Khi cô gọi cho Hàn Phi, anh cũng đang ăn cơmtrưa với thiên sứ.
“Phi Phi, sao sáng nay anh không gọi điện thoại đánhthức em?”
“Biết tối qua em hẳn ngủ không tốt nên để em tự tỉnhvậy.”
Sự thật sáng nay là như vầy: Sáng thì thiên sứ vẫnluôn ầm ĩ, không cho Hàn Phi ra khỏi giường, Hàn Phi bị anh ta chọc nên nóngnảy đặt anh ta ở dưới thân hung hăng hành gia pháp một tí và từ bỏ việc địnhlàm luôn.
Cứ như vậy, như vậy nên bọn họ dậy cũng muộn ……
Đợi bọn họ đón Tề Phàm tới Gia Thượng đã là hai giờchiều, mông ngồi còn chưa nóng đã bị Lạc Kì gọi vào văn phòng.
Lạc Kì một cái chớp mắt cũng không thèm, anh chỉ chămchăm vào Tề Phàm, Hàn Phi , thiên sứ ăn ý phối hợp ngồi ngoài tầm mắt anh.
Cô gái trước mắt anh, không ý gì tứ tự giác chọc giậnanh giờ lại như người không làm gì dửng dưng ngồi đối diện anh.
Anh vừa rồi khẩn trương, lo lắng, sợ hãi hiện tại lạitrở nên buồn cười.
Anh nghĩ đến anh tối hôm qua dọa cô ! Nghĩ đến cô tứcnên không chịu tới Gia Thượng! Nghĩ đến sẽ không còn được gặp lại cô !
Nhưng cô vừa rồi nói gì đó! Cô tới muộn!
Anh chết tiệt chỉ bởi vì cô tới muộn, mà như thằngngốc cái gì cũng không làm, bỏ hẹn với Tương Hân, bỏ tất cả hoạt động của cảbuổi sáng chỉ đề chờ cô đến muộn!
“Lạc Kì, anh muốn trừ tiền lương của em à?”
Nhìn dáng vẻ nổi trận lôi đình của anh, Tề Phàm khôngbiết vì sao lại thấy tâm tình trở nên tốt hẳn, chẳng lẽ giờ mình lại trở nênbiến thái giống thiên sứ sao?
Thiên sứ rất thích nhìn Hàn Phi tức giận đến bộ giơchân giơ tay .
Bị hỏi Lạc Kì nhất thời không lấy lại được giọng củamình, chỉ vào cô, miệng khép khép mở mở, lại nói không ra một câu.
“Được rồi, muốn trừ thì cứ trừ đi, nếu không còn việcgì, em ra ngoài trước. Thiên sứ đã quen ăn nhiều bữa, giờ đến bữa của anh ấyrồi.”
Lạc Kì nhìn cô một cái thật lâu, lúc cô mở miệng lònganh bất giác run run, không chút suy nghĩ đã gật đầu.
“Vậy, Lạc tổng, chúng tôi ra ngoài.”
Quay sang nhìn Hàn Phi và thiên sứ đang nhăn mặt.
“Đợi đã, Hàn Phi, anh ở lại một chút.”
Tề Phàm khoá cửa, le lưỡi với Hàn Phi, lôi kéo thiênsứ ra ngoài.
“Phàm Phàm, anh thật sự rất đói, giữa trưa em ănchưa?”
Lúc trước tuỳ vào hoàn cảnh công việc mà họ tuỳ tiệnchọn quán, đói bụng thì ăn, giờ đi làm qui củ, anh có chút không quen.
“Nhìn dáng vẻ Lạc Kì phỏng chừng Hàn Phi không được vềsớm đâu, em mang anh đi tới Quảng Đông ăn cháo nhé ?”
“Em á? Xe chạy đến nơi thì tối mịt rồi!”
Thiên sứ không khách khí phun trào mỉa cô.
“Chị Phàm Phàm à, bên ngoài có người giao hàng, emgiúp chị lấy lại đây này!”
Cửa không đóng, cô em trợ lý gõ gõ cửa tượng trưng.
“Cám ơn em, để ở đấy là được rồi.”
“Không khách khí, không còn việc gì em trở về làm việcđây.”
“Em gọi khi nào thế ?”
Thiên sứ thần kỳ nhìn cô.
“Không phải em.”
Tề Phàm cũng nghi hoặc giống anh, chẳng lẽ lại làTrang Nghiêm.
Kiểu đóng gói này hình như bên ngoài cũng không bán,Tề Phàm mở cơm hộp ra, trên cơm hộp có tờ giấy nhỏ.
