Là anh không suy nghĩ chu đáo, là anh ngu ngốc mới dẫn em đến đây hứng gió lạnh.
Em đừng giận, chúng ta đổi chỗ nào ấm áp nhé?” Chiều 3này thực sự hữu hiệu, Lý Bất Ngữ không chạy về phía trước nữa.
Cô đồng ý đi chậm lại, sóng bước bên anh.
Phải biết rằng, Thẩm5 Tự An có thể làm được công việc tình báo, điều đó đủ để chứng minh anh không phải kẻ ngốc.
Trong quân đội, người có trình độ học vấn6 trên tiến sĩ của trường danh tiếng không nhiều.
Anh xin lỗi chứng tỏ là anh đã sẵn lòng nhượng bộ.
Nghĩ vậy, Lý Bất Ngữ khôn8g giận nữa.
“Em mặc áo khoác vào đi, hôm nay nhiệt độ xuống thấp, đừng để lát nữa lại thật sự bị cảm lạnh.” “Đâu đến nỗi hở tí là bị 5cảm chứ, lạnh thế này có đáng gì.” “Anh biết, nhưng đó là lúc huấn luyện.
Hiện giờ đang là kỳ nghỉ, nghỉ ngơi là phải thả lỏng, ai cần em rèn luyện khả năng chịu lạnh chứ?” Dứt lời, Thẩm Tự An liền khoác áo lên người cô.
Hôm nay tiết trời quả thật rất lạnh, từng cơn gió rét thổi tới như lưỡi dao sắc bén cứa lên mặt.
Đừng thấy mặt hồ bây giờ đang gợn sóng lăn tăn mà xem thường, rất có thể qua đêm nay sẽ đóng băng.
Đi được một lúc, Lý Bất Ngữ nói: “Hôm nay chị dâu gọi rất nhiều người đến Thành Để họp mặt, mấy Đội trưởng Tống, Cao, Ngụy đều tới cả.
Anh chọn ngày tốt thật, chắc chắn bọn họ đều biết chúng ta ra ngoài rồi.” “Vậy vừa đúng lúc, anh đỡ phải nói nữa.” Trái tim nhỏ bé của Lý Bất Ngữ đập loạn xạ, nhưng cô vẫn cứng miệng: “Anh nói gì thế, em vẫn chưa đồng ý đâu.” “Vậy em suy nghĩ thế nào rồi?” “À...
Chưa xác định được.” “Chưa xác định được là ý gì?” “Không có ý gì cả.” “.” Không có ý gì cả là ý gì? Trước đây anh biết tâm tư của con gái khó hiểu, bây giờ lại càng cảm nhận sâu sắc hơn về điều đó.
Thời tiết lạnh giá, trong công viên không một bóng người.
Dù nắng có đẹp hơn nữa cũng không ngăn nổi gió Tây Bắc lạnh thấu xương.
Bãi cỏ hai bên đường đã chuyển vàng, đâu đâu cũng thấy lá vàng khô rơi rụng khắp mặt đất.
Thẩm Tự An bước nhanh mấy bước, đứng chắn trước mặt cô, “Bất Ngữ, Bất Ngữ, anh đã suy đi nghĩ lại mấy ngày nay rồi, ngay cả làm việc cũng không chuyên tâm.
Em hãy cho anh một câu trả lời dứt khoát đi, được là được, không được là không được!” Lý Bất Ngữ thở dài, hơi cúi đầu, giọng nói cũng nhỏ đi: “Nếu em không bằng lòng thì sao có thể ra đây với anh?” Thẩm Tự An vô cùng vui mừng, liên tục xoa hai tay, không biết nên để tay ở đâu.
Lý Bất Ngữ nói tiếp: “Đợi chúng ta bên nhau một thời gian, nếu anh cảm thấy chúng ta không hợp thì nói sớm ra, kéo dài thêm bảy, tám năm nữa là anh hoàn toàn trở thành ông già đấy.” Câu nói đùa của Lý Bất Ngữ vốn có hàm ý nhắc nhở nhiều hơn, nhưng sắc mặt Thẩm Tự An lại cực kì nghiêm túc.
Anh nắm chặt tay cô, trịnh trọng đáp: “Không đâu, tuyệt đối không...” Cuối cùng, Thẩm Tự An không nói gì thêm, cố gắng nuốt những lời muốn giải thích vào bụng.
Không sao, thời gian sẽ nhìn rõ lòng người, anh sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh cho cô thấy anh không phải là người vô trách nhiệm trong chuyện tình cảm.
“Bất Ngữ, cảm ơn em đã đồng ý cho anh cơ hội.” “Em đã nghĩ rồi, nếu từ bỏ anh vì chuyện tình cảm trong quá khứ, vậy chẳng phải tình cảm suốt mấy năm qua của em đều uổng phí sao? Thôi thì cho bản thân một cơ hội, nếu chúng ta thật sự không hợp thì không cần anh nói, tự em sẽ rời đi trước.” Nghe vậy, Thẩm Tự An bỗng cảm thấy rất khó chịu trong lòng.
Nhưng anh thật sự không muốn bàn luận đúng sai sau lưng người khác, đây là giới hạn làm người của anh.
Trái tim anh nóng lên, dang hai tay ôm cô vào lòng.
