Nói cả gia đình không thiếu người nào thật sự rất đúng, chẳng những có Cổ Nguyên và Diệp Thiên Như mà còn có cả Hà Trường Khanh và Dư Oánh, ngoài ra3 còn có Hà Viễn, Hà Cảnh Hành, Diệp Thủy Tiên.
Cả nhà bọn họ có thể lập thành một nhóm.
Ngoài ra còn có màn trình diễn đặc sắc trên5 sân khấu hình tròn ở giữa, người xem đông đến nỗi không lọt nổi giọt nước, ba vòng bên ngoài và ba vòng bên trong, không dễ để vào được.
C6ó điều, người không vào xem được cũng không cần tiếc, vì chỗ nào cũng rất đặc sắc, xem mãi không hết.
Cố Thành Kiêu bể Nam Nam lên để cô bé8 cưỡi lên cổ mình.
Cố Thành Kiêu rất cao, cưỡi trên vai anh lại càng cao hơn.
Mới đầu Nam Nam còn hơi sợ, nhưng cảnh vật ở độ cao h5ai mét quả nhiên tuyệt hơn cảnh vật ở độ cao một mét hai nhiều.
Nhìn thấy nơi tuyệt đẹp, Nam Nam liên tục hét to, phấn khích không thôi.
“Woa, nơi đó có Mỹ Hầu Vương, woa, Mỹ Hầu Vương đó còn cử động được nữa, ba ơi ba nhìn kìa, chao ôi, Mỹ Hầu Vương biển ra nhiều khỉ con chưa kìa, thật thần kỳ!” Bắc Bắc đứng dưới đất nên không nhìn thấy những cảnh thần kỳ đó, cậu nhóc nôn nóng đến độ nhảy lên nắm chân em gái kéo xuống, “Đến anh, đến anh, đến anh.” Lực nhảy của Bắc Bắc rất mạnh, sức kéo cũng không nhẹ, cú lôi kéo đó thật sự làm Nam Nam lảo đảo.
Lúc này, Hà Cảnh Hành đột nhiên bước tới từ phía sau nhức Bắc Bắc lên cao khỏi đầu.
“A a a...” Bắc Bắc đột nhiên bị nhấc bổng, sợ đến nỗi lo to.
Hà Cảnh Hành đặt Bắc Bắc lên vai mình, cao gần bằng Nam Nam, “Bắc Bắc, bác cõng cháu, nhìn thấy chưa?” Bắc Bắc phóng tầm mắt ra xa, vui vẻ vỗ tay liên tục, “Woa, đẹp quá, cảm ơn bác...
Mẹ, mẹ nhìn kìa, thật sự có Mỹ Hầu Vương đó.” Cố Thành Kiêu nói sự thật: “Với chiều cao của mẹ con thì chắc không nhìn thấy được đâu, phải đi qua đó mới được.” Lâm Thiển: “...” Lâm Húc cười, lại gần nói: “Tiểu Thiển, hay là ba cõng con?” Lâm Thiển: “...” Lâm Thiển lườm Cố Thành Kiêu, hất đầu lên, dầu môi, “Hừ, lúc này mới biết ai là người đáng tin thật sự, ai là người chỉ biết nói miệng, không biết làm.” Cuối cùng Cố Thành Kiêu cũng ý thức được mình đã gây họa lớn, nhưng ở đây đông người như vậy, anh là người sĩ diện.
Anh quay đầu lại nói với Nam Nam: “Ngồi vững nhé, ba đưa con vào trong xem.” Đánh trống lảng? Lâm Thiển giậm chân.
“A, anh hai, anh đừng kéo em, em sẽ ngã mất!” Nam Nam vừa lạ vừa cười, còn xấu xa co chân lên, khăng khăng không xuống, cũng không cho Bắc Bắc với tới.
Bắc Bắc ra sức nhảy lên, “Xuống đi, anh cũng muốn xem.” Hành động này thật ra rất nguy hiểm, Cố Thành Kiêu lập tức nghiêm mặt, giữ Nam Nam lại, nói: “Vì xem hoa đăng mà không màng tới an nguy của em gái luôn sao?” Bắc Bắc tủi thân bĩu môi, nhưng không dám cãi lại ba mình.
Thấy thế, Lâm Thiển đau lòng cho con trai.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng là Cố Thành Kiêu bất công, thế là cô vội ngồi xổm xuống an ủi con trai, “Bắc Bắc, mẹ cõng con, lên nào.” Bắc Bắc lại lắc đầu, “Không được, mẹ là phụ nữ, sao có thể để phụ nữ cũng được?” “...” Thấy con trai hiểu chuyện như thế, Lâm Thiển lại càng đau lòng hơn, “Không sao, mẹ là mẹ con, con còn nhỏ, nhân lúc bây giờ mẹ vẫn có thể cõng con thì sẽ cõng con nhiều hơn, sau này lớn, con sẽ cao và nặng hơn mẹ, lúc đó mẹ không công nội con nữa rồi.” Lâm Thiển quay lưng qua, đưa hai tay ra sau, “Mau lên đi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bắc Bắc hiện lên vẻ lúng túng, vừa cảm động vừa khó xử, “Không không không, mẹ, con không cần mẹ cõng.” Nam Nam nghịch ngợm ngồi trên vai ba nhìn xuống bọn họ, nói: “Mẹ, mẹ quá thấp, cõng anh hai, anh hai cũng không nhìn thấy.” Lâm Thiển: “...” Là thể phải không Bắc Bắc? Bắc Bắc: “...” Em gái à, em nói mò gì thế? Ghê tởm nhất là Cố Thành Kiêu, anh chẳng những không nói giúp Lâm Thiển mà còn châm chọc, “Nam Nam, ở ngoài phải nể mặt mẹ con một chút.” Lâm Thiển: “...” Bắc Bắc: “...” Ba, ba chuẩn bị về nhà quỳ vỏ sầu riêng đi.
