Cô ta còn giãy giụa muốn bò dậy, chứng tỏ là lúc ấy cô ta chỉ bị thương chứ chưa chết.
Kết quả khám nghiệm tử thi s3ơ bộ cho thấy, cuối cùng Phan Khả Vận tử vong do ngạt thở.
Báo cáo khám nghiệm tử thi chi tiết của hôm nay cho thấ5y, sau gáy cô ta từng chịu cú va đập trí mạng.
Nói cách khác, dù không có trận hỏa hoạn bất ngờ kia, thì Phan Khả 6Vận cũng khó thoát khỏi cái chết, đây là một vụ giết người có mưu tính từ trước.
Hai năm trước, tiệm áo cưới bỗng bị hai tên đàn ông đập phá, còn tưới xăng, Phan Khả Vận nghi ngờ là do Lâm Thiển thuê người làm.” “Vì sao chứ?” “Chuyện này phải lội ngược dòng tìm hiểu những chuyện cũ năm xưa của Dương Liễu Nhi, Cố Đông Quân và Lâm Du.” Đội trưởng Trương trầm tư một lát, “Dù thế nào thì đây cũng là một manh mối, tìm người trong cuộc tìm hiểu chút tình hình xem sao.”
“Vâng.”
“Trước mắt, người bị tình nghi nhiều nhất vẫn là Lâm Thiển, những động cơ giết người của cô ấy quá gượng ép, vẫn cần phải kiểm chứng.
Tổ một, các cậu đi thăm dò tất cả tư liệu của những người tử vong, vào quỹ từ thiện khi nào, đảm nhiệm chức vụ gì trong quỹ, chuyện nào có thể điều tra thì điều tra hết.
Còn một điều quan trọng nhất là, điều tra xem trong bọn họ, ai là người gần gũi Dương Liễu Nhi nhất, hiểu chưa?” “Hiểu rồi.” “Tổ hai, điều tra đường dây của Lâm Du, càng kĩ càng tốt.” “Hiểu rồi.”
Hậu quả của vụ hỏa hoạn gây ảnh h8ưởng quá lớn, dân chúng rất chú ý đến vụ này, điều này chỉ có hại chứ không có lợi cho hung thủ thật sự, vậy nên, giết ngư5ời là có mưu tính từ trước, còn hỏa hoạn là chuyện ngoài ý muốn.
Vậy hung thủ là ai? Hung khí là gì? Hung thủ có bị thương hay tử vong trong vụ hỏa hoạn không? Nếu muốn gây án trong tình huống đó, nhất định phải là người ở rất gần Phan Khả Vận thì mới có thể làm được, mà lúc đó người đứng gần Phan Khả Vân nhất chắc là MC của bữa tiệc.
“Là ai làm MC?”.
“Tất cả nhân viên trong quỹ từ thiện không chết thì bị thương nặng.
Mấy người bị thương nặng kia, ngoài Lâm Tiêu và Lam Cúc không phải là nhân viên của quỹ ra thì còn ba người nữa.
Chúng tôi đã lấy lời khai của họ, lúc ấy ba người bọn họ đều đang đưa thẻ cho khách quý ở khán phòng.
Vì ở khán phòng nên họ mới có thể chạy ra kịp thời, nhưng cũng bị bỏng nặng.” “Dựa theo suy đoán trên, có thể hung thủ thật sự đã...” Bàn đến đây, mọi người đều trở nên trầm lặng.
Nếu hung thủ thật sự đã qua đời trong vụ hỏa hoạn, vậy thì vụ án này lại đi vào ngõ cụt rồi.
“Đội trưởng, tôi đã tìm thấy một hồ sơ tòa án ở đây.
Hai năm trước, Phan Khả Vận từng kiện Lâm Thiển đập phá tiệm áo cưới của cô ta, nhưng cô ta đã rút đơn kiện, sau đó bỏ luôn.” “Tình huống thế nào? Nói cụ thể xem.” Phan Khả Vân và bạn bè cùng hùn vốn mở một tiệm áo cưới.
“Được rồi, tan họp.” Mọi người lục tục rời khỏi phòng họp, vội vã đi tìm chứng cứ.
Đội trưởng Trương ngồi một mình trong phòng họp, tiếp tục xem tất cả tư liệu trước mặt.
Sự kiện này là do Hoa Tiểu Chi nhận rồi khoán lại cho Lâm Thiển.
Địa điểm tổ chức và bài trí đều do một tay Lâm Thiển lên kế hoạch.
Vương Trạch Vũ chỉ cho thuê địa điểm mà thôi nên trong ba người này, trách nhiệm của Lâm Thiển là lớn nhất.
Vả lại, giữa Lâm Thiển và Phan Khả Vận từng có mâu thuẫn.
Hai năm trước, tiệm áo cưới của Phan Khả Vân bị đập phá, Phan Khả Vận đâm đơn kiện Lâm Thiển lên tòa, nhưng sau đó không biết sao cô ta lại rút đơn.
Việc này đều được ghi chép lại ở tòa.
“Chậc...” Đội trưởng Trương cau mày, manh mối hiện có thật sự quá ít, một vụ cháy lớn gần như đã thiêu rụi tất cả những người có thể biết rõ tình hình, khiến cảnh sát bó tay.
