Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 387: Bắt gian tại giường là cái quái gì?



Ban đêm, đèn đuốc trong sân nhà Thành Để vẫn sáng trưng, hôm nay các nhân viên an ninh thay phiên nhau tuần tra 24/24 để bảo đảm an toàn cho Thành Để.

Sau bão tố, Thành Để yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy rõ ràng tiếng bước chân của bảo vệ tuần tra dưới lầu.

Lâm Thiển đứng bên cửa sổ nhìn xuống, hơi âu lo, “Đêm khuya giá lạnh, hay là bảo mọi người về phòng nghỉ sớm đi.” Cố Thành Kiêu: “Nếu lão Hồ đã kiên trì thì cứ kệ bọn họ. Hơn nữa hôm nay mọi người đều hoảng loạn, có bọn họ tuần tra, mọi người cũng yên tâm hơn.” Lâm Thiển xoay người lại, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt buồn rười rượi và đôi mắt sâu không đáy kia, “Tên sát thủ đó có liên quan với Tam Giác Vàng phải không?” Cố Thành Kiêu: “Trước mắt chỉ có khả năng này, nhưng anh cũng không ngoại trừ khả năng khác.” Cố Thành Kiêu càng xuất sắc thì đương nhiên sẽ càng có nhiều người muốn tiêu diệt anh. Thế nhưng, để tiêu diệt được anh còn khó hơn lên trời, vậy nên tất cả bọn chúng đều chuyển mục tiêu sang Lâm Thiển.

Đây là việc mà Cố Thành Kiêu luôn lo lắng, cho nên anh đã phái Lý Bất Ngữ bí mật bảo vệ an toàn cho Lâm Thiên, nhưng không được can thiệp vào tự do của cô.

Đáng tiếc, anh vẫn không thể bảo vệ cô chu toàn, không ngờ sát thủ đã xông thẳng vào nhà.

“Bọn chúng sẽ đến nữa sao?”

“Anh không biết.” “Vậy em có thể đi học không?” “Anh sẽ phải người âm thầm bảo vệ em.” “Vậy thì xấu hổ lắm, ngay cả móc mũi em cũng không dám.” Cố Thành Kiêu dở khóc dở cười, “Vậy em có thể lựa chọn không ra khỏi nhà, Thành Để sẽ tăng cường các biện pháp an ninh, bảo đảm không ai dám xông vào.”

“Ở nhà mãi chán lắm, hơn nữa em đã bỏ nhiều môn lắm rồi, không được, vẫn phải đi học.”

“Vậy thì em chú ý một chút, đi đường đừng móc mũi là được.”

“Muộn lắm rồi, nên lên giường thôi Cổ phu nhân.” Lâm Thiển hờn dỗi, “Trời ơi, em vẫn chưa buồn ngủ, ngủ không được.”

Cố Thành Kiêu không nói gì mà ném cô lên giường, “Đâu có bảo em lên giường để ngủ, phải làm chút chuyện cần làm đã chứ.”

Có lẽ trước đó đã trải qua sinh tử nên chuyện bị tập kích lần này không mang đến tâm lý bất an cho Lâm Thiên, mà ngược lại cô càng chú trọng mỗi hành động và lời nói của mình hơn. Bởi vì ở nơi mà cô không nhìn thấy, có người đang theo dõi cô.

Buổi sáng hôm đó, vừa thức dậy cô đã phát hiện Cố Thành Kiêu không có trong phòng. Cô thu hồi chút mất mát rồi nhanh chóng rời khỏi giường.

Đúng lúc vừa ra cửa thì cô gặp một vị khách không mời mà tới. “Sở Mặc Phong, sao cậu lại tới đây?” Lâm Thiển ngạc nhiên nhìn cậu ta, “Chẳng phải cậu phải đi Mỹ rồi sao?” Sở Mặc Phong nhìn cô chằm chằm, quan sát tỉ mỉ một lúc rồi vô cùng lo lắng hỏi: “Thím thật sự không sao chứ? Hôm nay tôi mới biết có người xông vào Thành Để định giết thím, sao lại thế?”

Lâm Thiển hời hợt đáp lại cậu ta, “Sao tôi biết được, dù gì cũng không sao rồi, cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy.”

Sở Mặc Phong bừng tỉnh, gãi đầu nói: “Tôi xin nghỉ thêm vài ngày, ngày mai mới lên máy bay.”

“À, vậy chúc cậu thuận buồm xuôi gió nhé. Cậu rảnh thì đi thăm bà nội một chuyến đi, bà sợ lắm đấy.” Thấy cô định đi, cậu ta lập tức gặng hỏi: “Thím đi đâu mà sớm vậy?” “Tôi đến bệnh viện, sau đó còn phải đi học, cho nên đi sớm chút ấy mà.” Bà nội nằm viện một ngày, Lý Bất Ngữ cũng phải nằm viện vì lỗ mũi không ngừng chảy máu, cho nên cô đến thăm bọn họ một lát. Sở Mặc Phong: Vậy tôi đi với thím nhé. Để thím đi một mình tôi không yên tâm.”

Lâm Thiển từ chối khéo, “Có gì mà không yên tâm, nếu sát thủ đến thật thì cậu có giúp tôi đánh lùi hắn hay đỡ đạn cho tôi không?”

