“Sở dĩ em thích anh là vì thấy anh nặng tình với chị Tương Tương, dáng vẻ mượn rượu giải sầu sau khi chia tay của anh khiến 3em đau lòng.” “Em là đồ ngốc hả?” “Đúng, em cũng thấy vậy, bây giờ câu trả lời của anh hơi phá hủy tam quan đấy.
Kh4ông hợp mà anh yêu người ta những tám năm, mọi người đều nói anh bất thường, anh biết không?” “Biết chứ, anh cũng chưa từng7 giải thích điều gì.”.
Lý Bất Ngữ nhìn anh, anh vẫn quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Cô không thấy được biểu hiện c8hân thực trên mặt anh, nói tiếp: “Sau khi anh và chị Tương Tương chia tay, anh cũng không tiếp tục yêu ai, là vì hối hận sa1o?” Thẩm Tự An lắc đầu, chia tay là quyết định anh không hối hận nhất.
Em ngốc, em ngu xuẩn mới thích anh lâu như vậy!” Thẩm Tự An than thầm, xem ra không nói rõ là không được rồi.
Vốn dĩ lần này là anh kích động, muốn đuổi theo cô để hỏi rõ ràng, chi bằng kích động thêm lần nữa vậy.
Không có cơn kích động này, e rằng anh thật sự phải cô đơn đến cuối đời.
Nghĩ vậy, Thẩm Tự An để khăn mặt và túi chườm nước đá xuống bên cạnh.
Bước ngoặt quan trọng, chút vết thương nhỏ này hoàn toàn không đáng nhắc tới, “Chuyện giữa anh và Tương Tương hoàn toàn không phải như mọi người nhìn thấy bề ngoài, anh cũng không muốn bàn tán sau lưng cô ấy, là anh...
“Vậy có phải vẫn không quên được chị ấy không?” “Đã quên từ lâu rồi, đời anh, ngoại trừ cảm thấy áy náy với ba mẹ, không có chuyện gì mà anh không buông bỏ được.” “Vậy tại sao mấy năm nay anh vẫn không yêu ai nữa vậy?” “Không có cảm giác, không động lòng, anh cũng không thể tìm đại một người để kết hôn, đúng không? Mấy người phụ nữ lớn tuổi thì khỏi nói rồi, không thể kết hôn vì hôn nhân.
Những người đàn ông lớn tuổi như bọn anh cũng giống vậy đấy.” Câu trả lời này làm Lý Bất Ngữ rất hài lòng, ít nhất anh vẫn chưa đến nỗi khốn kiếp.
Cô siết chặt tay anh, nói: “Bây giờ anh muốn hối hận cũng vô dụng, chị Tương Tương đã có cuộc sống mới của mình rồi.” “Đúng, đã qua nhiều năm như thế, anh đã buông bỏ từ lâu, là mọi người cứ luôn nhắc đến.” Lý Bất Ngữ cười, lại hỏi: “Vậy bây giờ anh thấy em hợp với anh hả?” Mặt của Thẩm Tự An đau nhức, có người bên cạnh ân cần hỏi han hình như càng đau hơn thì phải, vì vậy anh chẳng muốn nhiều lời, chỉ nói ngắn gọn, “Không biết.” “Không biết?” “Ừ, có hợp hay không phải sống chung trước đã, không phải sao?” “...” Lý Bất Ngữ lập tức không vui, cổ sức muốn rút tay ra.
Nhưng Thẩm Tự An nắm rất chặt, không cho cô rút ra.
“Bỏ ra, anh bỏ tay em ra, bỏ ra!” Lực kéo rất mạnh, vừa rút tay ra, cô tức giận nói: “Em sẽ không giẫm lên vết xe đổ của chị Tương Tương.
là anh...
là anh thấy em thân thiết với Trương Khai nên trong lòng cảm thấy khó chịu, nghe thấy hai người sắp kết hôn là anh phiền muộn, ít gặp em anh có thể kiềm chế, không gặp em thì anh không kiềm chế được.” Lý Bất Ngữ trừng to mắt, nhìn kĩ và lắng nghe anh nói, sợ sẽ bỏ lỡ cái gì đó.
“Tìm người yêu để kết hôn, đầu tiên chẳng phải nghĩ đến chuyện có thích nhau hay không sao? Ngay cả thích cũng không có thì nói gì đến chuyện hợp hay không? Không sống chung thì đừng nói đến chuyện hợp hay không hợp, nhưng có thích hay không thì trong lòng mình tự biết.
Bất Ngữ, bây giờ anh đã xác định tâm ý của mình rồi, chỉ xem ý của em thôi.” Lý Bất Ngữ nhìn mặt anh là buồn cười, cũng cảm thấy rất có lỗi.
Cô cầm khăn mặt và túi chườm nước đá đắp lại lên mặt cho anh, “Đừng nói nữa, chờ em về nhà suy nghĩ đã.”
“Chuyện của Tương Tương đã qua rồi.” Thẩm Tự An cố gắng giải thích, “Anh tự hỏi, trước giờ anh đều rất thận trọng trong chuyện tình cảm, giữ mình trong sạch, tuyệt không giao thiệp bừa bãi, thà trái ý ba mẹ chứ không muốn thỏa hiệp chấp nhận xem mắt, đây là trách nhiệm với người ta, còn là trách nhiệm đối với mình.
Anh biết mình đang làm gì, em đừng cứ bám lấy chuyện này không buông nữa, được không?” Lý Bất Ngữ vẫn chưa đáp lời thì bụng cô đã đáp trước, lại là một trang tiếng bụng sôi ùng ục làm cô rất xấu hổ.
