Sáng thứ Hai, trời trong xanh, ngoài cổng trường Trung học Tử Hòa có một quán bán đồ ăn sáng, năm chữ "Sữa đậu nành Điều Thuận" lấp lánh dưới ánh mặt trời, rất hợp với tên trường trung học(*).
(*Tử Hòa 子和: con cái hòa thuận, Điều Thuận 条顺: cành nhánh có trật tự.)
Một cô gái thanh tú đang ngồi trên chiếc bàn gần cửa tiệm, tay chân thon dài, đồng phục trắng xanh trên người cô ấy càng thêm tươi tắn, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ của trời xanh mây trắng.
Cô ấy ngồi đối diện cổng trường, không chào hỏi ai cũng không gọi đồ ăn, chỉ nhìn chằm chằm về phía trường học, đăm chiêu. Từ cửa sổ quán nhảy ra một nam sinh, cũng cao ráo, trên người cũng mặc đồng phục học sinh, chỉ là đồ đạc xách đầy tay, bánh bao, màn thầu, xíu mại chen chúc đầy cả một túi, còn thêm hai ly sữa đậu nành.
Nam sinh bày bữa sáng ra trước mặt cô gái, trong nụ cười còn bỏ thêm ba muỗng đường, "Lão Đại, đây! Bánh bao đậu đũa, bánh màn thầu có nhân, xíu mại là đậu phụ khô, sữa đậu nành thêm đường!"
Lời vừa dứt, một nam sinh khác đã đến trước quán, liếc nhìn thiếu nữ rồi xoay người thả cặp sách trên lưng xuống, lấy từ bên trong ra quyển bài tập, búng tay cái tách mà tưởng như vừa búng ra tờ tiền.
"Lão Đại, đây! Bài tập chép xong rồi, cóp pi y chang nét chữ của chị, nhất định lão Từ sẽ không nhận ra!"
Thiếu nữ không nhìn bữa sáng trên bàn, cũng không xem bài tập trong cặp sách mà hơi cụp mắt, nhìn nam sinh bên trái một chút, lại liếc nam sinh bên phải một chút, đăm chiêu như cũ, "Hóa ra ngoại hình của các cậu là thế này?"
"Không phải chứ lão Đại, làm sao... chị đột nhiên mất trí nhớ?"
Thiếu nữ không trả lời, lại nhìn mấy chữ "Trường Trung học Tử Hòa" bằng kim loại cứng rắn phía trước cùng tường rào gạch đỏ và hàng cây bên cạnh tường rào vừa đủ che đi lớp kẽm gai chống leo tường phía trên.
Cô không mất trí nhớ, cũng không bỗng dưng trúng thất tâm phong, chỉ vì đây là lần đầu tiên cô thông qua hệ thống chỉnh sửa của trang web để đi vào truyện của mình, tận mắt nhìn thấy trường học, quán ăn sáng cùng đàn em mình tự tay viết ra, mới nhìn thấy nên ngạc nhiên đôi chút là bình thường.
Cô nhìn về phía cổng trường, sắc mặt đông cứng, cũng không phải đăm chiêu thật mà đang đối thoại với "Quản lý viên chỉnh sửa" trong đầu.
Quản lý viên: "Chậc chậc chậc, xem tên truyện của cô nè, 'Mười hai năm làm trùm', nghĩa là cô vừa vào lớp Một đã bắt đầu thống trị trường học, còn muốn tiếp tục tại chức cho đến hết cấp Ba?"
Rốt cuộc quản lý viên cũng càm ràm xong về tựa truyện, hắng giọng một cái: "Căn cứ theo tiêu chuẩn xét duyệt của trang web, truyện của cô quá tinh tướng và bạo lực, không tốt cho độc giả, đặc biệt là khả năng phát triển của độc giả thanh thiếu niên, vì vậy cần phải chấn chỉnh gấp."
Biên Nguyệt: "Ý của cô là truyện của tôi sẽ làm hư các bạn trẻ?"
Quản lý viên: "Tôi không có ý đó."
Biên Nguyệt: "Cô có ý đó."
Quản lý viên: "..."