“Anh ở khách sạn, gà nấu nếp ngon lắm, anh đoán emcũng sẽ thích. Trang Nghiêm.”
“Lại là họ Trang , vô cùng ân cần……”
Thiên sứ đến bên cạnh cô, cố ý nói một nửa.
“Không phải bảo đói bụng sao, cho anh ăn, để em đútvào miệng anh nhé!”
Đưa cơm hộp cho thiên sứ, do dự một chút, cô vẫn gọilại cho Trang Nghiêm.
“Cám ơn anh.”
Thật sự không biết nên nói cái gì, chỉ thể nghĩ đến từcám ơn.
“Đường xa, nó không bị nguội chứ.”
“Không, còn nóng , hơn nữa, hương vị rất ngon.”
Thiên sứ thanh tú xé thịt gà, giả vờ bước lên nghe cônói chuyện, Tề Phàm dùng khẩu hình bảo anh cút ngay.
“Chỉ là không việc nào là dễ dàng cả, anh như vậy, emsẽ nghĩ anh có chuyện muốn nhờ em.”
Tề Phàm mơ hồ cảm thấy có gì đó, dù có phải cô đa tâmhay không nhưng vẫn muốn nói cho rõ ràng.
“Anh chỉ cảm thấy dùng vài cái bánh bao đã đổi đượcmột bữa cơm với em, không thích hợp lắm.”
“Không phải em đã nói rồi sao, quan trọng không phảilà ăn cái gì mà là nhìn vào tâm ý.”
“Vậy anh cũng không khách khí. Đúng rồi, anh có thểgọi điện thoại cho em chứ?”
Điện thoại của cô, buổi sang anh cũng đã biết, nhưnganh vẫn hy vọng được sự đồng ý của cô.
“Vâng, có thể , khi nào có thời gian anh gọi cho emcũng được.”
Ngắt máy, long bàn tay Trang Nghiêm đầy mồ hôi, khôngkhỏi cười giễu mình. Sống ba mươi năm, loại phụ nữ nào mà chưa thấy qua, thếnhưng lại bị hạ dưới tay cô gái này!
======
Nói chuyện với Hàn Phi xong Lạc Kì càng thêm buồn bực,Tề Phàm vẫn quyết định rời khỏi Gia Thượng, mà Hàn Phi duy trì quyết định củacô.
Nhụt chí, lúc này đây anh giường như dung bất cứ thứgì cũng không giữ được cô.
Giữa trưa lỡ hẹn Tương Hân đối với cô cũng thật cólỗi, dù sao hôm nay không có việc gì khác, buổi tối khi cô gọi anh liền đáp ứngluôn.
Đây là lần đầu tiên họ gặp mặt sau khi Tề Phàm về nước.
“Sắc mặt anh không được tốt, không thoải mái sao?”
Tương Hân tay xoa trán anh, thân thiết hỏi.
“Không có việc gì, có thể là hơi mệt thôi.”
“Là vì Tề Phàm ?”
Giả vờ hỏi như không chút để ý, nhưng khóe mắt vẫn đểý đến biến hoá trên mặt anh.
“Cô ấy còn trách tôi.”
Cho tới bây giờ, nhớ tới Tề Phàm không hề tức giận khiở trong bệnh viện, anh rõ rang vẫn có cảm giác đau lòng.
“Không cần suy nghĩ nhiều quá, loại chuyện này anhđừng nghĩ nữa .”
Tay cầm lấy tay anh, muốn dời lực chú ý của anh sangbên mình.
“Tôi không sao, còn em, gần đây thế nào?”
“Em còn chưa già đâu, chỉ là Đinh Cừ luôn làm người tacó chút phiền lòng.”
“Anh ta lại tìm em phiền toái?”
“Ừ, anh ấy đã ly hôn, còn chưa bỏ ý định, thường đếndây dưa với em.”
“Tôi sẽ tìm anh ta nói chuyện, nếu anh lần anh ta tìmem phiền toái, em đánh cho tôi.”
“Vâng, được.”
Biết anh vẫn để ý tới mình , Tương Hân tâm mới thảlỏng.
Lạc Kì cảm thấy tự hiện giờ mình với Đinh Cừ có hoàncảnh tương tự, chẳng qua là anh may mắn hơn một chút, ít nhất bên Tề Phàm khôngcó người đối với cô như hổ rình mồi.
Đưa Tương Hân trở về xong, anh trở lại Thịnh Thế.
Đại khái là thời buổi rối loạn ai cũng có nỗi phiềnriêng.