Thẩm Tự An lấy túi chườm nước đá, cũng thuận thể đè tay cô lại, “Anh sẽ không dỗ ngon dỗ ngọt em, bây giờ cũng không thể cam kết gì với em, nhưng anh xin em hãy suy nghĩ lại, hãy cho anh một cơ hội.” Đầu óc của Lý Bất Ngữ rất rối loạn, Thẩm Tự An là người thành thật, nhưng thành thật đến mức làm người ta đau lòng.
Nghĩ đến Mạnh Tương Tương, một cô gái có thể có mấy cái tám năm chứ, yêu nhau tám năm mới nói không hợp, đây không phải là vai đàn ông cặn bã sao?
“Tạm thời không vội, khi nào em suy nghĩ xong thì nói với anh.
Nếu không đồng ý, anh cũng sẽ không trách em, anh đưa em đi ăn trước đã.”
Lâm Thiển đã nhận ra mấy ngày nay cô em Bất Ngữ có tâm sự từ lâu, chỉ là mấy ngày nay cô đang bôn ba chuyện địa điểm họp fans nên không có thời gian quan tâm đến cô ấy.
Buổi họp fans mà Lâm Tiêu tâm niệm có quy cách không cao nhưng rất nhiều yêu cầu, thảo nào Hoa Tiểu Chi cũng đau đầu, cứ nói đã nợ cô một ân tình.
Còn Lâm Thiển, có thể đặt chân vào giới thương nghiệp ngọa hổ tàng long ở thành phố B cũng có chút tài năng, lại thêm mối quan hệ tàng hình là Lâm Húc và Cố Thành Kiêu nên luôn có người nể mặt cô.
“Tổng giám đốc Vương, rất cảm ơn anh.” Trên bàn rượu, cuối cùng Lâm Thiển cũng có được hợp đồng thuê rạp, “Anh đúng là đã giúp tôi hóa giải việc cấp bách” Rạp chiếu phim của Vương Trạch Vũ phân bố khắp các nơi trong cả nước, chỉ riêng thành phố B đã có chín rạp.
Vương Trạch Vũ là nhà đầu tư phim ảnh lâu năm.
Chẳng những đầu tư và kinh doanh rạp chiếu phim, anh ta còn đầu tư phim và có qua lại với rất nhiều nhà sản xuất và đạo diễn nổi tiếng.
Vương Vũ Trạch là Sở Dương giới thiệu cho Lâm Thiển.
“Bà Cổ đừng khách sáo, chuyện này chỉ là kiểm ít tiền một đêm với tôi thôi.” Lâm Thiển thấy vị Vương Vũ Trạch này xấp xỉ tuổi cô, có lẽ lớn hơn cô một chút nhưng cũng không lớn hơn là bao.
Còn trẻ mà đã gây dựng được sự nghiệp đồ sộ, kiểm soát ngành công nghiệp điện ảnh trong toàn bộ lĩnh vực này đúng là không dễ dàng.
“Đúng rồi bà Cổ, không biết cô có hứng thú hợp tác về phương diện khác với tôi không?” Vương Vũ Trạch chủ động ngỏ ý với Lâm Thiển.
Bây giờ, cái tên Lâm Thiển đã là cái tên chạm tay có thể bị bỏng trong giới, bỏ nhà họ Cố qua một bên, chỉ riêng cái tên Lâm Thiển thôi đã được người trong giới lưu truyền vô cùng kỳ diệu rồi.
Những người ưu tú luôn có sức hấp dẫn lẫn nhau, dù đây là lần đầu tiên bọn họ ngồi ăn với nhau nhưng đều rất thích nhau, chuyện hợp tác chỉ là chuyện nước chảy thành sống.
So với đế chế công ty điện ảnh của Vương Vũ Trạch, điểm này chỉ có thể coi là Lâm Thiển kinh doanh nhỏ.
Vương Trạch Vũ đột nhiên ném ra một cái bánh gato to đùng khiến Lâm Thiển hơi vừa mừng vừa lo, không biết nên nhận hay là không nên nhận.
Cô thận trọng hỏi: “Tổng giám đốc Vương đang nói về phương diện nào ạ? Công ty của tôi chỉ là một công ty tổ chức sự kiện nhỏ bé, năng lực có hạn, sợ rằng không thể giúp được gì cho anh.” Chỉ sợ vừa đến người ta đã muốn bấu víu vào nhà họ Cố, vậy thì khó xử lắm.
Vương Vũ Trạch nghiêm túc nói: “Tổng giám đốc Lâm quá khiêm tốn rồi, cô nói công ty mình năng lực có hạn, vậy các công ty tổ chức sự kiện khác sống thế nào? À, cô còn nhớ trước đây không lâu, cô giúp rạp chiếu phim Phong Thượng tổ chức sự kiện không?” “Vâng, tôi nhớ, đó là tác phẩm tôi tâm đắc nhất.” Nếu không phải rạp chiếu phim Phong Thượng không có sân bãi thích hợp thì lựa chọn đầu tiên của cô chính là Phong Thượng.
“Rạp chiếu phim Lâm Hổ Đường của tôi cũng khai trương cùng ngày với nó.
Luận về quãng đường, độ nổi tiếng, địa điểm, cấp bậc, rạp chiếu phim của tối cao hơn Phong Thượng rất nhiều.
Tuy nhiên, cùng một bộ phim mà tỷ lệ người xem lại không bằng một nửa của Phong Thượng.”