Hà Cảnh Hành công Bắc Bắc đi theo, sau đó Diệp Thủy Tiên cũng đi theo.
Lâm Thiển đành phải đi theo.
“Thiển Thiển, bên trong đông quá, ba mẹ không đi được, lát nữa chúng ta tập hợp ở bồn hoa hồi nãy nhé.” “Vâng, ba, ba chăm sóc mọi người tốt nhé.” “Biết rồi, đi chơi đi.” Nhìn bọn nhỏ từ từ hòa vào đám đông cho đến khi chìm ngập trong biển người, mấy trưởng bối như họ là vui nhất.
Cố Thành Kiêu vượt mọi chông gai đi thẳng vào trong, cuối cùng cũng dẫn mọi người băng qua đám đông trùng điệp.
Thì ra, trong Hoa Quả Sơn của Mỹ Hầu Vương còn có một khu vui chơi khác, rất nhiều phụ huynh dẫn con mình vào trong chơi.
Nam Nam và Bắc Bắc rất vui, nhanh chóng chạy vào trong.
Nơi này rất đông người, đương nhiên Cố Thành Kiêu không dám lười biếng, luôn để mắt đến hai đứa nhỏ.
Trẻ con rất hiếu động, sức vận động vượt quá tưởng tượng, dù là Cố Thành Kiêu thường xuyên tập luyện nghiêm túc trong thời gian dài mà chạy theo chơi với chúng cũng mệt ngất ngư.
Lâm Thiển thì đừng nói đuổi theo, chỉ nhìn bọn nhỏ thôi cố cũng mệt nhoài rồi.
Bên trong quá đông người, Hà Cảnh Hành và Diệp Thủy Tiên không đi vào chơi với bọn trẻ, chỉ đứng bên ngoài nhìn ngắm phong cảnh và người qua kẻ lại.
Diệp Thủy Tiên bỗng cảm khái nói: “Thật ra sinh con cũng không tệ, anh thấy sao?”.
Hà Cảnh Hành sững sờ, câu hỏi này không đầu không đuôi, anh không biết phải trả lời thế nào.
“Anh nhìn Nam Nam với Bắc Bắc kia, thật đáng yêu, có chúng, trong nhà nhất định sẽ rất náo nhiệt, người già thích nhất là náo nhiệt.” Hà Cảnh Hành vẫn không nói lời nào.
Anh đã mơ hồ đoán được cô muốn nói gì tiếp theo.
“Hình như ông bà nội của anh hiểu lầm em là bạn gái anh, em phải giải thích với họ thế nào đây? Hay là...
dứt khoát không giải thích?...
Nhưng không giải thích thì chẳng khác nào thừa nhận.” Cuối cùng Hà Cảnh Hành cũng lên tiếng, “Hôm nay gấp quá, không kịp giải thích, anh sẽ tìm thời gian giải thích rõ ràng với họ.” Mặt của Diệp Thủy Tiên hiện lên vẻ lúng túng, vẻ vui mừng trên mặt vừa rồi lập tức tiêu tan, vẻ mất mát hiện lên giữa chân mày.
Đúng lúc này, đằng sau bỗng có một đứa bé lao đến va phải Diệp Thủy Tiên.
Diệp Thủy Tiên đứng không vững, suýt ngã sấp xuống, may mà Hà Cảnh Hành kịp thời đưa tay ra đỡ cô.
Ba mẹ đứa bé ở phía sau, thấy thế bèn vội vàng xin lỗi, “Thành thật xin lỗi, con của chúng tôi chạy nhanh quá, Tráng Tráng, mau xin lỗi cô đi.” Đứa bé nói xin lỗi, Diệp Thủy Tiên lắc đầu, “Không sao không sao, đi chơi đi.” Hà Cảnh Hành đỡ Diệp Thủy Tiên lên, khóe mắt chợt thấy một bóng dáng quen thuộc.
Anh không khỏi vì đó mà cảm thấy người kia đang nhìn chằm chằm về phía mình.
Anh từ từ quay đầu qua, chỉ thấy một cô gái đúng lúc quay người đi mất trong ánh lửa trơ trọi.
Những gì anh nhìn thấy chỉ là một bóng lưng lờ mờ bị cản trở bởi đám đông.