Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 1056: Nôn tài sản của lâm tiêu ra đây!




Mày đối xử với tạo kiểu này sẽ bị thiên lôi đánh chết đấy!” Lâm Du nói: “Loại người ham hư vinh như bà còn không bị thiên lôi đánh thì sao tôi bị 3được? Chu Mạn Ngọc, cú đá này là đá thay cho mẹ tôi, bà xây dựng hạnh phúc của mình trên sự đau khổ của bà ấy, bà là kẻ thứ ba phải bị nghìn ngườ5i chửi mắng, vạn người nhổ nước bọt!” Nói rồi Lâm Du nhấc chân đá vào người Chu Mạn Ngọc, rồi lại đá thêm cú nữa: “Cú đá này là đá thay chị Lâm T6iêu.

Cho dù bà nôn nóng muốn có được tài sản của chị ấy thì cũng phải cùng chị ấy vượt qua quãng thời gian cuối cùng đàng hoàng.

8Bà hay lắm, bán xe và quần áo của chị ấy rồi lấy tiền đi chơi sung sướng với tình nhân.

Bà có từng nghĩ tới lúc chị ấy hấp hổi vẫn muốn đ5ược gặp bà không? Bà có nghĩ tới không?” “Cú đá này là đá thay cho ba tôi.

“Hôm nay, tôi đã từng nói, chỉ cần bà dám bước vào nhà họ Cố thì tôi sẽ làm bà không đi ra được, tôi nói được là làm được!!!” Lâm Du vừa nói vừa đánh, không nể nang gì, đánh cho Chu Mạn Ngọc bò ra đất.

Chu Mạn Ngọc gào khóc thảm thiết.

Thấy người nhà họ Cổ không ai thương xót cho mình thì sợ hãi vô cùng.

Nhưng quả thật bà ta rất bị động, lớn tuổi nên sức lực không còn được như trước, lại bị đá liên tục mấy cái, đau đến nỗi bà ta không đứng dậy nổi.

Thấy thế, Cố Thành Kiêu và Cổ Đông Quân nhìn nhau, nên dùng được rồi.

Đúng lúc này, điện thoại Cố Thành Kiêu nhận được tin nhắn Wechat, là Đội trưởng Trương bên Cục Cảnh sát gửi tới: “Giao dịch mới nhất của Dương Liễu Nhi là cô ta đang lên kế hoạch bắt cóc con gái của Cổ Đông Quân và Lâm Du để uy hiếp Lâm Du chủ động đề nghị ly hôn Cố Đông Quân, mà chủ ý này là do Chu Mạn Ngọc đưa ra.

Hiện giờ vẫn không biết tung tích của Chu Mạn Ngọc, anh nói Cố Đông Quân trông chừng con gái cẩn thận.” Cố Thành Kiêu sầm mặt lại, lập tức đưa tin nhắn cho Cố Đông Quận xem.

Cố Đông Quân đọc đi đọc lại hai lần, vô cùng khiếp đảm.

Con gái là bảo bối của ba.

Cố Đông Quân nổi cơn giận dữ, siết chặt nắm đấm, giơ tay muốn đấm Chu Mạn Ngọc.

Bà ngoại tình, coi thường mạng sống của ba tôi, bà xứng đáng với ông ấy không?” “Còn cú đá này là đá cho chính tôi.

Bà nói tôi là con nuôi, bà nói tôi hại chị Lâm Tiêu, cũng vì lời nói dối và lời phỉ báng của bà mà mấy năm qua tình cha con lẫn tình chị em của chúng tôi đều nhạt nhẽo thê lương.

Bà hất tất cả nước bẩn nước thối lên đầu tôi.

Tôi nghĩ đến an dưỡng dục của bà nên luôn im lặng chịu đựng.

Mấy năm qua tôi sống rất đau khổ và áp lực, đều do bà ban cho cả!”

“Anh bình tĩnh đi.” Cố Thành Kiêu kéo Cố Đông Quân lại, “Chỉ mới là kế hoạch thôi, chưa thực hiện.

Nếu anh đánh chết bà ta thì khó thu xếp lắm.” sức lực của phụ nữ không thể nào sánh bằng đàn ông.

Lâm Du đánh đến lúc này, Chu Mạn Ngọc cũng chỉ bị thương nhẹ, nhưng nếu Cố Đông Quân mà đánh thì khó đảm bảo sẽ không xảy ra án mạng.

Cố Hải và Phan Tuệ lấy làm khó hiểu, từ trước đến giờ con trai họ luôn ôn hòa, sao giờ lại đột nhiên nổi nóng, ánh mắt cũng đáng sợ? Cố Đông Quân đưa điện thoại cho ba mẹ xem, Cố Hải cũng tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, còn Phan Tuệ thì bất chấp đúng sai, xông tới cho Chu Mạn Ngọc một bạt tai.

“...” Lâm Du hơi giật mình.

Chu Mạn Ngọc lập tức ôm lấy gò má nóng hổi, mặt đau rát, giơ tay xem thử thì thấy còn có máu, “Bà điên hả?” Lâm Du cũng kinh ngạc, “Mẹ, mẹ đừng...” Phan Tuệ nói: “Tiểu Du, bà ta và Dương Liễu Nhi âm mưu bắt cóc Tiểu Nguyệt Lượng, muốn ép con ly hôn với Đông Quân đấy.” Lâm Du: “...” Lâm Thiển: “...” Và Chu Mạn Ngọc đang ngồi bệt dưới đất: “...” Nếu Cố Thành Kiêu không nhắc Đội trưởng Trương điều tra di vật của Phan Khả Vân, nếu không phải Đội đặc nhiệm Dã Lang luôn điều tra nắm rõ tình hình của Dương Liễu Nhi trong hai năm qua, nếu Đội trưởng Trương không kịp thời bắt Dương Liễu Nhi về quy án, thì có lẽ Tiểu Nguyệt Lượng đã bị bọn họ bắt cóc thật rồi.

