Lý Bất Ngữ cảm nhận được rõ ràng cơ thể đang nóng lên, nhưng khi gió lạnh thổi qua, cô đã không chịu nổi mà khẽ run.
Thì r3a cơ thể không đánh lừa được.
Cô vẫn giữ tư thế ngửa đầu đứng yên để nụ hôn này càng chân thực hơn.
Từ đầu đến cu5ối cô vẫn không dám nhắm mắt, sợ trong khi nhắm mắt thì tất cả sẽ biến mất.
Giống như lần trước vậy.
Thẩm Tự An c6ũng cảm thấy cô đang run.
Thấy cô bất động, anh buông lỏng cổ tay cô ra, to gan ôm chặt lấy cô, sau đó hôn sâu hơn. <8br>Dần dần, cơ thể cứng đờ của Lý Bất Ngữ trở nên mềm mại dưới sự lôi kéo của anh, cánh tay dừng giữa không trung của cô cũng chầ5m chậm rụt rè ôm lấy eo anh.
Đây là khoảnh khắc nhớ thương của cô, cũng là khoảnh khắc cực kì ngọt ngào trên con đường thầm mến đau khổ của cô.
Cô trợn tròn mắt, mỗi tế bào trong cơ thể đều tỉnh lại, cô dùng toàn bộ sự chú ý để ghi nhớ khoảnh khắc này.
Anh thật sự không hề nhớ gì cả, là sau này lão đại nhắc anh.” “...
Lão lão lão đại?” Tôi đang nghe cái gì vậy? Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đang làm gì? “Thật sự xin lỗi, anh nợ em một lời xin lỗi, lần đó thật sự là ngoài ý muốn, anh đã uống quá nhiều.” Ánh mắt đang phát sáng của Lý Bất Ngữ lập tức tối xuống.
Xin lỗi? Sao lại là xin lỗi chứ? Lúc này nói hai chữ xin lỗi thì quá tổn thương rồi, em cần nghe lời xin lỗi của anh sao? “Nhưng lần này anh rất tỉnh táo.” Lý Bất Ngữ căng thẳng đến độ hít thở cũng khó khăn.
Cô vẫn là tờ giấy trắng trong chuyện tình cảm, không nói rõ cho cô biết là cô sẽ không hiểu.
Thẩm Tự An muốn nói lại thôi, gò má bị đánh vừa đau vừa sưng, cái này thật sự là hơi tổn hại hình tượng anh tuấn của anh.
Bỗng, Thẩm Tự An thấp giọng nói: “Em không thể nhắm mắt lại được à?” Lý Bất Ngữ: “...” Hành động cố sức nhắm mắt rồi cứng đơ người như cũ của Lý Bất Ngữ làm Thẩm Tự An buồn cười.
Anh rất muốn hôn tiếp nhưng lại muốn cười hơn, “Đâu phải lần đầu tiên, sao vẫn không có kinh nghiệm vậy?” Lý Bất Ngữ lại lập tức mở to mắt, lúng ta lúng túng, do dự nửa ngày mới nặn ra một câu hỏi, “Anh nhớ...
nụ hôn lần trước sao?” “Muốn nghe nói thật không?” “Muốn.” Cô đã không dám nhìn thẳng vào anh, mắt cứ đảo qua đảo lại, nhìn trái nhìn phải.
Giờ phút này, cô vui đến nỗi không kiềm chế được, phấn khích, vui mừng, chột dạ, bối rối, đủ cảm xúc đan xen vào nhau.
“Nói thật thì...
Anh nói tiếp, “Nhưng lần này anh thật sự rất tỉnh táo.
Anh biết mình đang làm gì, nếu em cảm thấy khó xử...
thì anh xin lỗi em lần nữa.” “Hở? Khó xử?” Không khó xử, không khó xử, không hề khó xử chút nào! “Anh biết đồng chí Tiểu Trương rất tốt.
Anh hối hận vì mình không sớm nhận ra lòng mình, nhìn thấy em trốn tránh không muốn gặp anh, anh mới cảm thấy mình thật sự đã sai đến quá đáng.” “...
Hở, gì cơ? Đồng chí Tiểu Trương? Tiểu Trương nào?” “Trương Khai đó, không phải em đang quen cậu ta sao?” “..
Nói bậy, ai nói?” Lý Bất Ngữ quýnh lên, lắc đầu liên tục, “Em không quen Trương Khai, anh nghe ai nói vậy?” Thẩm Tự An lại ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Lúc trước anh nghe Tiểu Trương xin lão đại cho nghỉ phép, nói là muốn dẫn bạn gái về nhà ra mắt ba mẹ, không phải là em sao?” Lý Bất Ngữ thật sự không biết nên khóc hay nên cười: “Bạn gái của anh Trương tên là Tổn Dung, là một giáo viên tiểu học, không phải em, không phải em, không phải em.” Thẩm Tự An sững người.
“Anh Trương xin nghỉ phép để dẫn bạn gái về nhà đã là chuyện hơn nửa năm rồi, bây giờ bọn họ đang chuẩn bị cuối năm về quê tổ chức hôn lễ, rốt cuộc là anh tưởng em quen anh Trương lúc nào hả?” “Khụ...