Đội trưởng Trương lại lật tư liệu ra xem lại lần nữa.
Tại hiện trường vụ cháy, hai cánh cửa thoát hiểm bị ác ý khóa trái, người ở bên trong không ra được, người bên ngoài cũng không vào được.
Trước hết, bản thân bữa tiệc chiêu mộ này có vấn đề rất lớn.
Suy nghĩ hồi lâu, Đội trưởng Trương dọn dẹp tư liệu rồi quyết định ra ngoài một chuyến.
Tại Thành Để, Cố Thành Kiêu rất bất ngờ khi Đội trưởng Trương đích thân tìm tới tận nhà.
Lâm Thiển vẫn đang trong thời gian nộp tiền bảo lãnh.
Cũng vì tránh hiểm nghi mà anh tạm dừng việc điều tra, điều này hơi khó xử.
Đội trưởng Trường dẫn theo một cậu cảnh sát cùng đến thăm Thành Để.
Lâm Thiển thấy họ thì trong lòng rất hồi hộp, sợ đến nỗi trán rịn mồ hôi, cố gắng nghĩ xem mình đã phạm vào quy định nào trong lúc nộp tiền bảo lãnh.
Gần đây cô chỉ đến bệnh viện và đưa đón con mấy lần.
Nếu không ở Thành Để thì ở biệt thự nhà họ Lâm, ngoài ra không đến nơi nào khác.
Chuyện cô làm nhiều nhất trong thời gian này có lẽ là liên hoan với bạn bè.
Bình thường, vì mối quan hệ công việc, cô không thể hẹn với họ.
Bây giờ cô và Cố Thành Kiêu đều rảnh rỗi, vì vậy bạn bè và họ hàng đều đến Thành Để để gặp gỡ.
Chẳng lẽ lúc liên hoan ở nhà, tiếng ồn quá lớn, gây ảnh hưởng đến hàng xóm xung quanh nên bị khiếu nại? Không đúng không đúng, dù bị khiếu nại là làm phiền hàng xóm thì cũng không phải là Đội trưởng Trương tới đây.
Lâm Thiển cả gan tiến đến đón khách, “Đội trưởng Trương, hôm nay sao anh lại rảnh rỗi tới đây vậy? Không phải tôi...
không phải tôi đã phạm vào chuyện gì chứ?” Vẻ mặt của cậu cảnh sát đi cùng vẫn chưa thả lỏng, rất nghiêm túc.
Đứng trước nghi phạm quan trọng gây tranh cãi được Cố Thành Kiêu đứng ra bảo lãnh, cậu cảnh sát mới đến khó tránh khỏi có cái nhìn thành kiến với cô.
Đội trưởng Trường thì tỏ ra ôn hòa, “Bà Cố đừng căng thẳng, lần này là chúng tôi đến tìm Cổ đẹp trai.” Cổ đẹp trai? Xưng hô này thật mới mẻ.
Lâm Thiển tò mò hỏi: “Vậy có cần tối tránh mặt không?” Cậu cảnh sát đi cùng có vẻ hơi ngại ngùng, Đội trưởng Trương chắp tay cảm ơn, “Vậy thì phiên bà Cố.” Không phải tìm cô thì dễ rồi.
Lâm Thiển huơ tay với bọn họ, “Được, vậy tôi đến nhà ba mẹ tôi, Cố Thành Kiêu đang tập thể dục trong phòng thể hình ở phía sau ấy, đi thẳng là tới.” “Vâng.”
Đội trưởng Trương và cậu cảnh sát theo cùng đi lên phía trước.
Cậu cảnh sát cứ liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn xem Lâm Thiển có đi thật hay không.
“Đội trưởng Trương, hình như bà Cố không giống như trong tưởng tượng của tôi.” “Cậu tưởng tượng cô ấy thế nào?” “Xem đánh giá trên mạng, cô ấy là một người phụ nữ rất lợi hại, cũng từng làm người đại diện, khen chế không đồng nhất.” “Vậy thực tế thì sao?” “Vừa rồi chỉ mới gặp cô ấy một lần ngắn ngủi, tôi không tiện đánh giá, nhưng tôi cảm thấy cô ấy không cao ngạo.” “Chồng của cô ấy là Cố Thành Kiêu, ba mẹ đều là những thương nhân thành đạt, chính cô ấy cũng đang lập nghiệp.
Nếu cậu là cô ấy, cậu có giết người không?” Cậu cảnh sát đi cùng quả quyết lắc đầu.
“Đúng vậy, cái giá giết người của cô ấy quá đắt, không đáng.” “Vậy cô ấy phải hủy hết tất cả các chứng cứ.” “Vậy tại sao cô ấy lại bị chúng ta liệt vào danh sách nghi phạm quan trọng?”
“Dựa vào người bảo lãnh cho cô ấy là Cố Thành Kiêu, tôi tin cô ấy.” “Đội trưởng, không phải anh nói điều tra vụ án phải dựa vào chứng cứ sao?” “Đúng, nhưng giết người dù sao cũng phải có động cơ, cô ấy không hề có động cơ, hơn nữa cái giá lại quá đắt.” “Đội trưởng, vậy ý của anh là...
Bà Cô là người bị kéo xuống nước?” “Điều tra xong rồi nói.”