Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 1007: Nắng hạn gặp mưa rào




Thấy cháu gái ủ rũ nhờ ông giúp đỡ, chắc chắn là ông phải giúp.

“Nam Nam của chúng ta không phải đổ đần đâu, anh hai không được nói bậy, đần 3mà có thể dẫn chương trình lưu loát trên sân khấu à? Nam Nam của chúng ta còn được thưởng micro vàng nhỏ xinh này, cháu có không?” Bắc Bắc lè lưỡi t5ỏ vẻ khinh thường, “Cháu có đai xanh Taekwondo.” Cổ Nguyên vừa bực mình vừa buồn cười, đấu võ mồm với trẻ con đúng là vui thật, “Ha ha, cái đó có th6ể so bì sao? Vậy sao cháu không thi tài bắn súng với bà cháu ấy?” Bắc Bắc: “Cháu không thi với ba đâu, muốn thi thì phải thi với người lớn bằng mình8, trong nhà không phải chỉ có em gái là lớn bằng cháu sao?” Nam Nam: “Nói bậy, em nhỏ hơn anh năm phút, không lớn bằng anh.” Bắc Bắc: “Nhỏ hơn một t5uổi mới không lớn bằng, chỉ thua năm phút là lớn bằng.” Nam Nam không phục, bèn vén váy lên, sau đó nhấc chân, giang ngang đúng chuẩn, “Vậy thi xem ai xoạc chân thẳng hơn.” Bắc Bắc chẳng sợ, trực tiếp dạng thẳng chân, quả thật là muốn thi tài với em gái xem ai lợi hại hơn.

Hai đứa, một đứa học múa, một đứa luyện Taekwwondo, giạng thẳng chân là kỹ năng cơ bản, hai cặp chân giạng thẳng tắp, không đứa nào cam lòng lép vế.

Mấy người xương già như Cố Nguyên thấy cháu trai cháu gái mình giạng thẳng chân, ông nhìn mà muốn thấp khớp, “Được rồi được rồi, đừng giạng nữa, mau đứng dậy đi, mau đứng dậy đi.” Nãy giờ Diệp Thiến Như đứng ngoài quan sát, lúc này không kìm được mà lên tiếng, “Ông nuông chiều cháu như thế mà nỡ cho chúng học nội trú sao? Bây giờ người khăng khăng nói đưa chúng đi là ông, đừng có đến lúc con trai chịu đưa con đi thật, ông lại xin con trai đón chúng về.” Khẩu khí của Cổ Nguyên vẫn rất cứng, “Nói nhảm.”

Từ ngày nói toạc nỗi lòng với Lý Bất Ngữ, Thẩm Tự An vẫn đang chờ điện thoại của cô, hồn vía cứ như đang trên mây, ngay cả trong cuộc họp nhỏ, các lỗi đơn giản như chuẩn bị tư liệu không đầy đủ cũng xảy ra.

Cố Thành Kiêu trừng mắt lườm anh, chất vấn anh bằng ánh mắt như muốn ăn thịt người: Không mang theo não à? Sau đó, Cố Thành Kiêu vừa đi, mấy anh em liền bắt đầu trêu chọc anh.

Tổng Cảnh Du nhìn anh chằm chằm với vẻ nghi ngờ, “Mặt trời mọc đằng Tây rồi hả? Này, lão Thẩm, có phải anh không vậy?” Ngụy Nam vừa mới cưới nên hiểu rõ nhất, “Tôi thấy hình như là mắc bệnh tương tự rồi, ha ha ha ha.” Không ngờ lời nói đùa của Ngụy Nam lại khiến Thẩm Tự An sững sờ ra mặt, “Gì...

gì...

gì mà bệnh tương tự, không có chuyện đó!” Vẻ mặt bần thần và giọng điệu giấu đầu lòi đuôi này hoàn toàn không giống với vẻ điềm tĩnh và thần bí như mọi ngày của Thẩm Tự An.

Diệp Thiến Như: “Sao lại là nói nhảm? Ông nỡ để chúng chịu khổ sao? Khi còn bé, Thành Kiều đã nếm trải khổ cực, ống nỡ để cháu trai cháu gái của ông nếm luôn sao? Hai đứa nó còn nhỏ như thế, không gặp được người thân sẽ trốn trong chăn khóc cả đêm, khóc cả đêm sẽ ngủ không ngon, ngủ không ngon thì sức đề kháng sẽ kém, sức đề kháng kém sẽ dễ sinh bệnh, ông nói thử xem, ông nỡ làm thế sao?” “...” Cố Nguyên không còn lời nào để nói, yên lặng đỡ cháu trai và cháu gái lên.

