Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 1041: Lần cuối đau lòng vì bà ta




Để tránh có người lấy chuyện của Lâm Thiển ra viết báo, anh tránh hiểm nghi đến cùng, chuyên tâm ở nhà làm ông bố bỉm sữa.

“Chuyện này cũng ảnh hưởng tới công việc của chồng em hả?” “Em không biết, từ trước tới giờ anh ấy không cho em hỏi đến công việc của anh ấy.

Dù có ảnh hưởng cũng không nói với em, chỉ tìm một lý do nào đó mà em không thể bới móc được để an ủi em.” “Đó là anh ấy quan tâm em đấy.” “Ừ, em biết.

Mấy hôm nay vợ chồng em đều ở nhà, Nam Nam với Bắc Bắc vui lắm.” Lâm Du quan tâm8 hỏi han: “Thể ba mẹ chồng em thì sao, họ không nói gì chứ?” “Đây cũng là điều làm em rất bất ngờ và cảm động.

Em không biết Cố Thành Kiêu có nói riêng gì với mẹ chồng em không mà bà ấy không oán giận câu nào cả.

Còn chị thì sao?” “Ba chồng chị bảo nếu chút sóng gió này mà cũng không thể cùng nhau vượt qua thì nhà họ Cố đã không phải là nhà họ Cố của ngày hôm nay nữa rồi.” Lâm Thiển gật đầu, “Ba chồng em cũng nói như thế.

Ông ấy còn luôn khuyên em thả lỏng tinh thần, còn bảo Tết năm nay cuối cùng cả nhà cũng đông đủ rồi.” Lâm Du cảm thán: “Cuối cùng chị cũng tìm được chút an ủi ở chỗ em.

Em biết không, tối qua chị thức trắng cả đêm để lướt trang web bán đồ cũ.

Chu Mạn Ngọc chẳng những bán đồ của chị Lâm Tiêu, mà còn bán cả đồ của ba chị.” “...

Quá đáng thế” “Chị không biết bà ta có bán hết tất cả đồ của họ hay không.

Tóm lại là mấy cái áo khoác dài mà chị mua cho ba hiện đang được rao bán trên trang bán đồ cũ, chị mua nên chị nhận ra.

Nếu bà ta chỉ muốn đổi chỗ ở, muốn có nhiều tiền hơn để chữa bệnh cho ba và chị gái chị thì chị còn chấp nhận được.

Nếu không phải, chị tuyệt đối sẽ không để cho bà ta làm loạn.” “Năm mà bọn họ phá sản vào tù, những thứ nên niêm phong đã bị niêm phòng hết, thứ nên tịch thu cũng đã tịch thu hết.

Họ không còn đồng cắc nào, những tài sản bây giờ đều là của Lâm Tiêu.

Chu Mạn Ngọc vừa bán nhà vừa bán xe, ngay cả quần áo và trang sức cũng bán, chị buộc phải nghi ngờ dụng ý của bà ta.

Chị đã bàn với anh Đông Quân rồi, quyết định sẽ tìm thám tử tư điều tra.” Lâm Du vừa nhắc tới điều này, Lâm Thiển đã ngắt lời: “Không cần thám tử tư đâu.”

“Không phải chị nhạy cảm.

Chị thật sự rất nghi ngờ sự tận tâm mà bà ta dành cho ba chị.

Những hành vi của bà ta quả khác thường.

Mấy ngày trước khi ba chỉ xảy ra chuyện, ông ấy đã bị trúng gió rồi, dù triệu chứng nhẹ thì bà ta là người gần gũi ông nhất, chẳng lẽ không nhận ra điều khác thường? Nếu ba chị được cứu chữa kịp thời thì sao sau đó lại bị trúng gió lần nữa? Giờ điều chị lo lắng nhất là bà ta phát hiện ba chị bị trúng gió nhưng không nói...

Đây mới là điều đáng sợ nhất.” Đây rõ ràng là chuyện đáng sợ nhất, nghe thôi Lâm Thiển đã thấy lạnh sống lưng.

“Tiểu Thiển, chị thật sự cảm thấy Chu Mạn Ngọc có vấn đề.

Chị phải điều tra bà ta.”

Lâm Thiển âm thầm thở dài, “Em cho chị xem cái này.

Chị phải hứa với em là sau khi xem xong phải bình tĩnh.” “Cái gì vậy?” “Chị hứa với em trước đi.” “Được rồi, mà cái gì thế?” Dù đã một đêm trôi qua nhưng Lâm Thiển vẫn không thể nào chấp nhận nổi, không biết sau khi Lâm Du biết chuyện sẽ nổi trận lôi đình thế nào.

Ngoài dự đoán của Lâm Thiển, sau khi xem xong những đoạn clip và hình ảnh kia, Lâm Du không nổi giận mắng chửi như Lâm Thiển nghĩ.

Ngược lại, cô rất bình tĩnh, chỉ im lặng ngồi thừ trên sofa, click chuột một cách máy móc, xem đi xem lại không chớp mắt.

Về mặt tình cảm, Lâm Thiển là cái gai trong mắt Chu Mạn Ngọc.

Từ lúc bắt đầu có kí ức là cô đã bắt đầu hứng chịu sự châm chọc và khiêu khích của Chu Mạn Ngọc rồi.

Lúc bà nội còn sống, thi thoảng còn có thể bảo vệ cô.