Quản lý viên: "Tiếp theo, chúng ta bàn một chút về phương án chỉnh sửa. Đầu tiên là vấn đề hình tượng, nữ chính truyện này tên Biên Nguyệt, mười tám tuổi, học lớp 11 ban 3 trường Trung học Tử Hòa, như hoa như ngọc, duyên dáng yêu kiều, là một bà trùm nổi tiếng toàn trường, đánh khắp cả trường không địch thủ, lại còn là Bang chủ của bang hội cỡ lớn trong game 'Giang Hồ Minh', chuyên dẫn dắt thuộc hạ đi tàn sát các bang phái khác, cướp vật tư..."
Biên Nguyệt: "Đúng, là tôi."
Quản lý viên: "Cô xem lại cô đi, như vậy không được, hình tượng này không được. Là nhân vật chính, cô phải văn minh lịch sự cho xã hội dân chủ hài hòa giàu đẹp văn minh, phải tỏa ra năng lượng tích cực và ánh sáng chính nghĩa, biết không?"
Biên Nguyệt: "Tôi làm gì có năng lượng tiêu cực? Đàn em của tôi đều cảm thấy tôi là chữ "Tích cực" viết in hoa đó!"
Quản lý viên: "Lúc cô đánh người ta khóc rống thì người ta sẽ không thấy vậy đâu."
Biên Nguyệt: "... Vậy cô nói sửa thế nào?"
"Thứ nhất, thân phận bà trùm này không thể dùng được nữa, nghĩa là cô không thể có thêm đàn em, ví dụ như hai người bên cạnh cô đây."
Giờ phút này, hai đàn em vẫn nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh Biên Nguyệt, chờ đợi phản ứng của cô. Biên Nguyệt cụp mắt, quét qua bữa sáng trước mặt, ra hiệu mang đi hết, "A Duyệt, sau này không cần mua bữa sáng cho tôi nữa."
Tròng mắt Lăng Duyệt thiếu điều văng xa mấy tấc, vội hỏi: "Sao vậy, không hợp khẩu vị của chị sao?"
"Ý của tôi là, sau này cậu không cần lượn lờ trước mặt tôi, lo chuyện học hành của mình là được."
Lăng Duyệt hoảng rồi, mặt mũi rúm ró, giống như bữa sáng cậu ta mua bị Biên Nguyệt phát hiện có vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm, xử lý tại chỗ.
"Không phải chứ lão Đại, có phải là thật sự không hợp khẩu vị của chị không? Chị muốn ăn gì cứ nói, chỉ cần chị nói một câu, em đều làm được hết!"
Câu này mang theo tiếng gào khóc thảm thiết, tỏ rõ lập trường quyết tâm trung thành trước sau như một, nhưng Biên Nguyệt đang không thoải mái lại bị cậu ta đeo bám như thế, cảm thấy phiền phức, sắc mặt ngày càng lạnh, nhướng mi, lời nói rơi xuống ——
"Ể? Muốn ăn thịt người."
Ánh mắt Lăng Duyệt đúng lúc chạm phải đồng tử của cô, cổ họng bỗng chốc đông cứng, bao nhiêu lời muốn nói đều không thốt ra được, biết cô đang lên cơn thật, nếu còn không đi có khi sẽ bị lột da tại chỗ, làm thành "Bánh bao vị Lăng Duyệt".
Lăng Duyệt sợ bị Bang chủ vứt bỏ, nhưng lại càng sợ bị làm bánh bao thịt hơn, lúc này nhanh tay kéo Thư Hào bên cạnh, khẩn cấp rút lui.
Hai đàn em vừa rời đi, Biên Nguyệt có lại sự yên tĩnh, cô chống cánh tay lên mép bàn, nhìn về phía trường học lần cuối, trong mắt đầy cảm xúc, mặt rất sầu não, lại như đang cảm thán: Giang sơn vất vả gầy dựng, nói bỏ là bỏ thế sao?
Cảm khái xong xuôi, Biên Nguyệt vác cặp sách chuẩn bị đi về hướng cổng trường, nhưng vừa đi được hai bước, giọng nói trong đầu cô lại vang lên.
Quản lý viên: "Chờ một chút, cô vác theo đồ là định đi làm hả?"
Biên Nguyệt: "Đeo cặp đi học nha."
Quản lý viên: "Nhìn phong thái của cô giống như vác dao đi chém ớ."
Biên Nguyệt: "..."
