Còn lão già nhút nhát Lâm Bồi kia nữa, cũng nhờ lần đó đưa lão vào bệnh viện nên lão liệt luôn từ dạo ấy.
Dù gì em cũ3ng phải cảm ơn anh.”
Hà Cam Lâm hơi e dè: “Chuyện này...
là số anh Bổi không may, là ý trời.”
“Ha ha5, đúng thế.
Ông trời đang giúp em, ông ta thật biết chọn thời điểm, liệt ngay trước của Thành Để, trước mặt em trai 6ruột.
Em sẽ tính toán rõ ràng món nợ này với cha con Lâm Húc.
Cái con Lâm Thiển ác độc đó hãm hại Tiêu Tiểu 8nhà em chỉ biết trốn chứ không dám gặp ai.
Người khác sợ nó chứ em thì không.
Thành Để phòng ngủ trên tầng hai.
Cố Thành Kiêu bật laptop, mở email mới nhất mà Thẩm Tự An vừa gửi tới.
Vụ án yêu đương vụng trộm kiểu này đúng là tài cao dùng vào việc nhỏ với một trinh sát tình báo như Thẩm Tự An, chưa đầy mấy ngày là anh đã thu thập được chứng cứ rồi.
Dã Lang luôn âm thầm theo dõi Dương Liễu Nhi.
Những người mà Dương Liễu Nhi từng tiếp xúc gần đây đều bị âm thầm điều tra.
Chỉ cần em còn sống thì em sẽ 5từ từ dây dưa với nó.” Hà Cam Lâm tỏ vẻ đầy lo lắng, “Nếu em đấu với nhà họ Cố thì phải biết bảo vệ bản thân đấy.
Tiêu Tiêu đã như thế rồi, nếu cả em cũng thua thì ai làm chủ thay cho Tiêu Tiêu đây?” Chu Mạn Ngọc cười, “Anh nói thật lòng đấy hả?” “Đương nhiên rồi, không có ai thật lòng hơn anh đâu.
Anh thật sự rất lo cho em.”
Nếu đã lo cho em thì đừng làm em nhọc lòng thêm nữa.
Anh cầm tiền đi, vì chút tiền cỏn con đó mà anh hạ mình đi đòi nợ, em cũng rất đau lòng.” Cuối cùng Hà Cam Lâm cũng thở phào nhẹ nhõm, “Cảm ơn em, Mạn Ngọc.”
Lúc đang âm thầm điều tra Lâm Tiêu thì bọn họ vô tình phát hiện Chu Mạn Ngọc ngoại tình, chẳng qua việc này không liên quan đến vụ án nên bọn họ không xem trọng lắm.
Bây giờ Thẩm Tự An đang nhận lệnh điều tra chuyện ngoại tình của Chu Mạn Ngọc, thực hiện nhiệm vụ rất thuận buồm xuôi gió.
Chẳng những lấy được ảnh chụp hai người đó gặp nhau gần đây mà anh còn biên soạn ra hồ sơ bọn họ thuê phòng khách sạn ở ngoài.
Thám tử tư cũng không điều tra tường tận như anh.
Cố Thành Kiêu không thèm xem mấy cái đó, chỉ liếc mắt qua rồi để đó.
Tiếng máy sấy tóc trong phòng tắm đã tắt, lát sau Lâm Thiển mở cửa bước ra.
Cố Thành Kiêu đang uống nước, nghe thấy tiếng động thì quay sang nhìn, suýt nữa anh đã phun nước ra ngoài, “Khụ khụ khụ.
Sao hôm nay em có hứng thế, muốn chơi trò hóa trang hả?”
“...” Lâm Thiển liếc anh.
Cô chỉ mặc đồ ngủ nhung kiểu thỏ trắng thôi mà.
đồ ngủ thỏ trắng là bộ đồ ngủ liền thân bằng nhung màu trắng, trên mũ có gắn hai cái tai thỏ dài thòng, sau mông còn có cái đuôi ngắn.
Đây là đồ mua chung với Nam Nam Bắc Bắc, Lâm Thiển thấy vui nên mua luôn bộ người lớn.
Hôm nay tắm cho hai đứa nhỏ, tắm xong thì mặc đồ ngủ thỏ, hai đứa chơi một lúc mới chịu về phòng ngủ.
Tắm xong là cô tiện thể mặc luôn đồ ngủ thỏ.
Đúng là tiền nào của nấy, mặc quần áo đắt tiền quả nhiên có khác, chất liệu nhung này mặc vào cảm thấy rất ấm và thoải mái.
Cố Thành Kiêu cười cợt nhả, “Có cần anh mặc đồ cà rốt không? Thỏ ăn cà rốt.”.
“Được đấy, may sao khăn tắm của Nam Nam là màu cà rốt, dùng nó quấn anh thành cái cây.” “Cái cây? Thế chẳng phải thổ lắm à?” Thấy vẻ gian tà của anh là Lâm Thiển biết anh không có ý tốt rồi, “Cây tăm xỉa răng ấy.”