Sau khi bà nội qua đời, sự sỉ vả mà Chu Mạn Ngọc dành cho cô ngày càng thậm tệ hơn, nên tình cảm mà cô dành cho bà ta tất nhiên cũng không sâu đậm.

Nhưng Lâm Du thì khác, Chu Mạn Ngọc là mẹ của cô.

Dù sau này có biết mình chỉ là con nuôi, cô vẫn coi Chu Mạn Ngọc như mẹ ruột.

Dù Chu Mạn Ngọc châm chọc có thể nào, thậm chí đánh đập mắng chửi ra sao, cô cũng không phản kháng cãi lời.

Vì tình cảm sâu nặng, vì quá quan tâm, vì thương nên cô càng đau lòng hơn.

Giờ phút này, cô như con rối bị rút cạn linh hồn.

Ngay cả lý do cuối cùng để cô yêu thương Chu Mạn Ngọc cũng không còn.

Ngay cả chút lo lắng còn sót lại dành cho bà ta cũng đã hết.

Lâm Thiển ngồi xuống, vỗ nhẹ vai Lâm Du, khẽ hỏi: “Chị không sao chứ?” Lâm Du nhắm nghiền mắt lại, ôm lấy ngực, lắc đầu nói: “Có, đau.” Lâm Thiển khép laptop lại rồi để sang bên: “Đau là tốt rồi.

Đau thật đau lần cuối coi như sự lưu luyến cuối cùng chúng ta dành cho bà ta.

Sau đó sẽ thu lại tất cả sự mềm lòng và không nỡ, nên làm thế nào thì làm thế đó, tuyệt đối không thể để bà ta nắn bóp trong tay nữa.

Lâm Du siết chặt nắm đấm, căm hận đến nỗi dùng hết sức lực toàn thân, siết mạnh đến nỗi trán nổi gân xanh, cả người run rẩy, “Bà ta bỏ ba chị ở bệnh viện không quan tâm, thái độ của bà ta chính là để ba chị tự sinh tự diệt.

Không lo được hai bên á? Không phải!!!! Bên chị Lâm Tiêu thì bà ta không ở đó được một ngày, dăm ba bữa mới đến một lần, nhìn một chút rồi đi.” Nghe được một tin khiến người ta bất ngờ nhưng Lâm Thiển lại rất bình tĩnh.

Bây giờ hình như cô đã hiểu được loạt hành động quái lạ của Chu Mạn Ngọc rồi.

Cô cười khẩy: “Ha, bà ta tính toán hay thật.

Bà ta chắc rằng bác Cả và chị Lâm Tiêu không sống được bao lâu nên vội vàng bán nhà bán cửa, lấy tiền tiêu xài cho sướng tay đây mà.” Lâm Du đã từ thất vọng rồi tuyệt vọng với Chu Mạn Ngọc.

Từ trước tới giờ chưa từng có ai khiến cô căm hận triệt để đến thế.

Năm đó, khi Tống Đình Uy muốn ly hôn Lâm Tiêu, cô là em gái, nghĩ cho cuộc sống sau này của chị mình nên ra sức tranh giành quyền lợi cho chị, bảo đảm cho tương lai của chị được an nhàn.

Những Chu Mạn Ngọc là mẹ ruột của Lâm Tiêu.

Bà ta là mẹ ruột mà không quan tâm tới tương lai của đứa con gái duy nhất của mình, chỉ nhìn lợi ích trước mắt.

Không nói tới nhà và xe, cả quần áo và trang sức bà ta cũng không tha.

Đây rốt cuộc là tham lam cỡ nào?! Lâm Thiển an ủi: “Chu Mạn Ngọc còn độc ác với con gái mình như thế thì không cần bàn tới việc bà ta sẽ đối xử với con nuôi và cháu gái ra sao.

Bà ta chưa từng để tâm với hai chúng ta.

Chúng ta cần gì phải đau lòng cho loại người đó chứ? Tiểu Du, chị đừng như thế, chị phải phấn chấn lên, bác Cả và chị Lâm Tiêu chỉ dựa vào chúng ta thôi.” “Đúng, tuyệt đối không thể để bà ta chiếm lấy nhà của chị Lâm Tiêu.

Nhưng Tiểu Thiển à, nhà họ Lâm từng công khai cắt đứt quan hệ với chị, dù có thể chứng minh chỉ là con ruột của ba chị, miễn là có bản thanh minh công khai kia tồn tại, chẳng may cuối cùng ba chị và chị Lâm Tiêu thật sự không còn, chị vẫn không có tư cách điện Chu Mạn Ngọc, làm sao đây?” “Vẫn chưa tới lúc đó mà.”

Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Du vang lên, là y tá ở phòng hồi sức tích cực gọi tới.

Lâm Du tưởng Lâm Bồi xảy ra chuyện gì nên vội vàng nghe máy, “Alo, ba tôi sao rồi?”

Y tá vội nói: “Không phải bác Lâm, mà là Lâm Tiêu.

Khoa Bỏng không gọi cho Chu Mạn Ngọc được nên đến hỏi chúng tôi có số điện thoại của người nhà nào khác không, tôi đã nghĩ ngay đến cô.” “Lâm Tiểu sao rồi?” “Cô ấy đột nhiên khó thở rồi rơi vào cơn sốc, đang cấp cứu, người nhà bệnh nhân cần phải đến đây ngay.” “Được, tôi sẽ lập tức đến ngay.

Ngoài ra, phiền cô tiếp tục liên lạc với Chu Mạn Ngọc.”

“Được.”