Ở Thịnh Thế, người ngồi không hút thuốc không uốngrượu chỉ ngơ ngác – Lục Kiêu cũng là một trong số đó.
Vĩ Xuyên người yêu cũ của Trác Thất đã trở lại, hơnnữa anh lại có thong báo, tháng sau, anh sẽ phải đi huấn luyện, nhất thời anhhận không thể xẻ đôi mình, để một nửa canh giữ bên Trác Thất .
“Anh Tiểu Kì, anh nói đi, vì sao đời này lại tàn nhẫnvậy! Không quan tâm người ta van xin thế nào, chẳng đoái hoài đến sự chân thànhcủa người cầu, cầu thành kính, mà thu lại không được an tâm và hạnh phúc!”
“Thật tàn nhẫn.”
Châm thuốc, dùng sức hít một ngụm, hít đến khi lồngngực tưởng như tê đau.
“Sao thế, gần đây anh cũng có chuyện phiền muộn à?”
“Tề Phàm cự tuyệt hiệp ước, cô ấy nói muốn về trường.Cứ như vậy, anh đã mất liên hệ với cô ấy.”
“Kiêu nhi, anh thật sự có chút sợ, sợ có một ngày, anhsẽ không còn tí quan hệ nào với cô ấy, anh nên làm cái gì bây giờ?”
“Anh à, có đôi khi, em cũng không hiểu, lúc người ta ởbên cạnh anh, thì anh lại ngại phiền, giờ người ta đi rồi, anh lại muốn!”
“Lạc Vân nói rất đúng, anh đáng bị coi thường!”
Hai người nhìn nhau cười, Lục Kiêu sau đó phải đi đónTrác Thất tan học về, anh lại một mình ở Thịnh Thế, uống rất nhiều rượu, nhưngvẫn không chịu say.
Cảm giác bị vướng bận
Khi Trang Nghiêm gọi cho Tề Phàm, Tề Phàm đang chơiđiện tử với Thiên Ân, hai người chơi rất vui, cô nhận điện thoại mà giọng cũnglộ ra sự vui vẻ.
“Alo?”
“Em có vẻ rất vui, là vì điện thoại của anh à?”
Trong điện thoại giọng anh rất giống Lạc Kì, Tề Phàmmỗi lần nghe anh nói, đều có chút hoảng hốt.
“Không có việc gì thì tự mình bày trò rồi cười thôi!”
“Nếu không có việc gì làm, thì có thể nể mặt anh ănbữa cơm không?”
Tề Phàm nghĩ, nhớ mình còn nợ anh một ân tình thì đồngý luôn.
“Được, nhưng phải nói trước, em mời anh, nơi nào thìtuỳ anh!”
“Được, anh đi đón em nhé?”
Lo lắng mình chưa chấm dứt được tình cảm, Tề Phàm cảmthấy đây là một đề nghị tốt, nhưng cô cảm thấy để anh đến Lạc gia đón cô thậtkhông tiện.
“Được, được, chẳng qua là giờ em đang ở nhà bạn. Haylà em nói điểm nơi nào đó chúng ta gặp vậy.”
“Ừ, thế nào cũng được, em nói địa điểm là được.”
Anh kỳ thật không quen đường ở đây bằng cô,nhưng bởi vì muốn đón cô cùng ăn cơm, anh đã cảm thấy rất hạnh phúc.
“Vậy lát nữa gặp!”
“Lát nữa gặp.”
======
Vậy nhưng Tề Phàm không nghĩ tới, Trang Nghiêm còn hẹnHàn Phi và thiên sứ.
Quay sang nghi hoặc nhìn Trang Nghiêm, lại quay đầuánh mắt thắc mắc nhìn Hàn Phi và thiên sứ.
“Các người ai có thể nói cho em biết đây là chuyện gìkhông?”
“Muốn ký hợp đồng với diễn viên, dù sao cũng phảithông báo với quản lý của cô ấy chứ.”
Lời Trang Nghiêm nói làm cho Tề Phàm cả kinh.
“Ký hợp đồng, là ý gì?”
Mờ mịt nhiên ngồi xuống, cô bị bọn họ làm cho càngngày càng hồ đồ rồi .
“Phàm Phàm, em còn chưa minh bạch ?Trang tổng, muốn emđến làm ở Hoa Thịnh đấy, ngốc!”
Thiên sứ thật sự chịu không nổi khuôn mặt khôn khéovậy mà lại vác cái vẻ mơ hồ.
