Dù có những lúc khổ sở mệt mỏi ấm ức hơn nữa, cô vẫn tươi cười đối diện.
Cố Thành Kiêu hiểu suy nghĩ trong lòng Lâm Thiển.
Cổ Thành Kiêu nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng cổ cách lớp chăn, nhỏ giọng an6 ủi: “Việc nên chịu trách nhiệm thì chúng ta nhất định sẽ chịu, việc không nên chịu trách nhiệm thì chúng ta không cần phải ôm8 vào người.
Dù là Cố Thành Kiêu thì đây cũng là lần đầu tiên anh thấy cô òa khóc dữ dội thế này.
Có điều, như thế cũng tốt, trút hết ra vẫn tốt hơn đè nén trong lòng.
Nghĩ vậy, anh không khuyên bảo nữa mà chỉ yên lặng ngồi ở mép giường với cô.
Cùng lúc đó, nhà tang lễ tràn ngập tiếng khóc than.
Phan Dũng, Dương Nhân và vài người họ hàng thân thiết vừa mới từ nhà xác đi ra.
Dương Nhân đã ngất đi và được người thân khiêng ra ngoài.
Phan Dũng vẫn luôn khá bình tĩnh, nhưng bây giờ cũng cần phải có người dìu mới không ngã bệt xuống.
Đó là một thi thể cháy khét, không còn nhận diện được.
Rõ ràng là sáng sớm hôm qua, con gái họ vẫn còn rạng rỡ ra khỏi nhà đi làm, đến chiều thì đã chết rồi, lại còn chết thảm như vậy.
Ai có thể chịu được chuyện này?!
Dương Nhân dân tỉnh lại nhờ sự cấp cứu của nhân viên y tế.
Vừa tỉnh lại, bà đã gào khóc.
Lúc nhìn thấy hai vợ chồng anh trai cả của mình là Dương Phàm và Mã Gia Kỳ đứng nép trong góc, bà vùng ra khỏi tay mọi người, chạy tới | bóp cổ Mã Gia Kỳ như phát điện, tức giận mắng: “Chính con gái ngoan của chị, chính con gái ngoan của chị đã hại chết con gái của tôi! Tôi muốn chị đền mạng, tôi muốn cả nhà các người đền mạng!” Mã Gia Kỳ bị bóp cổ, không thể nói được.
Dương Phàm cổ sức kéo tay Dương Nhân: “Có gì từ từ nói, em đừng động tay động chân.” Dương Nhân không thả lỏng tay, quay đầu lại nhìn chằm chằm Dương Phàm một cách tàn nhẫn: “Anh cả, Khả Vận cũng là cháu gái của anh.
Ngày lễ ngày Tết nó đều nhớ đến người bác Cả là anh.
Từ nhỏ nó đã đi theo Liễu Nhi, cái gì cũng chị Liệu Nhi, nhưng Liếu Nhi nhà các người thì sao? Sao con bé đó lại độc ác như vậy chứ?” Tay Dương Nhân bị Dương Phàm kéo ra, những người khác cũng vội vàng giữ chặt Dương Nhân đang kích động lại.
Mã Gia Kỳ giải thích: “Dương Nhân, cô đừng có nói bậy.
Anh chị biết hiện giờ cô rất đau khổ, nhưng anh chị cũng không liên lạc được với Liễu Nhi.
Anh chị cũng sốt ruột mà.” Dương Nhân chẳng nghe lọt tại bất cứ điều gì, cứ mặc sức mắng chửi: “Tôi đối xử với Liễu Nhi như con gái, sao nó lại độc ác tàn nhẫn như thế? Nó đã ra tay được với em họ mình thì ngày mai nó cũng sẽ ra tay với hai người! Đồ súc sinh, tôi mù nên mới để Khả Vận đi theo loại ma quỷ này.
Mặt tôi đúng là mù mà...”.
Mã Gia Kỳ nghe xong thì muốn giải thích thay con gái mình vài câu: “Liễu Nhi mất tích, sống chết chưa rõ.
Mặc dù anh chị lo lắng nhưng khi nghe tin dữ của Khả Vận cũng lập tức chạy tới đây.
Chẳng lẽ anh chị không đối xử với Khả Vận như con gái sao?...
Dương Nhân, em nói thì phải tự hỏi lương tâm mình xem.
Lần nào Khả Vận gặp khó khăn, chẳng lẽ Liễu Nhi nhà chị không giúp đỡ sao? Lần nào mà chẳng phải Liễu Nhi bỏ tiền bỏ công vì Khả Vận? Em không thể cứ có chuyện là đổ hết trách nhiệm lên Liễu Nhi nhà chị được.”
Dương Nhân khóc lóc thảm thiết, hung dữ chỉ vào anh trai cả và chị dâu, gào lên: “Cái gì mà vì Khả Vận? Tôi khinh! Khả Vận của tôi ngốc nghếch, nó là cái bao cho Dương Liễu Nhi trút giận.
Liễu Nhi vui thì tặng nó chút đồ, không vui thì lấy nó ra xả giận.
Con gái tôi chịu biết bao ấm ức từ con gái chị.
Chị không biết, nhưng tôi biết!...