“Bất Bất, đừng chế giễu anh bằng những lời đó.
Anh không có cách nào thay đổi được những chuyện đã qua, nhưng anh chắc chắn sau này sẽ không phụ lòng em.” Mấy năm yêu thầm anh, Lý Bất Ngữ từng bị từ chối, từng bị đối xử lạnh nhạt, bây giờ cuối cùng cũng đã được đáp lại, sao có thể không vui cho được? Cô không thể dùng lời nào để diễn tả sự vui mừng của mình vào lúc này.
Trời có lạnh hơn nữa, hai người ôm nhau sưởi ấm cũng không cảm thấy lạnh.
Lâm Thiển cứ nhớ còn một việc vẫn chưa làm nhưng lại không nhớ nổi là việc gì.
Cho đến một hôm, sau khi Nam Nam về nhà và nói rằng có một giáo viên dạy múa mới đến, cô mới sực nhớ ra mình đã quên mất việc gì.
Nhắc đến giáo viên dạy múa, cô lập tức nhớ đến chuyện của Phương Du Du.
Nhớ đến Phương Du Du là nhớ ngay đến Triệu Phương Đình, sau đó tự nhiên nghĩ đến Triệu Húc Nghiêu.
Hiệu trưởng Triệu đích thân cảm ơn cô đã giới thiệu bạn gái cho Triệu Húc Nghiêu, còn nói hai người thường xuyên hẹn hò, dường như qua lại rất tốt.
Nhưng cô tình cờ nhìn thấy cảnh Triệu Húc Nghiêu nắm tay một cô gái tản bộ ngoài đường, mà cô gái đó lại không phải là Phó Bạch Tuyết.
“Ôi trời, mình đúng là óc heo mà.” Lâm Thiển cốc đầu mình, vừa đi lấy di động vừa tự mắng: “Phụ nữ sinh con xong sẽ ngốc mất ba năm.
Ba năm đã qua lâu rồi, sao mình vẫn chưa lấy lại đầu óc vậy?” Cố Thành Kiêu đang ngồi trên sofa đọc tin tức qua điện thoại.
Anh không ngoảnh đầu lại, chỉ tiếp lời cô, nói rằng: “Em sinh đôi, phải ngốc sáu năm.” Đúng lúc Lâm Thiển đi ngang qua, vừa nghe thấy lời này, cô liền nhấc chân đá vào bắp chân anh.
Cố Thành Kiêu lập tức bỏ di động xuống, vươn cánh tay dài tóm lấy cô, ôm cô lên đùi mình: “Em tìm gì?” “Điện thoại, điện thoại, điện thoại của em.”
Điện thoại của Lâm Thiển nằm ngay trên bàn trà trước sofa.
Một tay Cố Thành Kiêu ôm chặt eo cô, tay kia lấy điện thoại đưa cô.
“Đây.” “Ấy, buông em ra, em phải gọi điện.” “Không buông, anh ôm em, có cản trở em đâu.” Lâm Thiển không rảnh tranh cãi với Cố Thành Kiêu, cứ để mặc anh ôm.
Cô nhìn đồng hồ, vội vàng gọi điện cho Phó Bạch Tuyết.
Lúc này sắc trời bên ngoài đã tối, Phó Bạch Tuyết vừa ra khỏi phòng thí nghiệm.
“Alo, Bạch Tuyết, cô đang làm gì thế?” “Tôi vừa ra khỏi phòng thí nghiệm, chuẩn bị đi ăn cơm.” “Mấy giờ rồi mà bây giờ mới ăn cơm?”.
“Hết cách rồi, trước đây tối thiểu quá nhiều môn, chỉ có thể bù lại từ từ.
Học kỳ này gần như ngày nào tôi cũng nhốt mình trong phòng làm thí nghiệm.” Lâm Thiển nhanh chóng vào thẳng vấn đề: “Cô và Triệu Húc Nghiêu còn liên lạc không?” “Không, cuộc hẹn lần trước bị hủy bỏ vì anh ấy có việc đột xuất, sau này cũng không còn liên lạc nữa, sao thế?” “Không có gì, hình như anh ấy có bạn gái rồi.” “Đây là chuyện tốt mà, tôi thấy mừng thay cho anh ấy, thật đấy.” “Được rồi, tôi biết cô không có cảm tình với anh ấy.” “Ừ, có điều vẫn cảm ơn cô.” “Cảm ơn cái gì, lần sau tôi lại giới thiệu cho cô.” “Không cần đâu, tôi biết là cô lo cho tôi.
Cô đừng lo, tôi đã vượt qua rồi.
Hiện tại tôi chỉ muốn hoàn thành việc học, cố gắng dựa vào khả năng của bản thân để vào được bệnh viện tốt.
Tôi không thể dựa dẫm vào ba tôi được.” “Sức khỏe của bác sĩ Phó bấy giờ thể nào rồi? Còn gì thì sao?” “Họ đều khỏe cả, tôi cũng khỏe, cô không cần lo đâu.” “Ừ, vậy tôi yên tâm rồi.
Không còn chuyện gì nữa, cô mau đi ăn cơm đi.” “Chờ tôi được nghỉ sẽ đến tìm cô chơi.”