“Cái gì? Em nói gì cơ?” “Không muốn thảo luận chủ đề này với anh nữa, nghiêm túc đi.” Cố Thành Kiêu khẽ than, “Được rồi, nghiêm túc.
Em lại đây, anh cho em xem thử nghiêm túc này.” Lâm Thiển kiêu ngạo quay đi, “Không lại.” “Nào, nghe lời đi.” Lâm Thiển vén chăn chui vào, “Thỏ con buồn ngủ rồi, cà rốt bé tí ti đừng dụ dỗ thỏ con nữa.
Nếu không thỏ con sẽ cắn đứt cà rốt, cắn thành từng miếng đấy.” Cố Thành Kiêu chợt đứng phắt dậy, nhanh chóng đi đến bên giường, kéo chăn ra, chẳng nói chẳng rằng bề Lâm Thiển lên.
“Này này, anh làm gì thế? Cố Thành Kiêu, đồ vô lại, hôm nay em mệt lắm, không muốn chơi với anh đâu, anh thả em xuống mau!” Cố Thành Kiêu ôm cô ngồi xuống, bảo cô nhìn vào laptop.
Lâm Thiển bĩu môi, trừng Cố Thành Kiêu, bực mình nói: “Lại độc tài rồi, em đã nói là em không thích làm trên bàn, cần đau lắm.” “...” Cố Thành Kiêu cạn lời, quay đầu cô qua nhìn laptop.
“Em không thích, không thích tư thế này, khó chịu lắm, anh...
Khụ...” Suýt nữa là hộc máu rồi, cô nhìn thấy cái gì thế này, “Cái cái cái này...
cái này là...” Lâm Thiển sợ đến nỗi lắp bắp, nói cũng không rõ, chỉ trách bức hình đó quá nhức mắt, chấn động đến mức muốn văng tròng mắt ra ngoài.
Cô không kịp xấu hổ vì đã hiểu lầm Cố Thành Kiêu mà sợ ngây người vì hình ảnh trong laptop.
Điều này rõ ràng đã khiêu chiến giới hạn tam quan của cô.
“Người đàn ông này trông rất quen, là...
ôi tạm thời em không nhớ ra, là người...
trước đây từng làm việc cho bác Cả, tên là gì ấy nhỉ?” “Hà Cam Lâm.” “Đúng rồi, Hà Cam Lâm, trước đây hắn là trợ lý của bác Cả, sao lại...
Nếu như em nhớ không lầm, hình như hắn nhỏ hơn Chu Mạn Ngọc mười mấy tuổi thì phải?” “Nhỏ hơn mười lăm tuổi.” “...” Khẩu vị gã này cũng nặng quá, “Em nhớ hắn đã kết hôn rồi.” “Có vợ con rồi.”
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì Lâm Thiển không dám tin.
Mấy tấm ảnh sắc nét được chụp rất rõ ràng, còn có video full HD, Chu Mạn Ngọc và Hà Cam Lâm tay trong tay cùng bước ra khỏi nhà hàng Nhật, đi chưa được mấy bước đã hôn nhau nồng nhiệt, không hề để ý đó là nơi công cộng, trắng trợn và không hề kiêng dè gì.
Bọn họ dính chặt lấy nhau như hai đứa trẻ sinh đôi, cùng nhau dạo trung tâm thương mại không rời nhau nửa bước.
Hà Cam Lâm còn đi mua áo tắm với Chu Mạn Ngọc.
Đoạn clip sau đó quay cảnh bọn họ cùng nhau đến Câu lạc bộ suối nước nóng, đơn đặt phòng hiển thị thời gian chi tiết.
Hà Cam Lâm đặt phòng tình nhân hai ngày ở Câu lạc bộ suối nước nóng.
Dù mấy ngày trước Cố Thành Kiêu đã nói với cô là Chu Mạn Ngọc có vấn đề, nhưng khi tận mắt nhìn thấy những thứ này, mức độ kinh hoàng đã hoàn toàn vượt qua dự đoán của cô.
Nhìn vào hồ sơ đặt phòng thì sau khi Chu Mạn Ngọc ra tù không lâu là bọn họ đã dan díu với nhau và duy trì mối quan hệ bất chính đến tận bây giờ.
Đầu Lâm Thiển ong lên, suy nghĩ trong đầu rối như tơ vò, hồi lâu sau vẫn không nói được chữ nào.
Cố Thành Kiêu bình thản lên tiếng: “Em quyết định xem có nên nói với Lâm Du không.” “..” Cô còn không chấp nhận nổi, huống chi là Lâm Du.
Nếu Lâm Du biết được Chu Mạn Ngọc thuê phòng tằng tịu với Hà Cam Lâm trong lúc bác Cả vẫn chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, e rằng Lâm Du sẽ giết Chu Mạn Ngọc mất.