“..” Sở Mặc Phong cảm nhận sâu sắc mình bị khinh bỉ, “Lâm Thiển, thím thật sự không sợ sao?” Lâm Thiển cười nhẹ: “Sợ chứ, nhưng không thể vì sợ mà đánh mất cuộc sống bình thường, đúng không? Nên làm gì thì cứ làm nấy, tôi không kiểu cách như thế.”

Sở Mặc Phong yên lặng nhìn cô, làm sao đây? Cô càng ngày càng thu hút cậu ta. Ai nói thời gian có thể làm phai mờ tất cả? Ai nói thời gian có thể thay đổi tất cả? Thế sao cậu ta lại làm không được?

Bây giờ Lâm Thiển đã không còn là con bé điên điên khùng khùng như trước nữa. Giờ đây có thông minh, xinh đẹp, hài hước, dũng cảm và càng thu hút cậu ta hơn trước kia.

Làm sao bây giờ?

Ánh mắt của Sở Mặc Phong quá nóng bỏng, khiến Lâm Thiển không thể không cảm nhận được. Nhớ lại sự ghen tuông và lời nhắc nhở của Cố Thành Kiêu vì chuỗi vòng kia, cô vội vàng nhìn ra chỗ khác, “Cậu nên đi thăm bà nội đi, Cố Thành Kiêu đã phái người bảo vệ tối rồi, cho nên tôi rất an toàn. Tôi đi đây.”

Sở Mặc Phong chỉ có thể nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của cô càng lúc càng cách xa mình trong cơn gió lạnh đầu xuân, trái tim càng lúc càng khó chịu.

Vì ngăn chặn hoang mang không cần thiết, cảnh sát đã thay phiên nhau phong tỏa kịp thời tin tức. Nhưng, có bức tường nào mà gió không lọt qua? Hàng xóm láng giềng vẫn bàn tán xôn xao về tiếng súng vọng ra từ Thành Để.

“Đó chắc chắn là tiếng súng, nếu không thì sao cảnh sát lại tới đây nhiều vậy chứ?”

“Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ vẫn chưa có thông báo chính thức, có phải đã bị ém nhẹm rồi không?” “Địa điểm là Thành Để, nên chính phủ không dám thông báo.” “Chắc là mâu thuẫn dữ dội lắm đây, còn chơi cả súng luôn đấy.”

“Nghe nói có người còn nhìn thấy một thi thể bị khiêng ra từ trong nhà, không biết là thật hay giả?”

Tin tức là từ hàng xóm đồn ra, một đồn mười, mười đồn trăm, sinh ra rất nhiều phiên bản không thể tưởng tượng được, cuối cùng gây ra chấn động không nhỏ trên mạng. Lúc Lâm Húc biết được tin này thì đã là một tuần lễ sau. Phiên bản ông nghe được chính là “Cổ phu nhân cô đơn lẻ bóng ngoại tình với nhân viên bảo vệ bị Cố Thành Kiêu bắt gian tại giường. Trong lúc phẫn nộ, Cố Thành Kiêu đã nổ súng bắn chết gian phu.”

Mặc dù Lâm Húc không tin, nhưng vẫn sợ hãi đến mức toát mồ hôi đầu, lập tức gọi điện cho Lâm Thiển.

“Tiểu Thiển, đã xảy ra chuyện gì vậy? Trên mạng đều đang đồn đại chuyện của con và Thành Kiêu đấy.”

“Ba, ba đừng tin trên mạng, không có chuyện gì đâu.”

“Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Chỉ là Thành Để bị cướp mà thôi, sao có thể đồn đại ly kỳ thể chứ? Cũng có phải là quay TV đâu!” Lâm Húc bản tin bán nghi, “Chẳng phải nghe nói còn có tiếng súng sao?”

Lâm Thiển giải thích ngắn gọn: “Gì mà tiếng súng? Đó là tiếng còi báo động, tên trộm quá đáng gờm nên phải kéo còi báo động. Con nghĩ có lẽ sau đó do cảnh sát tới điều tra cẩn thận quá nên mới làm lớn chuyện. Thật ra chỉ là chuyện nhỏ, là quản gia Niên ở Thành Để chuyện bé xé ra to thôi.” Xin lỗi chủ Niên!

Lâm Húc nghe giọng điệu hời hợt của cô cũng chỉ đành tin, “Nếu không sao thì được rồi, ba lo cho con lắm. Haizz, công việc của Thành Kiêu đặc biệt, ba sợ con bị liên lụy...”

“Ba, ba lo lắng quá rồi. Thôi không nói nữa, con vào lớp đây.”

“Được, được.”

Lâm Thiển vội vàng cúp máy rồi thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác được người khác lo lắng thể này rất dễ khiến người ta cảm động.

Nhưng mà, rốt cuộc trên mạng đồn cái quái gì vậy nhỉ? Có chồng rồi mà còn ngoại tình, bắt gian tại giường, giết người cho hả giận, cái quái gì thế?

Mấy ngày gần đây ở trường cũng thế, lời đồn liên quan đến cô bay ngợp trời. Các loại nước bẩn đều giới thẳng vào cô giống như một năm trước đây.

Không được, cô không thể ngồi yên chờ chết!