Thì lúc Trương Khai xin nghỉ phép đó.” Chuyện hiểu lầm này hơi lớn, Thẩm Tự An chỉ trách mình không làm rõ, cũng không dám đi kiểm chứng.
Lý Bất Ngữ thật sự là dở khóc dở cười, nhưng nhìn gò má sưng đỏ nổi tơ máu xanh tím của anh, cô vừa tự trách vừa buồn cười.
Hai người anh nhìn em, em nhìn anh, không khỏi bật cười.
Trong xe, Thẩm Tự An ngồi bên trong, Lý Bất Ngữ vào cửa hàng tiện lợi gần đó mua túi chườm nước đá rồi xách ra một túi đồ lớn.
Nhìn bóng dáng chạy vội của cô, khóe miệng anh hơi nhếch lên.
Đây là một cảm giác thật kỳ diệu, giống như đã nổi lên trong một thời gian dài nhưng luôn không thấy động tĩnh, rồi cuối cùng có một ngày, nó phá kén thành bướm, như cây khô gặp được mùa xuân.
“Đây là băng dán, đây là túi chườm nước đá, đây là khăn mặt.
Trước tiên dùng túi chườm nước đá đắp đá lên mặt, khi nào túi chườm nước đá tan thì dùng băng dán.
Còn nữa, đây là thuốc giảm đau, đây là thuốc tiêu viêm, đây là bánh mì.
Em lo hôm nay anh không ăn được cơm, chỉ có thể ăn chút gì đó mềm mềm.
Còn đây là...
đây là...
là gì ấy nhỉ, để em xem thử.” Lý Bất Ngữ đưa cái đó lại gần mặt nhìn kĩ, “À, là khẩu trang, ha ha, kiểu đóng gói này đúng là phim hoạt hình, không hề nhận ra là khẩu trang, có lẽ để thu hút trẻ con.” Vừa nói cô vừa mở bọc khẩu trang ra xem, “Ơ...
sao lại là miệng một con ếch xanh nhỉ?” Hai người nhìn nhau, đây không phải chỉ là cái khẩu trang vẽ hình miệng con ếch xanh sao? “Ừ, có lẽ là để thu hút trẻ con như em đấy.” “...
Em không phải trẻ con! Em...
Em...
Chỉ là em không nhìn kĩ, em tưởng đây chỉ là vỏ bao bì, ai biết bên trong cũng như vậy? Đúng là cái thấy được là cái nhận được!” Thẩm Tự An cười, cười là căng khóe miệng, cả khuôn mặt đều đau đớn, “Shh...
Cú đấm của em đúng ác thật, anh cảm thấy anh cũng phải xin lão đại nghỉ mấy ngày, nếu mà vác cái mặt sưng to này đi làm nhất định sẽ bị bọn họ cười chết.” Lý Bất Ngữ cực kì hổ thẹn, “Xin lỗi, em thật sự không thấy rõ, nếu thấy rõ anh, em nhất định sẽ không đánh.” “Em đánh rất hay, đánh rất đúng, anh nên bị đánh” “Hả?”
Một tay Thẩm Tự An cầm túi chườm nước đá áp lên mặt, một cái tay khác chầm chậm đưa tới.
Anh ẩn ý đưa tình nhìn cô, cũng thuận thể nắm lấy tay cô.
“Lời em nói với anh trước đây, giờ còn giữ lời không?” Lý Bất Ngữ căng thẳng đến nỗi xoắn lưỡi, đầu óc cũng rối loạn, “Trước đây? Lời nào?” Từ khi cô lấy can đảm tỏ tình với anh, đã hai năm trôi qua, năm đầu anh tránh mặt cô, năm thứ hai cô biết điều và cũng hiểu được nên không còn gây thêm phiền phức cho anh nữa.
Lời tỏ tình ư? Chẳng lẽ là lời tỏ tình? “Mấy cô gái trẻ như các em đúng là chỉ nóng được ba phút, lúc thích cái này, lúc lại thích cái kia, không có tính ổn định.” “...
Này, anh đang nói gì thế, anh cho rằng em đây là kiểu người thay đổi thất thường sao? Với lại, cái gì mà chỉ nóng được ba phút? Em thích anh đã nhiều năm, trước đây lúc anh quen chị Tương Tương, em không dám nói, sau này hai người chia tay, em mới dám lén đến gần anh, thích một người là có lỗi sao? Anh từ chối em là em biết điều không làm phiền anh nữa, em không sai!”
Từ đầu đến cuối Thẩm Tự An chỉ cười, dù đau nhưng vẫn không nhịn được cười.
Anh cô đơn mấy năm nay, trong lòng không hề dao động, anh nghĩ sự rung động của anh đã mất hẳn theo Tương Tương rồi.
Hơn nữa, càng lớn tuổi, càng tiếp xúc với nhiều người thì càng khó động lòng.
Nhưng bây giờ anh đã cảm nhận được rõ ràng nhịp tim của mình đang tăng lên, thình thịch, như là cảm giác rung động vậy.