“Nhưng, em cũng không có ý nguyện này a! Hàn Phi biếtmà, em đã nói rồi, ít nhất một năm, em sẽ không quay phim, huống chi Hoa Thịnhcòn ở HongKong.”
Giờ cô chỉ muốn có thời gian chăm sóc Thiên Ân.
Thiên Ân năm nay sẽ đi nhà trẻ, cô muốn ít nhất phảiđợi nó thích ứng với cuộc sống tập thể mới lo lắng trở về công việc của mình.
Cái khác, sợ là phải đợi sau này từ từ giải quyết.
“Anh chỉ muốn ký hợp đồng trước, còn chưa nói nhấtđịnh em phải quay phim, nhất định phải đi Hongkong.”
Trang Nghiêm nhìn cô, cười bí hiểm.
“Vậy em phải làm cái gì? Chẳng lẽ anh mời em về để làmtranh treo tường à!”
Tề Phàm bị anh nhìn nên sợ hãi, miệng phun ra câu vuiđùa sứt sẹo.
Trang Nghiêm rất muốn thành thật trả lời cô, nhưng anhbiết nếu trả lời như vậy sẽ dọa cô chạy mất, không muốn nói dối cô nhưng lạicàng không muốn cô rời đi!
“Anh muốn nói, so với bất cứ bức tranh quý báu nào emđều quý giá hơn nhiều! Kỳ thật làm nghệ sĩ, không nhất định phải quay phim. Nếuem ký hợp đồng với Hoa Thịnh, cũng không nhất định phải đi Hongkong.”
“Anh đã nói qua với Hàn tiên sinh rồi, anh biết, làmdiễn viên là giấc mộng của em. Bây giờ em muốn tạm dừng, có thể, rất đơn giản,nhưng nếu mai này đến thời gian em muốn quay lại, có khi rất khó đấy!”
“Cho nên, cho dù em muốn nghỉ ngơi, cũng nhất địnhphải có cam đoan của em cho rõ ràng. Ký hợp đồng xong, anh và Hàn tiên sinh sẽan bài công việc của em, anh có thể cam đoan, tuyệt đối sẽ không quá rỗi rãi,cũng cam đoan em sẽ có thời gian và sức lực để chăm sóc con nhỏ.”
“Anh hy vọng có thể giúp em nắm chắc cơ hội cho saunày, còn hiện tại, phải để xem em có muốn cơ hội này không.”
Lần này, lời anh nói là thật, anh thật sự muốn bảo vệgiấc mộng của cô.
“Phàm Phàm, đây là giấc mộng của em, anh muốn dốc toànlực giúp em càng bay càng cao, nhưng nếu emcự tuyệt, anh cũng tôn trọng quyếtđịnh của em.”
Hàn Phi nhìn ra sự khó xử của Tề Phàm, anh hiểu đượcsự khó xử của cô, nhưng anh cũng không muốn vì cái đó mà bẻ gãy đôi cánh của TềPhàm, vì rõ ràng cô có thể bay rất cao.
“Phàm Phàm, em nên có con đường của riêng mình. Khôngphải em nói chưa bao giờ làm cho Thiên Ân cái gì sao, như vậy giờ vì Thiên Ân,tự cho mình một cơ hội đi. Nói cho Thiên Ân, nó có người mẹ rất lợi hại.”
Thiên sứ cổ vũ nhìn cô, cô còn trẻ như vậy, lại tốtbụng, về sau, nhất định sẽ rất tốt !
“Có phải em mà không đáp ứng sẽ bị các người tấn côngkhông đấy!”
Than thở một tiếng, cô làm sao không hiểu tấm lòng củabọn họ. Chỉ là, cô không có tự tin, mình thật sự có thể làm thế sao?
“Em không cần phải trả lời anh ngay, anh cũng khôngthúc giục, huống hồ bây giờ em vẫn còn hợp đồng trên người, cho dù anh tìnhnguyện móc ví trả tiền, anh nghĩ em cũng không thể. Vì vậy trong khoảng thờigian này, em hãy để ý một chút, được chứ?”
Dùng sức gật gật đầu, cười hì hì nhìn ba người bọn họ,cô sợ nước mắt sẽ chảy xuống, mắt mở to như cái miệng rồi.
“Vậy giờ có thể ăn cơm chưa?Bữa này, em mời!”
Hào sảng vẫy vẫy tay, có bằng hữu quan tâm, thật tốt.
======
Cùng Trác Thất đi dạo phố, không nghĩ tới lại có thểgặp gỡ Vĩ Xuyên.
Hai người đều uống chút rượu, nhưng người say khôngphải Trác Thất mà lại là mình.