Thật ra ngoại hình của cô cũng không đáng sợ —— Tóc dài mượt mà, mặt mũi thanh tú, nếu đôi mắt chịu phối hợp với khóe môi cong lên còn có thể giả dạng thành chị lớp trên dịu dàng học giỏi, nhưng sao mà... Mắt và khóe miệng dường như được cố định theo phong cách Hàn Quốc, thà gãy chứ không chịu cong, toàn thân bị luồng tà khí "Tao là trùm, tao sợ ai" bao phủ, đến mức gió thổi vào mặt còn phải tránh đi đường vòng.
Quản lý viên: "Cô gái, nào! Thả lỏng một chút, tưởng tượng một chút, cô là một cô bé dịu dàng đáng yêu, người gặp người thích, chim thấy cứng đờ. Ai gặp cô cũng đem lòng yêu thích, còn cô gặp người khác cũng sẽ đáp lại bằng nụ cười chân thật và hiền hòa."
Biên Nguyệt đi tới cổng xếp điện tự động, chịu không nổi giọng nói lải nhải trong đầu, cuối cùng giật giật khóe môi, bắt đầu kích hoạt cơ cười quanh năm không dùng đến, bắp thịt đều sắp nghỉ hưu. Sau mấy lần nỗ lực, rốt cuộc khóe miệng đã được kích hoạt, nặn ra một nụ cười không hề pha ke với bạn học nào đó đi ngang qua.
Nữ sinh nhìn thấy nụ cười lập tức khựng lại, đứng cạnh cổng nghệch ra. Bạn học bên cạnh thấy lạ, kéo cánh tay cô ấy, "Sao lại không đi nữa?"
Nữ sinh chỉ về hướng Biên Nguyệt rời đi, hai mắt vẫn cứ trống rỗng —— Khoan đã, bà trùm trường cười với cô?
Bà trùm là ai chứ? Đó là nhân vật có cơ mặt ngủ đông quanh năm, luôn giữ vẻ mặt cao quý bản giới hạn, chưa từng ban một nụ cười cho đàn em thân cận, giờ phút này lại cười với cô ấy? Còn cười tới mức âm binh như vậy?
Nữ sinh quá sợ hãi, phút chốc không biết có phải kiếp nạn của mình sắp tới không, hoảng hốt đến nỗi hồn bay phách lạc, bạn học vung tay trước mặt cô ấy mấy lần mà vẫn không gọi hồn về nổi.
Bên kia, Biên Nguyệt vận động cơ miệng xong đúng lúc đi tới cửa phòng học, bên trong vang lên tiếng đọc sách, cô bước theo nhịp đọc, đi vào lớp. Người vừa bước vào, phòng học như bị hút chân không, chỉ trong nháy mắt đã rơi vào trầm lặng, tất cả bạn học đều ngẩng đầu nhìn lên người trước mắt.
Biên Nguyệt không quan tâm tới vô số ánh mắt vây quanh, thản nhiên tiếp nhận món quà chú ý này, ung dung đi về chỗ ngồi.
Quản lý viên: "Có thể thấy họ rất sợ cô."
"Đương nhiên."
Quản lý viên: "Ôi, dù sao cũng làm trùm mười một năm, uy phong quá dữ. Nhưng bây giờ cô đã không thể làm trùm nên phải thay đổi hình tượng, lan truyền thiện ý đến các bạn cùng lớp."
Biên Nguyệt ngồi bên cửa sổ, nắng mai chiếu vào một bên má cô, trong trẻo và lạnh lùng, "Tôi không đánh họ chính là thiện ý lớn nhất đối với họ."
Quản lý viên: "..."
Quản lý viên: "Cô vừa giải tán đàn em còn chủ động mỉm cười với bạn học, hình tượng nhân vật được + 5 điểm, bây giờ có 25 điểm, 60 điểm đạt chuẩn, phải tiếp tục cố gắng nha!"
Bàn tay đang kéo cặp của Biên Nguyệt khựng lại, "Bên cô còn có hệ thống tính điểm?"
"Đúng rồi, tiêu chuẩn xét duyệt của trang web bao gồm ba tiêu chí 'Chỉ số hình tượng nhân vật', 'Chỉ số nội dung truyện' và 'Chỉ số phát triển tình cảm', ba tiêu chí này cần đồng thời đạt được 60 điểm mới xem như chỉnh sửa hợp lệ."
"Vậy bây giờ tôi có bao nhiêu?"
"25, 20, 20."
Biên Nguyệt: "Sao điểm này còn thấp hơn thành tích môn Ngữ văn, Toán và Tiếng Anh của tôi nữa vậy?"
