Chu Mạn Ngọc ngồi vào xe, Hà Cam Lâm còn ân cần cài dây an toàn cho bà ta, hình như hai người còn làm gì đó thân mật.
Nếu Lâm Thiển không ngă5n cản, Lâm Du thật sự muốn xông tới tát đôi gian phu dâm phụ đề tiện kia.
Quy mô của5 công ty Hà Cam Lâm thậm chí còn nhỏ hơn quy mô của Nam Bắc Event, quanh năm suốt tháng chẳng kiếm được bao nhiêu, có lẽ Hà Cam Lâm còn không trả nổi số lẻ của chiếc xe đó.
Bà ta thật sự tưởng rằng sức quyến rũ của mình lớn cỡ nào mới khiến cho người đàn ông trẻ hơn bà ta mười mấy tuổi ây si mê bà ta: Đúng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Mơ mộng hão huyền! “Tiểu Du, đừng như vậy, tức điên lên thì người đắc ý là bà ta.
Bây giờ bà ta bị tình yêu làm mụ mị rồi, không phải ai cũng nói phụ nữ khi yêu thì trí thông minh đều bằng 0 sao?” “Yêu? Chị buồn nôn!” “Em thấy bây giờ bà ta bị ma ám rồi, không có tâm tư quan tâm đến bác Cả và chị Lâm Tiêu đâu.
Việc quan trọng nhất hiện giờ là phải giữ tài sản của chị Lâm Tiêu, những việc khác đều là thứ yếu.” “Đây chính là điều bất đắc dĩ nhất.
Chị Lâm Tiêu mà ra đi thì Chu Mạn Ngọc sẽ là người thừa kế trực tiếp nhất, ba chị lại thế kia, đến lúc đó sao mà giữ được?!” Lâm Thiển an ủi: “Sẽ luôn có cách mà, chắc chắn sẽ có.”
Lâm Tiêu tỉnh lại sau ba ngày phẫu thuật.
Y tá không liên lạc với Chu Mạn Ngọc được nên bèn liên lạc với Lâm Du.
Lâm Du bỏ hết công việc chạy ngay tới bệnh viện.
Thời gian của Lâm Tiêu đã đang đếm ngược.
Sau này, số lần gặp sẽ càng lúc càng ít đi.
Cảnh sát không bỏ qua cơ hội cô ta tỉnh lại.
Lúc Lâm Du chạy đến, hai nhân viên cảnh sát đeo khẩu trang, mặc áo khử trùng, đang lấy khẩu cung bên trong.
Lâm Du lo lắng huơ tay với y tá.
Y tá nhìn thấy cô liền đi ra.
“Trạng thái tâm lý của chị tôi sao rồi? Chờ cảnh sát hỏi xong, chị ấy mệt sẽ lại hôn mê mất.”
“Hôm nay cô ấy vẫn ổn.
Về cơ bản cảnh sát chỉ đang hỏi những câu hỏi đúng sai, cô ấy chỉ việc gật đầu hoặc lắc đầu, không phí sức gì đâu.” “Đã liên lạc được với Chu Mạn Ngọc chưa?” “Liên lạc rồi nhưng không được.” “Vậy Lâm Tiêu có biết không?” “Sao có thể không biết được, ngày nào cô ấy cũng chảy nước mắt.” Nghe vậy, tim Lâm Du thắt lại, “Vậy chị ấy có biết hôm nay tôi tới không? Chị ấy có muốn gặp tôi không?” “Cô ấy biết, cô ấy luôn chờ cô tới, vừa nãy còn hỏi tôi cô có tới không?” Lâm Du thở phào nhẹ nhõm, lo lắng nhìn cảnh sát vẫn đang lấy khẩu cung bên trong.
“Bây giờ mỗi ngày cô đều dành thời gian tới nói chuyện với cô ấy, cô ấy đều biết.
Nhất định là cô ấy rất vui, vì mấy ngày nay cô ấy không khóc nữa.” “Thật hả?”
“Đương nhiên là thật rồi, vì cô ấy vừa mới khóc xong, tôi phải tranh thủ thấm khô nước mắt cho cô ấy, lỡ nước mắt làm ướt băng gạc sẽ không tốt.
Mấy ngày cô tới, cô ấy đều không khóc, ngủ cũng ngon giấc, thế nên hôm nay mới tỉnh lại đấy.” Lâm Du gật đầu, trong lòng rất vui.
Mấy ngày nay, dù bận rộn và mệt mỏi cỡ nào, chiều nào tan làm cô cũng tới bệnh viện hơn một tiếng, trước tiên đến nói mấy câu với Lâm Bồi, sau đó khử trùng cơ thể rồi vào phòng bệnh vô trùng nói vài câu với Lâm Tiêu.
Bác sĩ Trương nói rằng động viên trên tinh thần rất quan trọng với Lâm Tiêu, dù cuối cùng không thể tránh khỏi lời kêu gọi của tử thần, nhưng nếu có thể sống vui vẻ trước khi ra đi thì cũng an ủi.
Hiện giờ Lâm Du đang làm thể và cũng đang nghĩ thế.
Cô không muốn tiếc nuối vào lúc mình có thể có chút sức.