Kết thúc một ngày mỏi mệt, đêm này Tề Phàm ngủ sâu,điện thoại reo, chuông cửa xướng, cô vẫn không tỉnh.
Buổi sáng đứng lên đối diện với gương khuôn mặt sưngnhư mặt quỷ, nghĩ may mà không phải quay phim, bằng không Hàn Phi sẽ luyện côngsư tử rống với cô mất.
Tắm rửa một cái, nhìn thời gian còn đủ, cô cắt haimiếng bánh đung nóng.
Vừa ăn vừa gọi điện cho Thiên Ân, vui vẻ hẹn cậu hômnay đi thăm thú thế giới đáy biển.
“Thiên Ân ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi ạ , con và ba ba đang trên đường tới nhà PhàmPhàm.”
“Ba ba?”
“Ba ba nói, cũng muốn đi, mười phút nữa sẽ đến.”
“Ừ, được.”
Không biết Lạc Kì muốn làm gì, nhưng giọng Thiên Ânchờ mong vậy, làm cho cô không thể nói lời cự tuyệt.
“Vậy Phàm Phàm đừng quên lời hẹn của chúng ta nha!”
“Thiên Ân yên tâm, Phàm Phàm không quên mà.”
Uống một hơi cạn sạch sữa, sau đó cô chạy về phòngthay quần áo, chuẩn bị xuất phát.
Vừa khoá cửa, quay người lại, cô đã nằm hoàn toàntrong lồng ngực một người, cô hoảng sợ, đang muốn kêu cứu, đỉnh đầu lại vanglên tiếng quen quen.
“Anh làm em sợ muốn chết!”
Trang Nghiêm dùng cằm cọ xát đỉnh đầu cô, cánhtay không ngừng ôm chặt lấy cô.
“Trang Nghiêm?”
Đột nhiên nhớ tới điện thoại có hơn mười cuộc gọi nhỡcủa anh, vốn muốn gọi cho Thiên Ân xong sẽ hỏi lại anh có chuyện gì, nhưng vềsau lại bị Lạc Kì làm cho loạn trí nên quên.
“Sao không nhận điện thoại, tối qua anh nhấn chuôngcửa mất cả tiếng!”
Cả đêm không thấy cô, hoảng và sợ hãi cái kiểu này anhkhông muốn bị lần thứ hai.
“Em say, đang ngủ, rồi không nghe thấy nữa.”
Anh cứ như vậy gắt gao ôm cô, cô không thể nói hết mộtcâu, đây là, cảm giác hồi hộp ư?
Lâu sau, anh mới buông cô ra, nhìn vẻ mặt kinh ngạccủa cô, anh không khỏi có chút ảo não.
“Xin lỗi, vừa rồi thời tình thế cấp bách, dọa đến emrồi.”
Cong môi, biểu tình đã là trở về thường.
Lần đầu tiên có cảm giác vô lực, hoá ra anh biết cô ítthật, ngoài Thiên Ân ra, Hàn Phi và Shadow, anh không biết cô còn có người bạnthân nào nữa, cũng không biết cô không ở nhà không ở Gia Thượng thì sẽ đi đâu!
Nên anh chỉ có thể chờ cô ở đây, từ tối cho tới bìnhminh, nghĩ đến đủ loại bất trắc cô có thể gặp phải mà thiếu chút nữa anh bị nógiết chết!
Nhưng vừa rồi, nhìn thấy cô xuất hiện, nháy măt anhlại có một cảm giác mới lạ!
Cô gái này có ma lực gì mà có thể làm cho anh trongmột đêm ngắn ngủn đã cho anh trải qua sinh tử!
“Không, không có việc gì.”
Cô cảm thấy có cái cái đó luẩn quẩn quanh bọn họ,không thể rời đi.
“Hôm nay không phải em muốn nghỉ ngơi sao lại đi đâuthế này?”
“Em hẹn với Thiên Ân tới thế giới đáy biển, nó đangđợi em, em đi trước nhé.”
Trang Nghiêm trước mắt làm cho cô có chút không biếtnên ứng phó thế nào, rốt cục tìm được lý do thích hợp cô chỉ mong có thời đinhanh một chút.
Như một trận gió thổi qua bên người, Trang Nghiêm xoayngười giữ chặt cô, cúi đầu, nhìn thẳng cô, không tha cho tầm mắt cô đang muốntrốn tránh.
“Tề Phàm, anh nghĩ anh phải cho em biết, có một sốviệc, nếu em không muốn, có thể cự tuyệt, nhưng, tuyệt đối không thể trốntránh.”