Quản lý viên: "Cô có muốn tự xét lại mình không?"
Biên Nguyệt cụp mắt, tự xét lại một hồi, trong quá trình tự xét thoáng thấy bạn học Trương Kỳ Dĩnh bên cạnh vừa gà gật vừa viết thơ cổ, nhưng vì buồn ngủ quá nên viết như gà bay chó múa, bắt đầu tìm kiếm trong bóp viết, tìm xong lại cúi đầu lục lọi ngăn bàn.
Biên Nguyệt lấy cục tẩy của mình ra, một cục mới toanh, "Cậu cần tẩy?"
Trương Kỳ Dĩnh sững ra một lúc, sau đó lắc đầu như thể nó bị gỉ sét, liên tục ba cái không ngừng, "Không cần... Cảm ơn."
Biên Nguyệt lần nữa kích hoạt cơ miệng, lộ ra "Nụ cười tình bạn", "Cậu xác định là không cần?"
"Cần...Cần... Cần... Cần." Trương Kỳ Dĩnh vươn hai tay ôm lấy cục tẩy. Cục tẩy này tựa như nặng ngàn cân, vượt quá sức của cô ấy, khiến cô ấy run lẩy bẩy, băm nát cơn buồn ngủ.
...
Có ngày tranh đấu đầu tiên, những ngày về sau Biên Nguyệt cảm thấy suôn sẻ hơn nhiều. Cứ dựa theo chỉ đạo của quản lý viên, làm một cô gái xinh đẹp không tranh với đời, có thể tổng kết bằng một câu: Thu hồi phong cách bà trùm, khiêm tốn biết điều trưởng thành.
Nhưng bang chúng của cô không biết chuyện, thường xuyên đến tìm cô trong giờ học và lúc tan học. Đối với ai cô cũng không phản ứng, mà dù có phản ứng cũng chỉ là đuổi người ta ra ngoài, không cho họ lượn lờ trước mắt —— Lượn là chuyện nhỏ, kiếm điểm là chuyện lớn, cô có thể âm thầm kiếm được ít điểm, âm thầm đạt đến tiêu chuẩn.
Suýt chút nữa Lăng Duyệt đã ôm bắp đùi cô khóc thét, dù có bị làm thành "Bánh bao vị Lăng Duyệt" cũng muốn khóc kể ra cảm xúc thật của mình: "Lão Đại, mấy hôm nay chúng ta liên tục vắng mặt mấy trận tranh tài rồi, nếu cứ thế này thì văng khỏi top ba mất!"
"Ồ," Biên Nguyệt lật sách tiếng Anh, mắt nhìn thẳng, "Văng thì văng, nhân lúc này cậu nên đọc thêm sách, biết đâu có thể leo ba bậc trong bảng xếp hạng lớp."
Đang điên cuồng bộc phát cảm xúc, Lăng Duyệt nghe xong câu này chợt nghẹn họng, ngay cả Thư Hào và Quách Nhất Văn đằng sau cũng nghẹn ngào không biết nói gì.
Lão đại của họ, Bang chủ "Tinh Nguyệt Bang" luôn đặt lợi ích bang ở vị trí tối cao. Lúc trước một mình cô sáng lập ra Tinh Nguyệt Bang trong game "Giang Hồ Minh" đang vô cùng hot. Qua hai năm, Tinh Nguyệt Bang đã phát triển thành bang phái lớn với số lượng lên đến hơn mười người, trở thành bang đại diện cho trường Trung học Tử Hòa, có thành trì riêng, kể từ năm ngoái đã được xếp hạng nhất.
Cuộc so tài bang phái kéo dài hai tuần này vốn là thời điểm tốt để kiếm điểm, càn quét trang bị, thu thập vật tư, nhưng Biên Nguyệt bỗng dưng ra lệnh đình chỉ mọi hoạt động, bang chúng chỉ có thể đứng nhìn bang đối thủ từng chút leo lên, đưa mông về phía họ, đây không phải vươn tay tự cào nát tim sao!
Giờ phút này, ba đàn em vô cùng đau đớn, Biên Nguyệt không đành lòng, bắt đầu do dự. Quản lý viên nhận thấy sự dao động của cô, kịp thời ấm áp nhắc nhở ——
"Nè, cô phải xây dựng hình tượng học sinh tốt là đoàn kết nhân ái, chăm chỉ học tập, phù hợp với 'Quy tắc ứng xử của học sinh trung học', ngày ngày nghiện game không thể đạt tiêu chuẩn hình tượng nhân vật nha!"