Cảnh sát lấy khẩu cung xong đi ra.
Nhìn vẻ mặt của bọn họ, xem ra vẫn không hài lòng về lần lấy khẩu cung này.
Lâm Du Lâm Du thao tác khử trùng, đội mũ, đeo khẩu trang, mặc thêm áo sát trùng, những thao tác này cô đều đã rất quen thuộc.
Cô chầm chậm đi tới bên cạnh Lâm Tiêu, Lâm Tiêu đang mở mắt.
Cô đi đến trước mặt Lâm Tiêu, con người của cô ta chuyển động, muốn cử động nhưng không được.
“Chị, chị đừng cử động, đừng cử động...
Tốt rồi, cuối cùng chị cũng tỉnh rồi.” Mắt Lâm Tiêu lập tức đỏ lên.
Lâm Du vội nói: “Chị, chị đừng khóc mà, khóc thì nước mắt sẽ thấm ướt băng gạc rồi thấm vào vết thương, sẽ đau lắm, nước mắt mặn lắm.” Vừa nói, Lâm Du vừa dùng bông gòn nhẹ nhàng thấm nước mắt nơi khóe mắt Lâm Tiêu.
“Chị, em luôn chờ chị tỉnh lại, vì em có một chuyện rất quan trọng muốn nói với chị, chị muốn biết không?” Lâm Tiêu chớp mắt.
“Chớp mắt nghĩa là muốn, vậy em nói nhé!” Lâm Tiêu lại chớp mắt.
“Em đã đi giám định huyết thống, em và ba là cha con ruột, em và chị là chị em ruột, chị em ruột có quan hệ máu mủ.”
Lâm Tiêu mở to mắt, rất ngạc nhiên, sau đó hơi nheo mắt lại, mắt cười cong cong.
Cô ta cố gắng nói chuyện, phát ra tiếng như “em gái”.
Lâm Du gật đầu, “Em nghe thấy rồi, chị, chị bình tĩnh đi, đừng kích động quá.
Còn nữa, em nói tin này với ba, ba cũng rất vui, cứ nắm tay em mãi.
Em tin một ngày nào đó ba sẽ khỏe lại, chị cũng vậy, tuyệt đối đừng từ bỏ, được không?” Lâm Tiêu chớp mắt, mắt của cô ta hình như có thêm mấy phần thần thái.
Sau đó, Lâm Tiêu lại phát ra tiếng như “mẹ”.
Lâm Du biết là cô ta muốn hỏi về Chu Mạn Ngọc.
Mỗi lần Chu Mạn Ngọc cãi nhau ở bệnh viện, thật ra Lâm Tiêu đều nghe thấy.
“Mẹ của chị...
bà ấy...” Lâm Tiêu cố gắng nói chuyện, “Kí...
kí...” “Kí? Kí tên? Kí chữ gì?” “Di...
di...
di...” “Di chúc? Kí di chúc hả? Chu Mạn Ngọc bảo chị kí di chúc sao?” Lâm Tiêu cổ sức chớp mắt.
“Chuyện xảy ra khi nào?” Tuy nhiên, Lâm Tiểu không diễn đạt được, tiếng phát ra cũng không chuẩn lắm, Lâm Du phải đoán, nếu chỉ là một hai chữ thì cô còn đoán được, nhưng nếu là một tràng dài thì cô không đoán được.
Lâm Du quay đầu lại hỏi y tá, “Chu Mạn Ngọc từng cầm di chúc đến bảo Lâm Tiêu kí tên sao?” Cô y tá lắc đầu: “Tôi không biết.” “Vậy bà ta có từng cầm thứ gì trông như tài liệu đến chưa?” “Cái đó thì có.” “Khi nào?” Cô y tá nhớ lại: “Lâu lắm rồi, Chu Mạn Ngọc càng ngày càng ít tới bệnh viện, thời gian cũng cách xa hơn.
Tôi phải xem hồ sơ thăm khám đã.” Lâm Du gật đầu, “Vậy phiền cô xem giúp tôi.” “Được.” Lâm Du lại nhìn về phía Lâm Tiêu, hỏi: “Vậy chị có kí không?” Lâm Tiêu không chớp mắt, chỉ nhìn cô chăm chăm.
“Chị không kí? Vậy thì được, tuyệt đối không được kí nhé.” Lâm Tiêu lại nói một chữ, chữ này nghe khá rõ.
Cô ta nói là ...
quyền.
Lâm Du lập tức hiểu được, “Chị, nếu...
Có phải chị muốn quyên góp hết tất cả đồ đạc không?” Lâm Tiêu chớp mắt.
“Không thành vấn đề, em có cách.
Bây giờ em sẽ liên lạc với luật sư và phòng công chứng, nhất định sẽ giúp chị làm xong chuyện này.
Nhưng chị phải hứa với em, nhất định phải kiên trì, được không?” Lâm Tiêu lại chớp mắt.
Lâm Du mỉm cười, “Ngoan, chị yên tâm, em sẽ không bỏ mặc chị và ba đâu, chúng ta đều là người của nhà họ Lâm mà.” “Ừm...” Lâm Tiểu nói từ này rất rõ.