở về nơi mà nó đã từng bắt đầu công thành đoạt đất, cô cảm thấy mìnhhình như có thể thích ứng thì một ngón tay nữa lại thêm vào.

Anh ra ra vào vào, khẽ động tới nơi thần kinh mẫn cảmcủa Tề Phàm, anh nếm thử nơi tư mật của cô, làm cô kinh hoảng không biếtnhư thế nào cho phải.

“Lạc Kì, đừng như vậy, em không chịu được……”

Cảm giác càng ngày càng kỳ quái, Tề Phàm sợ, sợ mìnhsẽ ngất xỉu đi.

Trong thân thể giống như có một quả cầu lửa lớn, côsắp bị ánh sáng và sức nóng tổn thương, lại tìm không thấy biện pháp giảiquyết, chỉ phải nắm chặt cánh tay Lạc Kì, thỉnh cầu anh cứu giúp.

“Bánh trôi nhỏ, em có thể mà……”

Ngón tay đang rảnh lại tăng tốc độ, Tề Phàm rướn caongười, ôm chặt anh, rốt cục sau một tiếng thở dài, đạt lần cực khoái đầu tiên.

“Em rất tuyệt.”

Nghiền ngẫm ngón tay đoan trang của mình đã làm thânthể Tề Phàm thành màu phấn hồng, cô đã cho anh rất nhiều kinh hỷ.

Không thể đợi thêm chút nữa,anh nhanh chóng cởi quầnáo mình, bỏ thứ che đậy duy nhất trên thân thể, anh nghe được tiếng Tề Phàm hítkhông khí.

“Tiểu bánh trôi, em còn chưa vừa lòng sao?”

“Biến thái!” Tề Phàm xấu hổ và giận dữ nhắm mắt lại,thật đáng sợ, thật lớn dữ tợn! Cô thật sự có chịu được nó sao?

“Em ngốc, đợi một lát em sẽ rất thích!”

Không cùng cô nói lời vô nghĩa, một cái động thân, haingười kết hợp nhất thể.

Không nghĩ mình sẽ quan tâm đau đớn, nhưng cô vẫn đautới rớt nước mắt, không muốn cho anh nhìn thấy, cô giả vờ ôm anh, đặt đầu anhqua vai.

Anh không có cố kỵ, bừa bãi va chạm, cô cắn răng vẫnnhịn không được một tiếng tiếng kêu đau đớn.

Rốt cục cảm giác đau đớn dần dần vơi đi, kia thân hìnhtê dại lại đánh úp lại, dưới thân cô từng đợt run rẩy vì vô số dòng nhiệt tìnhcảm của anh.

Rốt cục anh gầm nhẹ, để trận đấu sức này tới cảnh giớicao nhất.

Hô hấp bình ổn, kích tình rút đi, Lạc Kì không chútlưu luyến đứng dậy.

“Vì sao gạt anh?”

“Gì cơ?”

“Đây là lần đầu tiên của em.” Phản ứng trúc trắc củacô, mặt còn chưa khô nước mắt, ga giường còn ám lại vết máu, tất cả là bằngchứng.

“Em ……”

“Em có biết mình đang làm cái gì không!” Anh tức giận,vì xúc động.

“Lạc Kì, em cũng không muốn làm cái gì, chỉ là muốnanh thôi!”

“Em có biết, anh không chạm vào xử nữ!”

“Chỉ làm như một lần phóng túng, nam nữ hoan ái, anhtất yếu phải như vậy sao.”

“Anh hy vọng không có lần sau!” Lời của cô, khôngnhững làm anh tức giận, ngược lại càng thêm tức giận, phóng túng? Nam nữ hoanái? Chết tiệt đối với cô đây chính là vậy. Anh lại quay về chốn hoan ái!

Mà Anh chết tiệt không biết đến tột cùng tức cô vì cáigì, vẫn nên tự trách mình!

Thấy anh tức giận, Tề Phàm lại tuyệt không sợ, giảohoạt cười.

“Đợi chút!” Cô gọi anh lại.

“Còn có việc gì à?”

“Dù sao làm cũng làm rồi, lần thứ mấy, có khác gì đâu.Lần đầu tiên, cũng chẳng khác lần 2, qua là lần thứ hai tới lần n như nhau. Anhsẽ không mất hết hy vọng đấy chứ? Nhưng mà, nên làm, cũng đừng lãng phí, anhgiúp em đi, cùng dùng hết nó, được không?” Lắc lắc cái hộp trong tay, cô cườimị hoặc.

Lạc Kì vừa mới bình ổn dục vọng, giờ lại rục rịch.

Rốt cục, anh đầu hang theo bản năng, cô quả nhiên cóbản lĩnh, khiêu khích xúc động nguyên thủy nhất trong anh.

Ngay cả khi anh phong lưu đã thành tính, cũng chưa thửqua lưu luyến với một cô gái lâu như vậy.

Một ngày hai đêm, bọn họ ngay cả nhà cũng chưa ra khinào, ngoại trừ điều tất yếu là ăn cơm và nghỉ ngơi, họ chỉ ở trên giường vậnđộng, thậm chí ban đêm Tề Phàm còn bò khỏi giường trần truồng ngồi gặm một cáiđùi gà, anh nằm ở trên giường không biết làm sao khi có tinh thần, mộttay hạ gục cô, cô tức giận lấy chân anh làm chân gà cắn!

Bọn họ phối hợp nhuần nhuyễn vô cùng, Anh giống nhưmột tiểu tử lần đầu nếm trái cấm, lần lượt mê mệt bới kích tình của cô.

Cuối cùng cũng dùng xong, anh buông người trên tay,lại có chút không tha.

“Em là tình nhân hoàn mỹ.” Anh cười.

“Anh cũng thế.” Tề Phàm cũng cười, thân thể đau, xươngcốt đau, đầu đau, thế thì sao, anh là Lạc Kì mà cô muốn.

“ Nhưng mà bữa tiệc nào cũng có kết thúc, hy vọng emnhớ kỹ, quan hệ của chúng ta, dừng ở đây.”

“Vâng.”Tề Phàm cười có chút thâm ý, Lạc Kì, có một số việc, sợ không phải do anh đâu.