Cổ Nguyên nói chuyện phiếm với hai ông bà họ Hà, ân cần hỏi thăm: “Cụ Hà, cụ đã tìm được nhà chưa?” Hà Trường Khanh tuy 3đã lớn tuổi nhưng tinh thần của ông vẫn rất tốt, nói chuyện cũng vô cùng rõ ràng và đầy sức sống, “Tìm được rồi, tìm đư5ợc rồi, ngay sát vách biệt thự nhà họ Lâm luôn, sau này tôi sẽ là hàng xóm với mấy ông đấy.” “Vậy thì tốt quá, cụ Hà bi6ết câu cá không?” “Biết chứ.
Sao? Ông cũng biết hả?” “Ha ha ha, vậy sau này chúng ta có thể cùng đi câu cá rồi,8 tôi biết hết những nơi có cá to ở ngoại ô, sau này tôi và cụ cùng đi.” “Được, cứ quyết định vậy đi.” “Khi nào đám Hà V5iễn về nước ạ?” “Haizz, năm nay không về kịp giao thừa, nhưng có thể về kịp Tết Nguyên Tiêu.” “Là chính thức chuyển về nước hay sao ạ? Sau này không cần bay đi bay về nữa phải không ạ?” Nói đến việc này, Hà Trường Khanh vui như trẻ con.
Một năm qua, bọn họ tìm được cháu ngoại.
Hà Hâm cũng qua thời kì khổ cực.
May mà gần đây nó không bận lắm, nếu gặp phải lúc nó bận thì nửa tháng cũng không gặp được nó.
Tất cả mọi việc trong nhà đều do Tiểu Thiển lo liệu, lúc này nó không bỏ chút công sức thì nên làm gì?” “Ôi, lúc cần khẳng định thì phải khẳng định.
Thành Kiều đã nhận biết bao vinh dự, người làm cha như ông nên vui trộm đi.” Cổ Nguyên xua tay, “Đó là sứ mệnh của nó, cần phải thế, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới.” Lúc này, Diệp Thiên Như nãy giờ đứng yên lặng bên cạnh đột nhiên nói, “Đúng vậy, không đáng nhắc tới, vậy sau này khi ông đi câu cá thì đừng nói với mấy ông bạn già là con trai tôi lại lập công gì công gì nhé.” Cố Nguyên: “...” Hà Trường Khanh cười: “Ồ? Tôi rất mong chờ lần đi câu cá sau này của chúng ta đấy.”
Hai người cha già nhìn nhau cười.
Những quan niệm nuôi dạy con tồn tại trong xương tủy của thế hệ cũ rất giống nhau, sự khẳng định của bọn họ về con trai sẽ không bao giờ thể hiện ngoài miệng, nhưng thật ra trong lòng rất tự hào.
Sức khỏe của Hà Hâm hồi phục rất tốt, còn đồng thời chiến thắng được bệnh trầm cảm.
Bây giờ mỗi ngày bà đều sống rất hạnh phúc và vui vẻ, như thể đã sống vô ích trong hai mươi năm bị bệnh trầm cảm vậy.
Bây giờ bà thường xuyên ra ngoài leo núi hoặc đi dạo ngoài công viên với Lâm Húc, khiêu vũ và tập một chút yoga, rảnh rỗi sẽ mặc quần áo đẹp và trang điểm cho mình, sống rất thoải mái và chú trọng.
Bà chưa từng nghĩ tới tình cảm của bà và Lâm Húc lại trở nên tốt thế này.
Năm đó bọn họ quen nhau nhờ xem mắt, quen không lâu thì kết hôn, thời gian yêu đương rất ngắn.
Quan trọng nhất là bọn họ còn có cháu trai, bây giờ có thể toại nguyện về nước định cư rồi.
Hai ông bà rất mãn nguyện, mỗi lần nhắc đến đều cười không ngậm miệng lại được.
Ông cụ nói: “Đúng vậy, sau này cả nhà thằng Viễn sẽ về nước hẳn.
Thành Kiều đã bỏ khá nhiều công sức để tìm nhà, tìm công ty và tìm việc làm cho chúng.
Con trai của ông thật sự rất tốt, Thiển Thiển thật có phúc.” Có thể được ông cụ khẳng định, Cổ Nguyên mừng thầm trong bụng, nhưng ngoài miệng vẫn khiêm tốn: “Đó là chuyện nó nên làm, không đáng nói tới.
Thời gian mới cưới rất kinh khủng, trước đây Lâm Húc hoàn toàn không yêu bà, bây giờ thì ngược lại, ông yêu bà rất sâu đậm và chu đáo, quan tâm chăm sóc bà và người nhà của bà, ở bên bà mọi lúc mọi nơi.
Ở tuổi của bọn họ đã qua giai đoạn nói lời ngon tiếng ngọt phong hoa tuyết nguyệt, những gì họ làm quan trọng hơn nhiều so với những gì họ nói.
Bây giờ Hà Hâm đã có thể thật sự cảm nhận rõ được là Lâm Húc đang ở bên cạnh mình.