Hôm nay nó hại Khả Vận thê thảm thể này, còn bản thân nó thì trốn ở đâu đó sống sung sướng.
Tôi cho chị hay, cho dù nó trốn đến chân trời góc biển, tôi cũng phải tìm ra, rút gân lột da nó!”.
Mã Gia Kỳ nghe xong thì giận sôi gan, muốn giải thích vài câu thay Dương Liễu Nhi, nhưng lại bị chồng mình ngăn lại: “Đừng ầm ĩ nữa, bà không nhìn xem đây là đâu sao?” “Rốt cuộc ông là ba của ai hả? Em gái ông vu oan cho con gái chúng ta, thế mà ông cũng mặc kệ được sao?” “Được rồi, được rồi.” “Được cái gì mà được, cô ta chỉ toàn nói nhăng nói cuội.
Con gái cô ta chết thì cũng không thể vô cớ đổ oan cho con gái chúng ta được!” Dương Nhân càng tức giận hơn: “Đổ oan? Chị còn mặt mũi mà nói tôi đổ oan? Chị bảo không liên lạc được với Liễu Nhi thì chắc chắn là nó mất tích à? Không chừng đang trốn ở đâu rồi.
Tôi cho chị biết, có gan thì đừng bao giờ để con gái chị vác mặt ra ngoài, nếu không tôi nhất định sẽ đánh chết nó!” “Cô...
cổ điển rồi sao?!” Mã Gia Kỳ cũng bị chọc giận, nhưng vừa nghĩ đến Khả Vận đã chết thảm, bà ta liền nhẫn nhịn: “Nể mặt Khả Vận, chị không cãi nhau với cô, nhưng cô cũng đừng được nước lấn tới.
Liễu Nhi nhà chị...
Bây giờ chị cũng không biết nó đang ở đâu, có xảy ra chuyện gì không...” Dứt lời, Mã Gia Kỳ cũng bật khóc.
Dương Phàm kéo vợ mình, họ hàng thân thích thì kéo Dương Nhân.
Cảnh tượng hết sức hỗn loạn.
Cuối cùng, Dương Nhân kiệt sức vì đau lòng quá độ, lại ngất xỉu lần nữa.
Đám họ hàng đành đỡ bà ta vào phòng nghỉ ngơi.
Sau khi nhìn thấy con gái, hồi lâu sau tâm trạng Phan Dũng vẫn không thể bình tĩnh được, mỗi lần hít thở là đau xót đứt ruột đứt gan.
Đây là đứa con gái duy nhất của ông, bảo ông làm sao không đau lòng cho được? Bảo ông làm sao nghĩ thoáng cho được? Cách đây không lâu, Dương Liễu Nhi đội tuyết lớn, xách quà cáp đến nhà họ Phan, dùng khổ nhục kế, hết lời cầu xin vợ chồng họ khuyên nhủ Khả Vận quay lại làm việc cho cô ta.
Cô ta còn hứa hẹn sẽ giúp vực dậy công ty nhà họ Phan.
Phan Dũng hối hận, rất hối hận, hối hận vì mình đã nhất thời mềm lòng mà đồng ý với Dương Liễu Nhi.
Rõ ràng Khả Vận đã thoát khỏi Dương Liễu Nhi, nhưng chính vợ chồng họ đã khuyên con gái mình trở về làm việc cho cô ta và cũng gián tiếp đẩy con gái mình vào đám cháy.
Giờ phút này, ông chỉ có thể an ủi: “Ông Phan, ông kiên cường lên.” Bên phía Cục Cảnh sát, sau khi điều tra sơ bộ, cảnh sát lập tức khóa mục tiêu vào Dương Liễu Nhi.
Ngay sáng sớm, họ đã bắt được Dương Liễu Nhi trong căn hộ của cô ta.
Nhưng bất ngờ là Dương Liễu Nhi lại không hề chống cự.
Sau khi nghe tin Phan Khả Vận đã chết thảm, cô ta còn khóc rất thương tâm.
Lúc đó, Dương Liễu Nhi vẫn đang mặc đồ ngủ, chưa rửa mặt, chưa trang điểm.
Vừa nghe thấy cảnh sát nói muốn dẫn mình đến Cục Cảnh sát để điều tra, cô ta hết sức phối hợp: “Được, không thành vấn đề.
Có điều gì cần hỏi tôi, tôi nhất định sẽ không giấu giếm.
Nhưng...
nhưng...
các anh có thể để tôi rửa mặt thay đồ không?...
Chỉ cần mười phút, mười phút là được, chỉ mười phút thôi.” Mặc dù Dương Liễu Nhi đã sắp bốn mươi tuổi nhưng cô ta tốn không ít tiền cho khuôn mặt, mỗi tháng tiêu tốn cả trăm ngàn tệ nên đương nhiên bề ngoài sẽ không đến nỗi nào, dù để mặt mộc cũng rất được.
“Vậy thì năm phút, để tôi thay quần áo, được không?” Cô ta rơi nước mắt cầu xin, hơn nữa yêu cầu cũng không quá đáng, vì vậy cảnh sát đã đồng ý: “Cô nhanh lên.”