Biên Nguyệt: "Được rồi câm miệng! Tới giờ học rồi, nhanh vào lớp đi. Với lại bình thường khiêm nhường một chút, đừng gây chuyện khắp nơi, chú ý hình tượng!"
...
Đối với Biên Nguyệt là mất đi "Giang sơn gầy dựng", nhưng đối với các học sinh trong trường là chào đón "Thời đại mới" của tự do và hài hòa —— Bình thường họ bị áp bức, không dám thở mạnh, nhưng bây giờ bà trùm đã "Game over", đàn em cũng theo đó "Dừng bước giang hồ", khuôn viên trường dần trở nên tưng bừng rộn rã.
Đặc biệt là trong lớp tự học buổi tối cuối cùng lại càng ồn ã. Biên Nguyệt đi đến phòng vệ sinh trước khi vào lớp, trước đây bất kể cô đi đến đâu, chỉ cần phất tay một cái là có ngay vài ba kẻ theo đuôi, nhưng bây giờ lưu lạc thành sói cô độc, cái bóng bị ánh đèn trần kéo ra thật dài và nhỏ bé.
Bước ra, cô nhìn thấy vài người tụ tập trên hành lang, thỉnh thoảng liếc về phía cô, rõ là đang ngồi xổm canh me.
Liếc một cái là Biên Nguyệt nhận ra ngay —— Vương Việt Oánh, Cao Ngao, Trần Lực Hưởng, là anti fan trung thành của "Tinh Nguyệt Bang", cái hồi Tinh Nguyệt Bang còn hưng thịnh ngày trước, cứ hở ra là đâm chọc, đá xéo. Lúc này bang đang nằm trong trạng thái nửa giải tán, bọn họ chắc chắn là phần tử kích động nhất, phải ra quét chút cảm giác tồn tại.
Nhưng Biên Nguyệt cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi hướng thẳng tầm mắt, chuyên tâm bước đi.
"Ố, lúc trước còn dọa sẽ quét sạch bang của Nhất Trung và Thái Trung mà, bây giờ đúng lúc thi đấu lại chẳng thấy bóng dáng, chậc chậc chậc, phải chăng đây là chiến thuật mới?"
"Đúng rồi, tên chiến thuật mới này nổi tiếng lắm nha, cậu không biết hả?"
Cao Ngao giả vờ ngạc nhiên, "Tên gì?"
Vương Việt Oánh, "Tên là 'Ba mươi sáu kế, sợ là thượng kế'!"
Ba người kéo dài giọng, rền rĩ, thu hút ánh mắt mấy chục mét xung quanh, học sinh ban 1, 2, 3 gần đó đều rướn cổ nhìn về đây, kể cả Biên Nguyệt. Cô đi tới cửa ban 3, dừng bước, chuyển tầm mắt.
Trong ban 1 có người thích xem kịch vui không sợ lớn chuyện, cách nửa hành lang còn cao giọng hỏi: "Mấy bạn đang nói gì vậy?"
Trần Lực Hưởng: "Bọn tôi đang nói bang nào đó bình thường diễu võ dương oai, đến lúc mấu chốt thì gem ô vờ!"
Biên Nguyệt chuyển hướng đi về phía hành lang, lúc cô đi, tiếng cười nói khe khẽ lập tức biến mất, hành lang yên tĩnh lạ thường, mọi con mắt đều đổ dồn xuống chân cô.
Quản lý viên nhận thấy không khí bất ổn, vội nhào ra điên cuồng gọi cô: "Cô Biên, bình tĩnh bình tĩnh, không thể động thủ nha —— Phải đoàn kết bạn học, chan hòa yêu thương, chú ý hình tượng của cô!"
Biên Nguyệt giữ sắc mặt lạnh lùng, quét mắt về phía Trần Lực Hưởng đứng giữa, cuối cùng cất lời, "Lặp lại lần nữa?"
Trần Lực Hưởng bị ánh mắt sắc như dao này đâm một nhát, chân mềm nhũn, nhưng dưới bao nhiêu ánh mắt, lại thấy Biên Nguyệt uể oải nhiều ngày như vậy, cố phồng gan ngẩng cao đầu.
"Tôi nói cái bang chết nhát nào đó sao lại mất tích rồi?"