“Mẹ...” Lâm Thiển bưng trái cây tới, “Nghe nói mẹ đã đi trượt tuyết với ba? Mẹ biết trượt sao?” “Tất nhiên là mẹ không biết rồi.” “Ha ha ha, vậy là ngã thê thảm rồi.” “Không, ba con luôn dắt mẹ đi từ từ, mẹ không bị ngã lần nào cả.” Lâm Thiển im lặng, gượng cười gật đầu, “Tốt lắm, tốt lắm, ba con làm rất tốt.” Cô không ngại chứng kiến ba mẹ mình thể hiện tình cảm.
Cô chỉ nhớ lại lúc Cố Thành Kiêu dẫn cô đi trượt tuyết, mông cô hồn tuyết thê thảm đến thế nào, vậy mà Cố Thành Kiêu còn ngồi bên cạnh cười cô.
Cô hơi buồn.
Haizz, không so sánh thì không tổn thương, chồng người ta mãi mãi tốt hơn chồng mình.
Cô nói sang chuyện khác, “Mẹ, bác và anh ngày nào về nước ạ? Con có thể ra sân bay đón họ.” “Về vào đúng Tết Nguyên Tiêu luôn đấy, tối hôm đó có thể ăn bữa cơm đoàn viên rồi.” Lâm Thiển bỗng tò mò nhắc đến, “Mẹ, trừ bác và anh ra, những người khác có ai về cùng không ạ?” “Còn một người tên là Diệp Thủy Tiên nữa, là em gái nuôi của Cảnh Hành ấy.” “...” Lâm Thiển hơi cảm thấy mất mát, mất mát thay cho Phó Bạch Tuyết, “Em gái nuôi hay em gái tốt ạ?” Hà Hâm cười, “Sao mẹ biết được, tốt nhất là em gái tốt, vậy thì chuyện chung thân đại sự của anh con sẽ được giải quyết.
Bây giờ ông bà ngoại của con luôn mong ngóng được thấy anh con có thể sinh cho họ thêm một đứa chất đấy.” “...” Lâm Thiển không biết phải tiếp lời thế nào.
Cá nhân cô nghĩ rằng Hà Cảnh Hành và Phó Bạch Tuyết có thể tiến triển đôi chút.
Cô luôn cảm thấy chuyện cũ giữa bọn họ vẫn chưa chấm dứt.
Nhưng nếu bọn họ hữu duyên vô phận, vậy cũng không thể cưỡng cầu.
Phó Bạch Tuyết sinh ra trong một gia đình, học.
Ba là giáo sư, khoa nổi tiếng, tìm đại một người nào đó bên cạnh cũng là nhân tài kiệt xuất trong giới y học, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì nửa kia của cô ấy cũng sẽ là người học y.
Mà tuổi thơ của Hà Cảnh Hành đã khiến anh sống cuộc đời long đong suốt ba mươi năm.
Trong ba mươi năm đó, nhân cách của anh đã được hình thành.
Anh bây giờ, dù có nhà họ Hà làm bến đậu nhưng tất cả vẫn phải bắt đầu một lần nữa, tương lai vẫn là một ẩn số.
Bọn họ thật sự là người của hai thế giới.
Nếu giữa bọn họ chỉ có chút cảm tình với nhau, vậy chút tình cảm ấy e rằng không cần thử nữa.
Lâm Thiển đã từng nói, dù cuối cùng Hà Cảnh Hành ở bên Diệp Thủy Tiên thì cô cũng sẽ chân thành chúc phúc cho họ, chỉ là ít nhiều gì cô cũng sẽ cảm thấy tiếc nuối thay cho Phó Bạch Tuyết.
Đang suy nghĩ thì bên tai bỗng truyền đến tiếng gào to của đầu bếp, “Có thể ăn cơm được rồi!” Mọi người lục tục ngồi vào bàn, Lâm Thiển dẫn Nam Nam và Bắc Bắc đi rửa tay, Cố Thành Kiêu cũng đến giúp một tay.
Lúc rửa tay, anh vừa đụng phải tay Lâm Thiển là cô liền rút ra, rõ ràng là buồn bực.
Cố Thành Kiêu không hiểu, bèn hỏi: “Sao thế?” Lâm Thiển cố ý phớt lờ, dành sự dịu dàng cho bọn nhỏ, làm mặt lạnh với Cố Thành Kiêu.
“Ha ha, anh không đắc tội với em mà nhỉ? Sao tự nhiên em lại giận vậy?” Lâm Thiển lau sạch tay cho Nam Nam rồi dắt Nam Nam đi.
Cố Thành Kiêu đành phải hỏi con trai, “Bắc Bắc, vừa rồi mẹ con đang làm gì thế?” Bắc Bắc nhớ lại, nói: “À, vừa rồi mẹ nói chuyện phiếm với bà ngoại ạ.
Bà ngoại nói ông ngoại đưa bà đi trượt tuyết, không để bà ngã cú nào ạ.” Cố Thành Kiêu: “...”
Bắc Bắc lại bổ sung: “Ba, lúc ba dạy mẹ trượt tuyết, mẹ ngã chổng vó, ba còn cười mẹ.” Cố Thành Kiêu: “...” Bắc Bắc lau tay, trịnh trọng nhắc nhở: “Ba, ba nên học tập ông ngoại, mẹ có thể học trượt tuyết được không không quan trọng, quan trọng là ba dạy mẹ.” Cố Thành Kiêu: “...” Hiểu nhiều vậy sao? Thằng nhóc này, ai dạy con đấy hả?