Bọn họ báo thù không từ thủ đoạn, ngay cả đứa bé thơ dại cũng không tha, thật quá độc ác.

“Tôi điên sao?” Phan Tuệ hỏi ngược lại, “Bà bị điện mà bà vẫn không tự biết ư?! Dương Liễu Nhi mới là hung thủ thật sự hại chết con gái bà, bà còn muốn bắt cóc cháu tối giúp nó.

Lương tâm bà bị chó ăn rồi hả? Là Dương Liễu Nhi hại chết con gái bà đấy!!!” Nói xong, Phan Tuệ lại giơ tay lên tát bốp bốp vào mặt Chu Mạn Ngọc hai cái.

Lâm Du hoàn toàn ngớ ra, “Mẹ, những gì mẹ nói là sự thật sao?...” Phan Tuệ vừa nhớ lại vừa nói: “Bây giờ nhớ lại, đúng là có vài lần ba mẹ dẫn Tiểu Nguyệt Lượng ra công viên tản bộ, có một người phụ nữ trung niên lạ mặt cứ đến lân la làm quen, còn khen Tiểu Nguyệt Lượng xinh xắn, muốn bể Tiếu Nguyệt Lượng.

May mà mẹ kiên quyết không cho người lạ bể nó.

Chuyện đó đã xảy ra ba lần liên tiếp rồi, sau đó ba mẹ dứt khoát không đi nữa.” “Còn có lần, ba mẹ dẫn Tiểu Nguyệt Lượng đi tiêm vắc-xin, tiêm xong phải theo dõi nửa tiếng.

Tiểu Nguyệt Lượng đang chơi cầu trượt trong khu vui chơi, có mấy người như bà nội bà ngoại cứ vây lấy mẹ, nói chuyện liên hồi.

Lúc đó mẹ rất bực mình nền bê Tiếu Nguyệt Lượng về ngay.”

“Bây giờ nghĩ lại sự thật.” Phan Tuệ hơi bủn rủn tay chân, “Nếu Tiểu Nguyệt Lượng mất tích ngay trước mặt mẹ, thì mẹ chỉ có nước chết, mẹ không thiết sống nữa.” Lâm Du đỡ lấy Phan Tuệ, sống lưng cô lạnh toát.

Ngoài từ may mắn ra thì cô thật sự không biết dùng từ gì để hình dung.

Chu Mạn Ngọc nhân cơ hội bò dậy, điên cuồng lên án: “Tao nào biết âm mưu quỷ kế của con Dương Liễu Nhi! Nó mặt người dạ thú, tạo đầu nhìn rõ được!” Gò má bà ta sưng đỏ, khóe miệng có vết máu, mắt trừng to nhìn chằm chằm vào Lâm Du: “Mày, nôn tài sản của Tiểu Tiểu nhà tạo ra đây!!!” Đây mới là mục đích mà bà ta tới đây hôm nay.

Tiền mới là thứ cuối cùng bà ta theo đuổi.

Lâm Thiển cười khẩy, nói: “Bác gái, tài sản của Lâm Tiêu bị bà tiêu xài phung phí giờ chỉ còn lại ngôi biệt thự.

Chị ấy đã lập di chúc từ lâu rồi, quyên tặng ngôi biệt thự cho xã hội, không có phần của bà.” Chu Mạn Ngọc chỉ tay vào Lâm Thiển: “Mày là con ăn cháo đá bát, mày không có tư cách nói chuyện ở đây!” Lâm Thiển: “Miệng là của tôi, tôi thích nói là tôi nói.

Bà có tư cách gì bảo tôi im miệng? Nếu bà không làm chuyện quá đáng thì chị Lâm Tiêu cũng không nản lòng thoái chí.

Xe, trang sức và quần áo của chị ấy đều bị bà vơ vét sạch.

Bà còn muốn lấy nhà của chị ấy đi nuôi tình nhân? Dẹp đi, không có cửa đâu!” Chu Mạn Ngọc cảnh cáo Lâm Du và Lâm Thiển bằng giọng đe dọa, “Di chúc gì đó tao không biết! Tao sẽ không thừa nhận hiệu lực của di chúc đó.

Tài sản của con gái tạo đương nhiên phải do tao thừa kế tiền của tao, tao muốn làm gì thì làm, chúng mày là người ngoài, quản được chắc?”

Lâm Thiển bình tĩnh nói với bà ta, “Lúc chị Lâm Tiêu lập di chúc, bà đang vui vẻ với gian phu ở nước ngoài.

Bệnh viện gọi điện cho bà vô số lần, bà đều không nghe máy.

Chị Lâm Tiêu đã lập di chúc theo ý nguyện của mình trước mặt đông đủ luật sư, bác sĩ và nhân viên công chứng trong tình trạng tỉnh táo, đó là bản di chúc hợp pháp.” Chu Mạn Ngọc lớn tiếng quát, “Tao không tin, tạo không tin!” “Ha, pháp luật không phải thứ bà không tin là có thể sửa đổi.

Bà có thể đi tìm luật sư, tìm nhân viên công chứng hoặc đến thẳng tòa án mà kháng án, xem pháp luật sẽ giúp bà, hay là giúp chị Lâm Tiêu.” Chu Mạn Ngọc miệng lưỡi chua ngoa vậy mà nghẹn lời trong giờ phút này...