Ông già rồi, chỉ muốn bọn nhỏ vây quanh mình, không nỡ để chúng chịu chút tổn thương và thiệt thòi nào.

“Hơn nữa, con cháu càng lớn sẽ càng xa cách chúng ta, muốn thân thiết với chúng chỉ có thể nhân lúc này mà thôi.

Khi còn bé, Thành Kiều bị ông đưa vào trường nội trú đó là vì mẹ không chỉ có một mình Thành Kiêu là cháu trai, nếu mẹ chỉ có một mình Thành Kiểu là cháu thì cũng sẽ không đồng ý.”

“Bây giờ không giống trước đây, chính sách cũng khác, đừng có gây khó chịu cho con cháu như lão già cổ lỗ sĩ, được không?” Cổ Nguyên im lặng, nhìn hai đứa bé vô tư chơi đùa, sự kiên định trong lòng lại lung lay.

Ngụy Nam cười tít mắt, khoác vai Thẩm Tự An, trêu: “Xem ra là có chuyện thật rồi, nói mau, anh nắng hạ gặp mưa rào khi nào?” Cao Kỳ Khâm cũng tới góp vui, “Trại tân binh vừa có mười mấy nữ binh mới vào, ai cũng xinh đẹp, chẳng lẽ...” “Đừng có nói mò.” Thẩm Tự An lập tức phủ nhận, mặt đỏ lên.

Vẻ mặt này quả là...

Ngụy Nam và Tổng Cảnh Du nhập ngũ cùng thời với anh, cùng đi theo lão Đại vào sinh ra tử gần hai mươi năm, ở bên nhau thời gian dài, còn thân thiết hơn cả anh em ruột.

Từ trước tới giờ bọn họ chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của anh, cứ như tiểu thư đài các thẹn thùng vậy, nhìn sao cũng thấy buồn cười.

Thẩm Tự An định chạy trốn, Ngụy Nam và Tổng Cảnh Du nháy mắt với nhau, ăn ý một trái một phải nhấc anh lên, “Định chạy à, nói đi, các anh em tốt sẽ giúp anh bày mưu tính kế.” “Ai mượn các cậu bày kế giùm chứ?” Ngụy Nam: “Mau nói đi, xem rốt cuộc chúng tôi có biết không?” Tống Cảnh Du: “Cái đó thì không cần hỏi, chắc chắn là người chúng ta quen biết.

Suốt ngày anh ấy đều ở đây, anh ấy là người cuồng công việc, ngoài công việc ra thì không có cuộc sống bên ngoài nào khác.” Ngụy Nam: “Đó là ai? Bất Ngữ hả?” Tống Cảnh Du: “Năm ngoái anh ấy từ chối Bất Ngữ mà, không phải chứ?” Ngụy Nam là người nóng tính, không hỏi được, anh ta sốt ruột, “Đó là ai hả? Không phải tân binh, không phải Bất Ngữ, chẳng lẽ là lão Đại? Ha ha ha ha.” Thẩm Tự An bực mình, hất tay hai người họ ra, vội vàng muốn đi.

Ngụy Nam đuổi theo, “Này, nói nghe thử xem, anh em chúng tôi sẽ tư vấn cho anh.”

Thẩm Tự An tăng tốc, chạy luôn.

Ngụy Nam: “Này này, ngại à? Ha ha ha ha, lão Thẩm, anh cũng có ngày hôm nay.” Thẩm Tự An trở lại phòng làm việc của mình, tâm tư rối bời, đứng ngồi không yên, đây là lần đầu tiên trong sự nghiệp anh để tâm trạng ảnh hưởng đến công việc.

Do dự mãi, cuối cùng anh cũng lấy điện thoại di động ra, mở khóa, gõ rồi xóa, xóa rồi gõ, lại gõ rồi xóa, xóa rồi lại gõ.

Cuối cùng anh không kìm lòng được mà gửi một tin nhắn: “Thứ bảy em rảnh không?” Thứ bảy lão Đại nghỉ, bình thường hễ đến ngày nghỉ là lão Đại sẽ ở bên vợ con, vậy chị dâu sẽ không cần Bất Ngữ theo sát, cô sẽ dễ dàng ra ngoài.

Lý Bất Ngữ trả lời rất nhanh: “Rảnh.” Anh rất vui, chỉ muốn thứ bảy đến ngay lập tức để có thể gặp cô.

Trong văn phòng, Thẩm Tự An nhìn di động cười một mình, cả người như tràn đầy sinh lực.

Ngụy Nam nói đúng, anh đúng là nắng hạn gặp mưa rào.